.
Sau khi Kỳ Nhiên trở lại thì phát hiện bàn của cậu đã không còn ai nữa.
Cậu nhìn quanh bốn phía, liếc mắt đã thấy Tần Mãn. Hắn đi theo sau Kỷ Quốc Chính, bên cạnh nhiều thêm một người phụ nữ, tóc đen để xõa ngang vai, cười dịu dàng.
Kỷ Nhiên nhận ra đó là người nhà của Kỷ Quốc Chính, cũng là em họ của cậu.
Điện thoại cậu rung lên, là Nhạc Văn Văn nhắn tin tới.
Nhạc Văn Văn: Tiểu Nhiên Nhiên, tối nay ông phải thu nhận tui đó. Cuộc thi sườn xám của tui chắc nửa đêm mới xong, cha tui chắc chắn sẽ không mở cửa cho tui đâu.
Kỷ ba ba: Bạn trai bé nhỏ của ông đâu?
Nhạc Văn Văn: Chia tay rồi, tui đau t(r)ym lắm.
Kỷ ba ba: Tối nay tôi ở Kỷ gia, tự mình đi qua đi, vẫn là mật khẩu cũ đấy. Ngủ ở phòng khách, đừng ngủ phòng tôi.
Nhạc Văn Văn:....
Nhạc Văn Văn: Ông nói ông ở đâu cơ?
Kỷ ba ba: Đọc không hiểu?
Nhạc Văn Văn: Sao đột nhiên ông lại ở chỗ Kỷ gia???
Kỷ Nhiên giương mắt nhìn thấy em họ cậu đang kéo tay Tần Mãn.
Tần Mãn thoáng lùi lại, né tránh động tác của đối phương, cười nhạt rồi cụng nhẹ ly của người kia.
Kỷ ba ba: Tôi muốn làm Kỷ Duy tức chết. Thôi, không nói nữa.
Đám người Kỷ Duy từ nhà vệ sinh trở lại, mấy người trong số đó có vẻ mặt khá xấu hổ. Đám con cháu của nhà có tiền thường chia làm hai loại, loại quản được và loại không quản nổi.
Đi cùng với Kỷ Nhiên thì đều là loại không quản nổi, trốn học, đánh nhau là chuyện thường như cơm bữa, lớn rồi tự nhiên càng ngang tàng hơn.
Còn nhóm người Kỷ Duy thì bị quản gắt gao, khi còn bé chỉ cần điểm thấp một tí đã bị mắng, tuy nói là nhà có tiền nhưng không dám làm chuyện khác người, cho nên ban nãy ở trong nhà vệ sinh mới không dám nói gì.
Kỷ Nhiên cứ vậy nhìn chằm chằm Kỷ Duy trở lại bàn chính, cười thập phần khiêu khích, trên đường đi hai người còn nhìn nhau mấy giây.
Tần Mãn đem những điều này để ở trong mắt.
Chủ động lấy lòng lại bị từ chối, em họ có chút ngượng ngùng. Thấy Kỷ Duy trở về, cô đỏ mặt kêu một tiếng: "Anh."
"Ừm." Kỷ Duy nhanh chóng thu hồi sự khó chịu, cười nói, "Không phải em luôn miệng nói muốn gặp Tần Mãn sao. Giờ hài lòng chưa?"
Em họ: "Anh đừng nói bậy. Em, em đâu có..."
Kỷ Duy cười ha ha: "Tần Mãn, đây là em họ tớ đã ngưỡng mộ cậu từ lâu. Lát nữa cậu nhất định phải mời em ấy khiêu vũ đấy."
Nụ cười trên môi Tần Mãn vẫn nhàn nhạt: "Từ lâu?"
"Đúng." Kỷ Duy nói, "Em ấy trước kia cũng hay theo chúng ta hồi học cấp ba nên xem như là học muội của cậu rồi."
Tần Mãn gật đầu: "Xin lỗi, tôi không nhớ rõ lắm."
Nụ cười của cô gái bỗng chốc cứng lại nhưng thanh âm vẫn ngọt ngào: "Không sao... Em vốn không đáng chú ý mà."
Kỷ Duy nói: "Hiện giờ làm quen cũng được. Tần Mãn, em họ tớ rất sùng bái cậu, đang chuẩn bị thi vào đại học. Nếu cậu là học trưởng thì không bằng tiện tay giúp em ấy một chút."
Tần Mãn gật đầu, lấy điện thoại ra: "Nếu như vậy..."
Đáy mắt cô gái sáng lên, lập tức mở Wechat của mình.
Tần Mãn đưa điện thoại tới trước mặt cô, trên giao diện là mã Wechat hai chiều: "Tôi biết có một học đệ hiện giờ vẫn đang đi học, có thể sẽ giúp được em. Cậu ấy rất nhiệt tình, em cứ liên hệ với cậu ấy, chắc chắn người này sẽ giúp em."
Lúc Tần Mãn trở lại, Kỷ Nhiên vẫn đang chăm chú nhìn điện thoại, trên màn hình hiện đang chơi bắn súng chíu chíu không ngừng.
"Tần Mãn, tôi nhắc nhở anh." Kỷ Nhiên không ngẩng đầu, dùng thanh âm chỉ hai người nghe thấy nói, "Nếu anh dám cầm tiền của tôi để mua đồ cho người khác thì anh chờ xuống mồ gặp tổ tiên đi."
Hầy, tiểu học đệ thực thích hù người.
"Em họ của em, nói là muốn thi vào trường đại học của tôi trước kia, tìm tôi để hỏi giúp đỡ." Tần Mãn chống cằm, hứng thú nhìn cậu chơi game, "Tôi đã từ chối rồi."
Kỷ Nhiên thấy buồn cười, Kỷ gia bộ hết người để hỏi rồi hay sao mà lên đại học cũng phải nhờ người khác giúp đỡ? Chỉ sợ trước khi cô em họ của cậu thi thì các mối quan hệ trong trường đều đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi.
Tần Mãn dừng một chút, đột nhiên hỏi: "Kỷ Duy gây khó dễ cho em?"
Kỷ Nhiên vẫn tiếp tục chơi: "Chỉ với anh ta?
Nói xong lại cảm thấy không đúng, "Đây là chuyện của tôi, quan hệ gì tới anh?"
Không bị bắt nạt là được.
Tần Mãn hỏi: "Đêm nay em muốn ở đây sao?"
Sao tự dưng hỏi câu kỳ lạ vậy: "Làm gì?"
"Nếu như muốn ở lại thì ăn chút gì đi. Biệt thự này không phải nơi nhà em hay ở, gần đây cũng không có bán đồ ăn, giờ không ăn sợ tối đói."
Kỷ Nhiên đáp: "Không ăn, ai cần anh lo."
Yến hội kết thúc đúng chín giờ tối.
Khách mời vẫn chưa đi hết, quản gia đã tới mời Tần Mãn.
"Tần tiên sinh, chúng tôi đã sắp xếp gian phòng cho ngài. Mời ngài đi theo tôi." Nói xong, ông ta mới quay đầu nói với Kỷ Nhiên, "Kỷ tiểu tiên sinh, ngài cũng đi theo tôi đi."
Bởi vì ở đây là nơi chuyên dùng để nghỉ dưỡng nên có không ít phòng cho khách. Quản gia dẫn Tần Mãn tới phòng khách đầu tiên gần cầu thang: "Tần tiên sinh, bên cạnh giường có điện thoại bàn. Nếu có nhu cầu gì ngài cứ gọi cho tôi, điện thoại đã được kết nối sẵn với điện thoại của tôi rồi."
"Cảm ơn." Tần Mãn gật đầu, hỏi, "Kỷ Nhiên ở phòng bên cạnh tôi sao?"
"Không, Kỷ tiểu tiên sinh ở phòng cuối cùng." Quản gia đáp, "Phòng bên cạnh ngài chính là Kỷ tiểu thư."
"Được rồi, làm như là đang học tiểu học mà cần phải ở cùng nhau." Kỷ Nhiên cắt ngang lời bọn họ, trực tiếp đi tới căn phòng cuối, vung tay với quản gia, "Tôi về phòng, có việc sẽ gọi cho ông."
Trong phòng khách được dọn dẹp rất sạch sẽ, trên bàn còn có chai rượu vang và trang trí hoa hồng, có thể nhìn ra là bữa tiệc này được chuẩn bị rất chu đáo.
Trong phòng có phòng tắm riêng, Kỷ Nhiên đi tắm xong rồi ra ban công hóng gió.
Biệt thự ở vùng ngoại thành, nhìn tới nhìn lui đều là cây, không có phong cảnh gì đặc sắc. Kỷ Nhiên hơi hối hận, chỉ vì khiến Kỷ Duy khó chịu mà ném mình vào cái nơi rừng hoang đồi trọc này để ngẩn người.
Cậu về phòng, sờ sờ túi quần mới phát hiện không biết từ khi nào mà hộp thuốc lá đã trống rỗng rồi.
Kỷ Nhiên không nghiện thuốc lá nhưng bây giờ lại muốn hút một điếu. Vì thế cậu mặc quần áo vào, chuẩn bị xuống xe lấy hộp mới.
Phòng của cậu ở cuối hành lang, tiếng mở cửa không quá lớn nên không bị người khác để ý. Cậu vừa mới mở cửa ra đã nghe thấy bên ngoài có người nói chuyện.
"Mới nãy ở nơi đông người không tiện nói..." Là giọng nói của Kỷ Duy, "Tần Mãn, sao cậu lại quen biết với Kỷ Nhiên?"
Bước chân Kỷ Nhiên dừng lại, liếc mắt tới nơi phát ra âm thanh.
Tần Mãn và Kỷ Duy đứng cạnh cầu thang, hai người xoay lưng lại phía cậu nên Kỷ Nhiên không thấy rõ vẻ mặt của họ.
Tần Mãn nói: "Là học đệ."
"Tớ đương nhiên biết cậu ta là học đệ. Nhưng khi đi học các cậu căn bản không hề có tiếp xúc qua." Kỷ Duy nói, "Tớ biết rồi, là Kỷ Nhiên gây sự với cậu? Thằng tạp chủng đó chính là loại người như thế, cứ hai ba ngày lại kiếm chuyện khiến tớ khó chịu, thấy cậu là bạn tớ nên muốn tìm cậu để hả giận..."
"Kỷ Duy." Tần Mãn cắt ngang lời, "Tuy nhà tôi phá sản nhưng không tới mức quá tệ. Cậu nghĩ nhiều rồi. Còn nữa.. hai từ tạp chủng này không nên nói thì tốt hơn."
"Tớ biết, không phải là tớ lo lắng cậu ta bắt nạt cậu sao. Còn nữa, cậu tốt nhất đừng ở gần nó, quá mất giá trị. Cậu không thấy lúc nãy lúc cậu với nó ngồi cùng một chỗ, nhóm người lớn nhìn cậu như thế nào sao?" Kỷ Duy hít sâu, "Tớ cũng rất ít khi mắng người nhưng hai từ đó dùng trên người Kỷ Nhiên thật sự không oan. Cậu hẳn phải biết, nó là do ba tớ và nữ nhân bên ngoài sinh..."
"Cậu không cần nói việc nhà của cậu cho tôi nghe." Tần Mãn tựa cười tựa không, thanh âm hờ hững, "Tôi không cảm thấy hứng thú."
Lúc này ở dưới lầu truyền tới tiếng nói chuyện, nghe tới hình như là Kỷ Quốc Chính mời mấy vị khách tới nghỉ ở phòng khách. Tần Mãn nhìn người dưới lầu, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, hắn thật sự không muốn đi xã giao với mấy người. Nên hắn nghiêng đầu nói: "Nếu như không có chuyện gì thì tôi đi nghỉ trước."
"Chờ đã." Kỷ Duy gọi hắn lại, "Ngày mai cùng nhau đi đánh golf?"
Tần Mãn cười: "Nói sau đi."
Trở về phòng, Tần Mãn cởi áo khoác ra, cầm điện thoại lên, nhắn cho boss của hắn.
Q: Hôm nay em lái xe tới đây?
Ai biết vừa mới nhắn thì ở dưới tin nhắn đã xuất hiện dòng chữ màu đỏ.
[Bạn không phải là bạn của cậu ấy, mời xác nhận lại....]
Tần Mãn thoáng nhướn mày, nở nụ cười.
Sao hắn lại chọc tới vị tổ tông này rồi?
Đêm khuya, Tần Mãn đang ngủ say thì có bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Hắn cau mày, nghĩ đây là nhà người ta nên đành mặc áo sơ mi rồi đi mở cửa.
Cửa vừa mới mở ra thì mùi rượu nồng nặc liền xông vào.
Vị boss khó hầu hạ lúc này đang đứng ở ngoài cửa, trên người cũng chỉ tùy tiện mặc áo sơ mi trắng giống hắn, còn quần tây thì xộc xệch.
Đáy mắt Kỷ Nhiên lấp loáng sóng nước, trên môi còn hơi ẩm ướt, là rượu còn vương lại.
Tần Mãn nói: "Sao em..."
"Tần Mãn." Kỷ Nhiên nói, "Chúng ta lên giường."
Tần Mãn ngẩn người: "Bây giờ?"
"Đúng."
Tần Mãn bật cười nói: "Em say rồi."
"Tôi không có say." Kỷ Nhiên cau mày, cậu xác thực không có say, rượu trong phòng ngủ ghi nồng độ không cao.
Chỉ là uống vào thì cảm thấy nóng bừng, đầu óc hơi choáng.
Sau khi cậu về phòng, càng nghĩ càng khó chịu.
Tần Mãn ở cùng cậu là mất giá trị???
Rõ ràng cậu mới chính là kim chủ của Tần Mãn, tên oắt con Kỷ Duy kia thì biết cái gì. Chỉ cần cậu nói một câu là Tần Mãn phải nằm rạp dưới chân cậu. Thấy Tần Mãn không nói lời nào, Kỷ Nhiên buồn bực nói: "Lấy tiền của tôi rồi, có thể nào làm việc nhanh lên một chút không?"
Khuy áo Kỷ Nhiên cài lỏng lẻo, xương quai xanh cùng làn da trắng nõn đều lộ ra ngoài, là đường nét khung xương chỉ thuộc về nam nhân ở trong bóng tối lại lộ ra nét hấp dẫn chết người.
Đôi mắt Tần Mãn dần tối lại: "Em biết chúng ta đang ở đâu không?"
Kỷ Nhiên mất kiên nhẫn: "Không làm thì thôi." Cậu xoay người chuẩn bị đi, "Tôi ra ngoài tìm người khác làm."
Tay bỗng dưng bị người khác nắm chặt lại.
Trong tối, Tần Mãn đè thấp âm thanh giống như cáo già đang câu hồn đoạt phách: "Vào đây."