Bà Viên Linh không hỏi sâu thêm tại sao gần đây tâm trạng anh u uất, bởi vì đó là chuyện riêng tư của anh.
“Hay dì kê cho con một ít thuốc Đông y nhé? Dạo này Khinh Diêu cũng đang uống, điều chỉnh nhẹ sức khỏe. Nhưng thuốc này chỉ mang tính hỗ trợ thôi, quan trọng là con phải nghĩ thoáng. Nhưng khuyên người ta “nghĩ thoáng” nói thì chả ai nói được, nếu nghĩ thoáng dễ thế thì bây giờ đã không ai bị u bướu, đặc biệt là phụ nữ.” Bà Viên Linh nói thẳng.
Nhưng Trần Phổ chỉ chú ý đến một trọng điểm: Dạo này Lý Khinh Diêu cũng đang uống thuốc Đông y giải gan uất. Trần Phổ ngạc nhiên, trong lòng dấy lên cảm xúc khó tả. Anh trả lời: “Dạ, con cảm ơn dì ạ.”
Tuy rằng chỉ bắt mạch, nhưng hai người đã thân thiết hơn nhiều so với ban đầu. Bà Viên Linh thấy Trần Phổ ngồi trên chiếc ghế cũ đơn sơ của bệnh viện nhưng vẫn nghiêm chỉnh, chính khí, mặt mũi sáng láng, bà càng nhìn càng thích. Khoảng cách bảy năm dường như đã biến mất trong nháy mắt, anh vẫn còn là cậu bạn như hình với bóng bên cạnh Lý Cẩn Thành, là đứa trẻ thân thiết nhất với gia đình họ.
Bà Viên Linh nhìn anh đầy trìu mến: “Sao con không đến thăm dì và chú Lý sớm hơn? Chú dì nhớ con lắm.”
Mũi Trần Phổ cay cay, anh nói: “Con xin lỗi.”
“Xin lỗi làm gì, chú dì phải xin lỗi con mới đúng. Có nhiều điều chú dì muốn nói với con từ lâu rồi. Chuyện của Cẩn Thành đã chôn vùi bao năm tháng tuổi xuân tươi đẹp nhất của con. Lẽ nào chú dì không biết? Lẽ nào chú dì có thể yên lòng chấp nhận?”
Mấy năm nay chú Lý cũng đang tìm kiếm, chú ấy cũng nói có lẽ…thật sự không tìm được nữa rồi. Chú và dì đều suy nghĩ giống nhau: Sau này con đừng tìm kiếm nữa, cứ tập trung sống cuộc đời của con. Con đã hy sinh quá nhiều cho Cẩn Thành rồi, nếu…nó biết được, chắc chắn nó cũng mong con buông bỏ mọi thứ và tiến về phía trước. Dì nói thật đấy, con đừng bỏ lỡ đời mình vì chuyện nhà dì nữa. Con nghe lời dì, con nhé?”
Trần Phổ đưa tay lau vội khóe mắt, anh cúi đầu và nói: “Vẫn phải tìm kiếm thôi ạ, dì đừng lo lắng, chuyện này thật sự không ảnh hưởng gì đến cuộc đời con đâu. Dù sao ngoại trừ công việc thì cuộc sống của con cũng chẳng còn gì phải bận tâm ạ.” Anh cong môi cười, nói: “Con đã hứa với Lý Khinh Diêu sẽ cùng nhau tìm kiếm. Con là anh trai, đương nhiên phải giữ lời hứa với em gái chứ?”
Anh nói rất thoải mái, nhưng bà Viên Linh không kìm nổi nước mắt. Bà thờ dài, nói: “Con thật thà quá.” Bà biết bây giờ khuyên anh cũng không ăn thua, nên thôi để đấy rồi tính sau.
Lý Khinh Diêu đã thanh toán xong viện phí và lĩnh đồ, cô bảo Tiểu La về phòng khám làm việc trước. Lý Khinh Diêu đứng từ xa thấy bác sĩ vẫn chưa đến, còn mẹ và Trần Phổ đang nói chuyện. Lý Khinh Diêu dừng bước, đứng trong hành lang cách họ chừng mười mấy mét, dựa lưng vào tường, mắt nhìn thẳng về phía trước, im lặng bất động. Cô không nghe thấy tiếng nói của hai người, nhưng cũng không định làm phiền.“Mấy hôm nữa con đến nhà dì ăn cơm nhé! Dì bảo chú Lý làm món thịt xào ớt và sườn kho con thích nhất.” Bà Viên Linh nói.
Trần Phổ thở dài rồi hỏi: “Chú Lý vẫn khỏe chứ ạ?”
“Ông ấy khỏe lắm, suốt ngày cứ bảo mình gừng càng già càng cay, dạy ba bốn lứa học trò rồi mà vẫn cứ thích xông pha tuyến đầu với mấy anh thanh niên.”
Trần Phổ cười, nói: “Chú Lý cống hiến hết mình cho công việc, sao nỡ rời khỏi tuyến đầu ạ?”
Hai người lại tán gẫu thêm vài câu, rồi lại nhắc đến Lý Khinh Diêu tự lúc nào chẳng hay.
Bà Viên Linh hỏi: “Khinh Diêu đến Đội con, con bé vẫn làm việc chăm chỉ chứ? Có chỗ nào không quen không? Con bé chẳng bao giờ hé răng với chú dì.”
Trần Phổ liền nói cô làm việc rất tốt, là lính mới giỏi nhất toàn cục. Đương nhiên đây vốn dĩ là sự thật rồi. Trần Phổ lại kể thêm một vài ưu điểm khi Lý Khinh Diêu làm việc, ví dụ như cực kỳ tỉ mỉ, chịu khó rồi là phản ứng nhanh, học hỏi cũng nhanh. Bà Viên Linh nghe mà nở mày nở mặt.
Trần Phổ rành rẽ về tình hình của Lý Khinh Diêu nên bà Viên Linh yên tâm hẳn. Có Trần Phổ chăm sóc, bà không cần lo lắng cho con gái nữa.
Thế là, bà Viên Linh nhìn theo hướng Lý Khinh Diêu đi. Hành lang đông người nên bà không nhìn thấy Lý Khinh Diêu đang nép mình trong góc tối, đặng hỏi nhỏ: “Gần đây Khinh Diêu có chuyện gì không vui à? Mấy tuần này dì thấ gan khí uất nặng, đã lâu rồi con bé không tức giận như vậy. Con cso biết tại sao không? Là chuyện công việc hay chuyện quan hệ xung quanh?”
Trần Phổ mở miệng, nhưng lại không nói gì.
Anh đi công tác một tuần, mấy hôm quay về, cô quả thật luôn mặt nặng mày nhẹ với anh. Trần Phổ cũng biết là do anh tự chuốc lấy. Anh lạnh nhạt với cô, với tính cách của cô thì sao có thể nhẫn nhịn được?
Nhưng cô tức giận như vậy là vì anh trốn tránh cô ư? Chuyện lạ có thật, tức đến mức gan ứ cả đi?
Một cảm giác lạ lùng trào lên trong lòng Trần Phổ.
Nhưng anh nào dám để bà Viên Linh biết mình chính là kẻ đầu sỏ. Trần Phổ ho nhẹ, giả đò suy nghĩ nghiêm túc rồi nói: “Chắc áp lực công việc quá lớn đấy ạ. Có một vụ án cứ đè nặng lên chúng con mãi, điều tra không suôn sẻ. Con sẽ quan tâm đến em nhiều hơn, động viên em. Dì cứ yên tâm ạ, chuyện của em cũng là chuyện của con.”
Có anh đảm đương trọng trách, bà Viên Linh rất hài lòng.
Nhìn đôi mắt chân thành của Trần Phổ, nghe những lời nói kiên định của anh, bà Viên Linh rất muốn chia sẻ thêm với anh về con gái mình.
Trước đây khi Trần Phổ đến nhà chơi cùng Lý Cẩn Thành, anh rất thân thiết với bà Viên Linh. Nếu thường xuyên gặp gỡ, có lẽ bà Viên Linh đã sớm trút hết những nỗi đau và phiền muộn đè chặt trong lòng với người mà bà xem như con trai nuôi của mình.
Nhưng có một số chuyện liên quan đến sự riêng tư của Lý Khinh Diêu, đương nhiên bà Viên Linh sẽ không tiết lộ khi con gái chưa đồng ý. Bà Viên Linh chỉ thở dài, nói lấp lửng: “Thật ra mấy năm trước, Khinh Diêu nó khổ lắm. Năm lớp Mười Hai nó phải chịu cú sốc quá lớn, không thể vượt qua trong một thời gian dài, khiến chú dì rất lo lắng.”
Trần Phổ nói: “Con biết ạ.”
Nhưng bà Viên Linh nói: “Không, con không biết đâu. Thực ra xét ở một khía cạnh nào đó, Khinh Diêu và con là cùng một kiểu người. Con bé cũng muốn gánh trách nhiệm tìm kiếm Cẩn Thành nhưng hồi đó con bé chỉ mới mười tám tuổi, ngoài học hành ra nó không biết làm gì khác thì gánh sao cho nổi? Thế nên khoảng thời gian đó, áp lực và đau khổ của con bé vượt ngoài sức tưởng tượng của con.”
Bà dừng lại một lúc, rồi nghẹn ngào nói: “Thậm chí có một khoảng thời gian dì còn tưởng mình sắp mất luôn cả con gái.”
Trần Phổ lòng đau như cắt.
Đôi mắt bà Viên Linh đỏ hoen, bà vừa cười vừa nói: “May mà cuối cùng con bé đã đủ mạnh mẽ để vượt qua được tất cả, và còn làm rất tốt nữa. Con bé mãi là niềm tự hào của chú dì, và cũng là niềm tự hào của Cẩn Thành. Lúc đó dì đã nói với chú Lý, sau này dù con bé có lựa chọn con đường nào, chú dì cũng sẽ ủng hộ nó. Sau này, nó mới nói với dì, nó vào Sở Công an Tỉnh là muốn tìm con đường ngắn nhất, có được sự hỗ trợ lớn nhất để tìm anh trai.
Nhưng làm việc được một năm, con bé mới nhận ra một lính mới không có hậu thuẫn, không có quan hệ như nó dù có cố gắng đến đâu, làm việc xuất sắc đến mức nào đi chăng nữa thì cũng bị trói buộc bởi những việc vặt thường ngày, không thể nào có cơ hội thăng tiến trong vài năm ngắn ngủi. Con bé nói rằng mình không thể kiên nhẫn chờ đợi thêm nữa. Con có biết tại sao con bé lại muốn đến cục các con không?”
“Vì anh trai của em ấy.” Trần Phổ trả lời.
Bao gồm cả anh, tất cả những người biết chuyện đều cho rằng vì Đội hai là đơn vị Lý Cẩn Thành từng làm việc hồi đó. Có lẽ là muốn gửi gắm tình cảm. Hồi đấy Trần Phổ cũng đã xin được điều từ phân cục khác đến Đội hai.
Bà Viên Linh lắc đầu: “Không, là vì con đấy.”
Trần Phổ sững sờ.
“Ban đầu chú dì cũng nghĩ giống con. Nhưng sau khi hoàn tất mọi thủ tục, con bé nói với dì, mẹ à, con muốn đi tìm Trần Phổ. Dì hỏi con bé tìm con để làm gì, con bé nói ngoài gia đình, chỉ có mình con vẫn luôn tìm kiếm Cẩn Thành suốt bảy năm. Con bé không còn cách nào nữa, từ rày về sau con làm gì, con bé sẽ làm cái đó. Con đi đâu, con bé sẽ đi theo. Bởi vì con bé biết con nhất định sẽ không làm nó thất vọng.”
—Hết chương 91—