Hướng Tư Linh sững sờ, buột miệng nói: “Không được! Tuyệt đối không được!”
Lý Mỹ Linh siết chặt tay Hướng Tư Linh tới nỗi cô ta đau đớn, “Mẹ giết người là để cứu con! Con định tống mẹ ruột của mình vào tù hả? Con có còn lương tâm không? Trước khi mẹ đến thì thằng nhãi này đã đánh bố con sắp chết rồi, mẹ đánh thêm mấy lần có đáng là gì! Người vốn là do nó giết! Do nó giết!”
Hướng Tư Linh nghẹn ngào, lắc đầu như trống bỏi. Lý Mỹ Linh cũng khóc òa lên, bà ta nói: “Mẹ làm tất cả là vì con. Mẹ là một người mẹ, sao có thể trơ mắt nhìn người khác giết con gái mình? Tư Linh, mẹ cầu xin con, con cứ khai như vậy con nhé? Mẹ không muốn ngồi tù, lẽ nào thằng nhóc này còn quan trọng hơn mẹ à?”
—
Trần Phổ: “Vậy là bắt đầu từ hôm đó, cô đã làm chứng giả giúp Lý Mỹ Linh?”
Hướng Tư Linh chìm trong hồi ức ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng trong, gương mặt xót xa, “Tôi không muốn làm như vậy. Lúc nãy tôi đã nói rồi, cảnh sát lúc đó có lẽ cũng đã ghi lại — Đêm hôm đó tôi như người mất hồn, hoàn toàn không nói được gì, sau đó thì sốt cao. Sau khi hạ sốt, tôi đã quên hết những chuyện đã xảy ra.”
Phương Giai cười lạnh, nói: “Cô quên đúng lúc thật đấy.”
Hướng Tư Linh bất đắc dĩ nói: “Vấn đề não bộ, lúc đó tôi cũng không hiểu.”
Nhưng Hướng Tư Linh không tiết lộ với cảnh sát, lúc đó thứ cô ta phải đối mặt không chỉ là Lý Mỹ Linh lợi dụng tình mẫu tử để gây sức ép mà đương nhiên còn có cơn thịnh nộ của La Hồng Dân khi biết chuyện và hàng loạt các biện pháp xử trí cấp tốc. Những thứ họ lấy ra để uy hiếp cô đương nhiên là ảnh khỏa thân, video, buôn người, thanh danh tan nát. Đây là chuyện đáng sợ nhất đối với cô gái đó lúc bấy giờ. Đương nhiên La Hồng Dân phải bảo vệ Lý Mỹ Linh, nếu không bà ta nhất định sẽ kéo ông ta cá chết lưới rách. Tư duy và thủ đoạn của ông ta đương nhiên không giống Lý Mỹ Linh.
Họ hoàn toàn không quan tâm đến số phận của cậu bé nghèo vô tội tên Lạc Hoài Tranh.
Dĩ nhiên nhiều năm về sau, Hướng Tư Linh nghĩ đến bản thân hồi đó, lần thứ hai bị những người lớn đó bịt miệng không thể lên tiếng, cô ta không khỏi cảm thấy mình thật nhút nhát và ngu ngốc. Nhưng Hướng Tư Linh sau này đã không còn tự trách bản thân liên tục giống Hướng Tư Linh năm đó.
—
Đứa trẻ chưa trưởng thành, đứa trẻ luôn khao khát tình yêu thương của bố mẹ, như loài ve xanh non nớt, như chú chim non ngây thơ. Còn người lớn là loài bọ ngựa ác độc, là những con kền kền tham lam. Lúc đó, cô ta chưa xảo quyệt như bọn họ, không biết tính toán kỹ lưỡng và không tàn nhẫn như họ. Trẻ con không địch lại người lớn cũng là chuyện thường tình.
Còn Lý Mỹ Linh, khoảnh khắc bà ta cầm chân nến sắt, trong lòng bà ta là muốn cứu con gái hay muốn giết Hướng Vĩ, hay là cứu lấy con át chủ bài giúp bà ta trở thành bà La….Sau này, Hướng Tư Linh cũng chưa từng hỏi.Trần Phổ không gây sức ép cho Hướng Tư Linh bằng những lời lẽ lạnh lùng giống Phương Giai, anh cũng không đổi sắc vì lời biện hộ hoàn hảo của cô ta.
Anh chỉ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Hướng Tư Linh bằng đôi mắt đen láy như ngâm trong ánh tuyết. Anh hỏi cô ta: “Trong những chứng cứ năm đó cảnh sát thu thập được không có chiếc khăn lau đó. Có người đã giấu nó đúng không?”
Trong ánh nhìn căng thẳng của tất cả mọi người trong và ngoài phòng thẩm vấn, Hướng Tư Linh đã gật đầu.
…
Sau khi bị Lý Mỹ Linh uy hiếp, Hướng Tư Linh hoảng hốt, cứ như lại lâm vào tình trạng hồn lìa khỏi xác giống mấy ngày qua. Lý Mỹ Linh tưởng rằng cô ta đã nghe lời, bà ta bình tĩnh lại, gọi điện báo cảnh sát, hóa thân thành người nhà nạn nhân, khóc lóc kể lể trong đau khổ.
Hướng Tư Linh nhìn thiếu niên máu me bê bết nằm trên mặt đất, cô ta muốn gọi tên cậu nhưng phát hiện cổ họng không thể phát ra tiếng.
Mấy hôm đó, cô ta thật sự bị mất tiếng. Nếu không cũng không thể qua mắt được những cảnh sát đó.
Nhưng Lý Mỹ Linh dù sao cũng không phải là tội phạm chuyên nghiệp. Gọi điện xong, bà ta mới nhớ ra chiếc khăn lau dính dấu vân tay của mình và vết máu của Hướng Vĩ vẫn còn nằm dưới đất. Lý Mỹ Linh hoảng hốt, lắp bắp: “Làm…làm sao đây?”
Bà ta cầm chiếc khăn lau xuống bếp, định châm lửa đốt. Hướng Tư Linh giật lấy, lắc đầu, thều thào không ra tiếng: “Cảnh sát…sắp…”
Lý Mỹ Linh cũng hiểu ra nếu cảnh sát nhìn thấy trong thùng rác có một đống tro vừa mới đốt thì chắc chắn sẽ sinh nghi. Hơn nữa, lỡ may đang đốt giữa chừng mà cảnh sát đến thì sẽ càng tồi tệ hơn. Bà ta dường như đã nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát.
“Vậy phải làm sao đây?”
Hướng Tư Linh thình lình đi đến cạnh cửa sổ. Lý Mỹ Linh chưa kịp phản ứng thì cô ta đã ném chiếc khăn ra ngoài cửa sổ.
“Mày điên à?” Lý Mỹ Linh lao đến cửa sổ, nhìn thấy tình hình dưới lầu mới thở phào.
Có một chiếc xe rác đang đỗ dưới lầu, chiếc khăn đã rơi vào trong đó.
Mỗi tối chiếc xe rác đều đỗ ở đây, hai mẹ con đều biết. Nhưng Lý Mỹ Linh không biết năm giờ sáng xe rác mới được kéo đi và sẽ dừng tại bãi rác nửa ngày, buổi chiều mới được dọn sạch hoàn toàn.
Lúc đó Hướng Tư Linh vẫn còn lo lắng và giằng xé trong lòng. Cô ta không dám tiết lộ chân tướng với cảnh sát và cũng không đành lòng, dù sao đó cũng là mẹ cô ta, vừa nãy bà ta vì cứu cô ta nên mới giết người. Nhưng cô ta quyết không để Lạc Hoài Tranh gánh tội ngồi tù, đó là điều cô ta không thể chấp nhận nổi.
Cô ta vẫn chưa nghĩ ra cách nên luôn giữ im lặng trước cảnh sát.
Sáng hôm sau, hai mẹ con mới từ đồn cảnh sát về. Lý Mỹ Linh rất hài lòng khi con gái “giả câm”. Vừa về đến nhà, bà ta đã mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Hướng Tư Linh lẻn ra ngoài nhân lúc bà ta ngủ và chạy đến bãi rác.
Trong khoảng thời gian vật lộn cùng cảnh sát, La Hồng Dân cũng không dám đến nhà hay liên lạc với mẹ con hai người họ. Ông ta sẽ sai đàn em truyền lời hoặc lén lút đến nhà ông ta thông qua con đường bí mật đó. Những bước đi sau đó đều là La Hồng Dân dạy Lý Mỹ Linh làm.
Tất nhiên Hướng Tư Linh cũng sẽ không đề cập chuyện này với cảnh sát. Cô ta chỉ nói rằng đó là kế hoạch của một mình Lý Mỹ Linh.
Cách vách, Lý Khinh Diêu xưa nay không dễ rơi nước mắt giờ đây đã hoen mi cay. Cô nhìn chằm chằm vào Hướng Tư Linh.
Hiện tại cô đã biết người phụ nữ này từng có quá khứ đen tối và đáng thương cỡ náo. Một quá khứ đủ để lay động và khiến tất cả mọi người lòng đau như cắt. Cô cũng hiểu lúc đó có lẽ cô ta còn nhỏ bị người khác kiểm soát, không thể tự quyết định. Nhưng cô vẫn muốn hỏi một câu.
Tại sao?
Chứng cứ quan trọng nhất để minh oan cho Lạc Hoài Tranh, tại sao đến tận bảy năm sau cô ta mới đưa ra?
Vào lúc này, Trần Phổ trong phòng thẩm vấn đã đặt câu hỏi ấy thay cô: “Bảy năm qua cô có vô số cơ hội, tại sao không đưa bằng chứng này ra?”
Hướng Tư Linh ngẩng đôi mắt trong veo lên, những giọt nước mắt lóng lánh cứ trào ra như không kiểm soát được. “Ban nãy tôi đã nói rồi, bởi vì gặp phải chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương, tôi đã quên mất rất nhiều chuyện, bao gồm cả sự tồn tại của bằng chứng này. Hôm nay tôi mới nhớ ra.”
“Bốp.” Lý Khinh Diêu đấm mạnh xuống bàn, nước mắt rơi xuống. Phản ứng quá mức thế này cực kỳ hiếm thấy ở Lý Khinh Diêu. Các cảnh sát khác trong phòng đều nhìn về phía cô. Châu Dương Tân âm thầm thở dài, vỗ vai Lý Khinh Diêu.
Đối diện với ánh mắt sắc bén của cảnh sát, Hướng Tư Linh lại cụp mắt một lần nữa, cô ta nhẹ nhàng lau sạch nước mắt trên gương mặt.
Cô ta còn có thể nói gì đây? Cô gái bảy năm trước thật sự không sợ chết, cũng muốn cứu Lạc Hoài Tranh.
Nhưng cô ta sợ sự tra tấn và kết cục đáng sợ mà những người lớn miêu tả, sợ mình trở thành đối tượng bị tất cả mọi người chỉ trích phỉ nhổ. Huống hồ ngày nào họ cũng rỉ tai cô ta rằng, Lý Mỹ Linh làm như vậy là vì cứu cô ta, là vì cứu cô ta, là vì cứu cô ta, nhưng cô ta lại muốn tống mẹ mình vào tù vì một thằng nhóc bị thương nặng, cô ta chính là súc sinh.
Cô ta nghĩ, mình chính là súc sinh còn gì? Cứ ngỡ rằng có thể chết vì Lạc Hoài Tranh nhưng khi cô ta thật sự bị người ta bịt miệng và trói chặt tay chân, phải chịu đựng sự tra tấn về tinh thần lẫn thể xác mỗi ngày, lựa chọn cuối cùng của cô ta vẫn là muốn bản thân sống tốt hơn. Có lẽ vì cô ta là con gái của Lý Mỹ Linh nên bản tính ích kỷ đã ăn sâu vào trong máu.
Lúc đó cô ta không chỉ nhu nhược, ngu ngốc mà còn vô tri và bạo dạn.
Ngày biết tin Lạc Hoài Tranh đã bị kết án, cô ta đã hạ quyết tâm phải chờ đợi. Đợi đến một ngày nào đó, bản thân không còn sợ họ, đợi đến khi cô ta có khả năng phản công, cô ta nhất định sẽ đưa chứng cứ này ra để rửa tội cho Lạc Hoài Tranh.
Chỉ là khi đó cô ta không biết mình phải chờ đợi bảy năm ròng.
Vẫn là giọng nói điềm tĩnh của Trần Phổ ngắt đứt mạch suy nghĩ của Hướng Tư Linh: “Chiếc khăn lau đó hiện giờ còn tìm được không?”
—Hết chương 113—
Cuối cùng thì mọi người cũng hiểu ý nghĩa tên truyện rồi nhỉ?