Một tháng, trễ mười tám lần, về sớm hai mươi lần, còn lại thì toàn là bỏ bê công việc. Phương Hi Hàm cầm trong tay bảng biểu đi làm của Mạc Nhiên, cười khổ, vốn cho rằng mình có thể kiềm chế được Mạc Nhiên, nhưng Mạc Nhiên như chim trên trời như cá dưới nước, ai cũng không thể ràng buộc.
"Tháng này mới qua ba ngày, em đến trễ ba lần!" Càng trói buộc, thì Mạc Nhiên càng phản loạn, tóc ngắn đầy màu trở lại, mỗi ngày mặc "áo quần lố lăng" gây sự chú ý khắp công ty, Phương Hi Hàm kéo Mạc Nhiên vào phòng làm việc, giọng nặng một chút, "... Em nói thử em có thể làm được gì?!"
Trước kia là bạn tình, giờ là người yêu, thân phận khác, yêu cầu tự nhiên cũng khác. Hai người sống với nhau, cũng không chỉ hạn chế trên cái giường, rất nhiều chuyện đều thay đổi trong vô thức, đương nhiên Phương Hi Hàm không muốn Mạc Nhiên vẫn tiếp tục đần độn như vậy.
Có thể Mạc Nhiên cũng ý thức được sự thay đổi này, nhưng cô nghĩ là Phương Hi Hàm thay đổi, cô và Phương Hi Hàm dường như đã không tìm được cảm giác "tình cảm mãnh liệt" như trước kia.
Một lá thư từ chức được ném lên bàn, Mạc Nhiên cà lơ phất phơ nói: "Dĩ nhiên là tôi không tài giỏi như chị, Phương tổng ——, hôm nay tôi nghỉ ..."
Làm việc làm việc làm việc, Mạc Nhiên chịu đủ rồi, cuộc sống như vậy ngày qua ngày, thực sự là buồn chán đến cực độ, thậm chí Phương Hi Hàm bận đến mức ngay cả thời gian vuốt ve cô cũng không có.
Có vài người, nhất định là không thể sống ổn định.
"Tiểu Mạc, em lại muốn đi đâu..." Phương Hi Hàm nhìn chằm chằm Mạc Nhiên, nhớ lại lần bỏ đi trước đây của cô, giống như con diều trong tay lại đứt dây một lần nữa.
"Đi ra ngoài một chút, ở đây ngột ngạt quá."
Mạc Nhiên phóng khoáng nhấc túi, Phương Hi Hàm đứng dậy nắm tay cô, thay đổi giọng nói, lo lắng: "Chị sẽ đi với em, em muốn đi đâu?"
"Tôi muốn đi thả lỏng một mình..."
Bàn tay Phương Hi Hàm kéo Mạc Nhiên trong nháy mắt trở nên lỏng lẻo, hỏi: "Em thấy chán chị, mệt mỏi?" Hỏi vấn đề vẫn luôn lo lắng trong lòng. Tuy rằng theo đuổi sự kích thích nhất thời, nhưng lòng Phương Hi Hàm là muốn ổn định lại, Mạc Nhiên khác, Mạc Nhiên là phóng túng từ bản chất.
"Không có, chị đừng nghĩ nhiều." Mạc Nhiên thấy cô thất lạc, lập tức ôm an ủi cô: "Tôi chỉ muốn tìm cuộc sống phù hợp với mình... Cuộc sống tôi muốn không phải ở đây, chị hiểu không?"
Chị không hiểu! Điều cô dự đoán trong lòng dường như đã xác định được ba phần, Phương Hi Hàm càng bất an hơn, đẩy Mạc Nhiên ra, "Em có ý gì... Mạc Nhiên... giờ em muốn bỏ chị để tìm cuộc sống mà em muốn sao."
"Không có, tôi chỉ muốn một mình một chút thôi."
"Em nói cho chị biết, em không hài lòng điểm nào, không vui điểm nào, không tốt chỗ nào..." Tuy hỏi như vậy, nhưng lòng Phương Hi Hàm đã rõ tám phần, Mạc Nhiên quá thích tự do, bản thân cô lại quá khắt khe, khó tránh làm Mạc Nhiên mệt mỏi.
"Em không thích làm việc chị không ép em, em thích chơi cũng không sao, chị có thể nuôi em..."
"Chị coi tôi là gì?!" Mặt Mạc Nhiên trầm xuống, rõ ràng không vui, cha cô nói thế với cô, hiện tại Phương Hi Hàm cũng nói như vậy với cô, bọn họ nói không sai, cô là một đứa phế vật tồi tệ, "Phương Hi Hàm, chị thay đổi rồi."
Chỉ để lại một tiếng đóng cửa nặng nề, chỉ một câu chị thay đổi làm lòng Phương Hi Hàm lạnh lẽo, cũng nói ai nghiêm túc thì người đó thua, thực sự rất chính xác khi dùng để hình dung tình cảm của hai người. Từ khi hai người biết nhau đến giờ, sắp hai năm rồi, từng tranh cãi ầm ĩ rất nhiều, cũng dày vò nhau rất nhiều, nhưng Phương Hi Hàm thấy Mạc Nhiên chịu công khai vì cô, thực sự cảm động... Nhưng lòng Mạc Nhiên, dường như luôn thích tự do.
"Tiểu Mạc, đã lâu không gặp ——" Một chiếc ô tô màu xanh đậu kế bên Mạc Nhiên, cửa sổ xe ló ra một cái đầu, là Tống Phi. "Lên xe, tôi mời cô uống một ly!"
Mạc Nhiên trực tiếp kéo cửa ra, ngồi trên ghế phụ, ngả ngớn nói, "Người đẹp mời, đương nhiên tôi không thể từ chối."
"Cô vẫn nói chuyện như thế."
Một quán bar rất có phong cách, nhạc không lớn nhưng cũng quyến rũ người, hai người ngồi cạnh quầy rượu, cô một chén tôi một chén.
"Tâm trạng không tốt?" Tống Phi lắc lắc ly rượu, "Chúng ta không nói gì hết, không thấy vậy rất lúng túng sao?"
Vậy nói gì, Mạc Nhiên hỏi Tống Phi, "Tôi nói một thiên kim tiểu thư không lo không nghĩ, tại sao lại chạy ra ngoài dốc sức làm việc, đừng nói với tôi là do muốn trải nghiệm cuộc sống?"
Tống Phi cúi đầu nở nụ cười một lúc mới trả lời: "Mạc Nhiên, cô như vậy làm tôi không quen đâu, nói thế nào đây... muốn chứng minh bản thân, phải biết rằng bị chụp cái mũ phú nhị đại cũng không phải chuyện đáng vinh quang, tôi không muốn luôn sống dưới sự che chở của người khác, chỉ đơn giản như vậy."
"Tôi cũng vậy."
"Cô đang tâm sự với tôi sao?" Tống Phi càng cười dữ hơn, còn kém nằm gục trên bàn không dậy nổi, "Mạc Nhiên trước kia không vui không phải sẽ... uống rượu đến mơ màng sao? Xem ra Phương Hi Hàm thực sự có bản lĩnh hơn tôi, so với tôi dạy, tôi phục cô ấy... Mạc Nhiên, đêm nay cô chỉ cần uống thôi, địa bàn của tôi tôi mời."
Giờ Mạc Nhiên mới biết được đây là bar mà Tống Phi mở, vừa hỏi mới phát hiện Tống Phi có cổ phần trong vài bar nổi tiếng trong thành phố, trước đây thấy dáng vẻ ngang ngược của Tống Phi, Mạc Nhiên nhìn không ưa, giờ thì hoàn toàn nể phục.
"Sao, cô có hứng thú kinh doanh bar à?" Đối diện với Mạc Nhiên tràn đầy tinh thần hiếu học, Tống Phi đúng là không quen, trước dạy Mạc Nhiên cách kinh doanh, luôn luôn vào tai trái ra tai phải, hiện tại, giống như học dở đột ngột biến thành học giỏi.
"Có hơi..." Mạc Nhiên thử thăm dò hỏi, "Các cô còn thiếu người không, đúng lúc hôm nay tôi mới thất nghiệp."
"Cô Mạc không nói đùa chứ?"
"Thật, tôi rất muốn học."
Mạc Nhiên rất đồng ý với câu nói của Tống Phi, không muốn luôn sống dưới sự che chở của người khác, cũng không muốn để Phương Hi Hàm nghĩ cô là vô dụng, tại sao phải để Phương Hi Hàm nuôi cô? Đúng, tất cả cũng là vì chứng minh, Mạc Nhiên bắt đầu thấy hăng hái.
Không nghĩ bất ngờ ăn ý với Tống Phi, chưa từng thấy đồng minh trong suy nghĩ về phương thức và phương châm kinh doanh như vậy.
"Tống Phi, có thể cho tôi mượn một khoản tiền không? Tôi muốn mở quán bar..." Mạc Nhiên cũng không ôm hi vọng nhiều, dù sao quan hệ của cô và Tống Phi chưa đến mức có thể giao dịch một khoản tiền lớn.
Nhưng Tống Phi nhanh chóng đồng ý, "Được, cô muốn bao nhiêu?"
"Cô yên tâm cho tôi mượn vậy à?"
"Đương nhiên là lo! Thế nhưng dù sao, còn Mạc tổng, nếu cô dám ôm tiền bỏ trốn, tôi sẽ đòi cha cô!" Sau một thời gian tiếp xúc, Tống Phi phát hiện Mạc Nhiên không hợp làm việc theo quy tắc, thích hợp gầy dựng sự nghiệp hơn, "Mạc Nhiên, thực ra tôi nghĩ cô là một người biết suy nghĩ, chỉ là không tìm được con đường thích hợp với mình thôi."
"Cám ơn."
Tìm mặt bằng xem không gian, liên hệ công ty lắp đặt thiết bị, đủ các vấn đề lặt vặt tuôn ra, cũng có một ngày Mạc Nhiên trở thành một người cuồng công việc, thế nên mỗi ngày còn về nhà trễ hơn Phương Hi Hàm.
Còn mệt hơn đi làm, buổi tối sau khi tắm Mạc Nhiên ngã đầu lên giường là có thể ngủ, thậm chí còn không nhìn cô, Phương Hi Hàm còn tưởng chỉ do Mạc Nhiên điên loạn ở bên ngoài với bạn bè.
"Tiểu Mạc..." Phương Hi Hàm nằm xuống cạnh Mạc Nhiên.
"Ừ." Mạc Nhiên trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê ừ một tiếng, cảm giác cơ thể bị người khác đè nặng, có cái lưỡi mềm cạy răng của mình, dò xét đi vào.
Từ từ nhắm mắt hôn đáp trả vài cái, Mạc Nhiên lại ngủ.
Phương Hi Hàm vẫn nằm trên người Mạc Nhiên, giữ mặt của Mạc Nhiên điên cuồng mà hôn, rốt cuộc cũng không khơi gợi nổi tình cảm mãnh liệt như trước kia, Mạc Nhiên chỉ mơ mơ màng màng đáp lại có lệ vài cái với cô, sẽ không có đoạn sau.
"Hôm nào đi... hôm nay không muốn..." Mạc Nhiên quay đầu vùi vào gối, không cho Phương Hi Hàm tiếp tục, Mạc Nhiên thực sự quá mệt.
Một lúc lâu, Phương Hi Hàm: "Có phải em muốn chia tay không?"
"... Đừng nói nữa, ngủ." Mạc Nhiên nghiêng người ôm lấy Phương Hi Hàm, chôn đầu vào ngực cô.
Tuy rằng được Mạc Nhiên ôm, nhưng Phương Hi Hàm không có một chút cảm giác an toàn nào, cô tự an ủi mình do hôm nay Mạc Nhiên chơi quá mệt mỏi, nên mới vậy.
Mặc dù mệt, nhưng cuộc sống có trọng tâm, tâm trạng của Mạc Nhiên cũng bắt đầu cải thiện hơn, hôm sau tỉnh dậy, Phương Hi Hàm vẫn đang nhắm mắt ngủ say, nhớ đến mấy hôm nay lạnh nhạt với cô, lòng có chút băn khoăn, Mạc Nhiên tiến tới hôn lên môi cô, nhìn mặt cô rồi nhỏ giọng nói: "Chờ bận xong đợt này, tôi sẽ đền bù cho chị..."
Cũng không phải cô và Phương Hi Hàm không cãi nhau, nhưng bình tĩnh mà suy xét, đến giờ Mạc Nhiên chưa từng nghĩ đến việc chia tay, nếu không đã chẳng chủ động công khai, chân cũng bị cha cô đánh gãy.
Mỗi ngày Mạc Nhiên vẫn thần thần bí bí, đi sớm về muộn, thậm chí sáng đêm không về. Phương Hi Hàm cảm thấy cô quá dung túng Mạc Nhiên, nhưng mỗi lần dỗi nói chia tay, Mạc Nhiên sẽ ôm cô cưỡng hôn cô, sau đó nói "Muốn thoát khỏi tôi, không có cửa đâu."
Chiêu xài hoài thì Phương tổng cũng không ăn nổi, cười nhạt: "Mạc Nhiên, em có ý gì, mình chia tay thôi, như vậy em cũng không cần phải lén lút tìm người khác!"
Lần này Mạc Nhiên phóng khoáng đồng ý: "Muốn chia thì chia."
Được lắm! Lần trước có thể dụ một chút, bây giờ thậm chí dỗ cũng lười.
"Em!" Chát một tiếng, Mạc Nhiên lại bị đánh một bạt tai, Phương Hi Hàm hổn hển: "Em thực sự tìm gái sau lưng tôi! Khốn!"
Bị thương, Mạc Nhiên bụm mặt, "Chị không nên dùng lực như vậy..." Nhịn, có một số việc phải trả giá thật lớn, ai bảo ngay từ đầu cô đã nhìn trúng một cô gái có tình hung bạo như vậy, tự tạo nghiệp.
Vừa nghĩ đến Mạc Nhiên bí ẩn mấy hôm nay, là lén lút tìm người phụ nữ khác, Phương Hi Hàm giận không thể tìm người tháo hết tay chân Mạc Nhiên ra!
Mạc Nhiên vừa ra khỏi nhà, lập tức đến bar đầy hoa hồng, hôm nay là sinh nhật của Phương Hi Hàm, Mạc Nhiên chỉ muốn làm Phương Hi Hàm bất ngờ mà thôi, ai ngờ mụ la sát nhà cô lại hung dữ như vậy! Nếu tiếp tục bị Phương Hi Hàm đánh như vậy, có khi sẽ bị hủy dung.
Khoảng chừng một tiếng sau Mạc Nhiên bắt đầu gọi điện thoại cho Phương Hi Hàm, cô đã tính sai bước này, cơ bản Phương Hi Hàm không nghe điện thoại của cô, vì vậy cô lập tức gọi điện thoại cho Lê Mộc.
Thế nhưng Lê Mộc có hơi... bận, điện thoại liên tục vang, Lê Mộc và Ngả Hi đang trong phòng tắm, sao nghe thấy được, huống chi họ còn đang...
"Ưm... A Tây... em không chịu nổi... ưm a... mình..." Lê Mộc cũng phải khóc cầu xin tha thứ, mỗi khi đến lúc Ngả Hi hưng phấn thật đáng sợ, câu kia nói thế nào? Không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng thì phải nổi tiếng!
"Nhanh quá... a... em... em muốn lên giường..."
"Giờ hối hận cũng muộn rồi..." Ngả Hi áp Lê Mộc lên tường, cơ thể dán chặt vào lưng nàng, hôn lên cổ mẫn cảm của nàng, mặc sức hưởng thụ đầu ngón tay triền miên, "Thoải mái không?"
Lê Mộc bị đùa cả người đẫm mồ hôi, kích thích lại sung sướng, Ngả Hi cũng đã phóng khoáng như vậy, nàng còn xấu hổ làm gì, thẳng thắn ngâm nga: "Ừ ~ thoải mái... A Tây mạnh chút..."
Lê Mộc và Ngả Hi "đánh lâu dài" không có khả năng kết thúc ngay, Mạc Nhiên gọi Lê Mộc năm lần vẫn không có người nghe, lập tức dời mục tiêu, gọi Hồ Tiểu Uyển.
Hồ Tiểu Uyển nghe Mạc Nhiên bùm bùm nói một tràng, cuối cùng liếc mắt khinh bỉ: "Cậu rảnh lắm à!"
"Cậu không giúp mình, mình sẽ bị chia tay thật đó!"
"Từ trung học mình đã bắt đầu giúp cậu tán gái, giờ qua mấy chục năm rồi, vẫn phải giúp cậu tán gái, được lắm, kiếp trước thiếu nợ cậu!"
Dưới sự cưỡng bức dụ lợi của Mạc Nhiên, Hồ Tiểu Uyển lấy điện thoại của chồng mình gọi cho Phương Hi Hàm, quả nhiên lần này nghe, một giây Hồ Tiểu Uyển nhập cuộc, phát huy đầy đủ năng lực khua môi múa mép lừa bịp của mình, cơ bản Phương Hi Hàm không có thời gian trả lời.
"Alo, Phương tổng phải không? Tôi là Tiểu Uyển, không xong rồi! Mạc Nhiên uống rượu gây chuyện, còn đánh nhau với người khác, hình như đá trúng vết thương cũ, gãy chân rồi... Hiện tại tôi và chồng ở nơi khác không đến kịp, Phương tổng..." Hồ Tiểu Uyển nói chuyện lành mạch lưu loát, giọng điệu hợp lý, mặc dù nói nhanh, nhưng vẫn nói rõ ràng địa điểm sự việc, logic, giống như thực sự có chuyện như vậy.
Tuy rằng Phương Hi Hàm xung động muốn tháo chân Mạc Nhiên, nhưng lúc này nghe chân Mạc Nhiên bị gãy, đau lòng không thôi! Chuẩn bị lập tức đến nơi, nhưng cùng lúc lại nghĩ... Mạc Nhiên có gì đáng giá để bản thân nỗ lực vì Mạc Nhiên, Phương Hi Hàm cô từ trước đến giờ sẽ không khóc vì người khác, nhưng Mạc Nhiên đã làm cô khóc vài lần... cô không muốn đếm.
Cuối cùng, vẫn đi.
Là một quán bar chưa khai trương, bên trong tối đen, không thấy có dấu vết tranh chấp, cửa không khóa, Phương Hi Hàm mở cửa bước vào...
Hoa hồng đỏ tràn ngập, ánh nến sáng chập chờn xua tan bóng tối bên trong, có trên trăm cây, có ly rượu đỏ trong suốt lóng lánh, rất dịu dàng lãng mạn, vẻ mặt Phương Hi Hàm còn đang nghi vấn thì Mạc Nhiên đã tình cảm ôm lấy cô từ phía sau, giọng cũng tình cảm: "Honey, sinh nhật vui vẻ."
Phương Hi Hàm vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Mạc Nhiên kéo cô xoay người, "Phương tổng, cô gái bận rộn, có phải quên sinh nhật của mình rồi không?"
Phương Hi Hàm bất chấp cố tình đá lên vết thương cũ trên chân Mạc Nhiên một cái, "Em lừa chị?"
Lại đá một cái, "Không phải muốn chia tay sao!"
Lại đá thêm cái nữa, "Không phải gãy chân rồi sao!"
Còn định đá nữa, nhưng khóc, đã từ lâu, không có ai nhớ sinh nhật của cô, cô cho rằng Mạc Nhiên cũng quên, còn khó chịu một thời gian.
"Chỉ đùa chút thôi, chị khóc rồi..." Phương tổng một người phụ nữ mạnh mẽ lại bật khóc càng làm người ta đau lòng, Mạc Nhiên cảm thấy bản thân đùa quá đáng, dù sao cũng không thể lấy chuyện chia tay để nói được, "Sau khi lên giường với chị, tôi đã ghét những người phụ nữ khác, kĩ thuật của Phương tổng tốt như vậy, tôi không bỏ được..."
Bắt Mạc Nhiên nghiêm túc nói tình thoại thật là khó, nhưng Mạc Nhiên vẫn cố tận lực, "Thời gian trước tâm trạng của tôi không tốt, xin lỗi..."
Thấy Phương Hi Hàm không có phản ứng, Mạc Nhiên bổ sung một câu: "Tôi yêu chị."
Nói xong, Mạc Nhiên tiến đến hôn cô, Phương Hi Hàm đưa tay cản đôi môi đang tiến sát của Mạc Nhiên, sống với Mạc Nhiên lâu như vậy, còn không đến mức vì hai câu ngon ngọt của Mạc Nhiên mà bị choáng đầu, "Vậy hai tháng nay em không đi làm... lêu lổng ở đâu?"
Mạc Nhiên lấy tay cô ra, bất đắc dĩ, "Chị muốn vợ chị đi lêu lổng sao? Thấy cái bar này không? Đây là quà sinh nhật tôi tặng cho chị... chị đặt tên đi, sau này, tôi sẽ làm việc cho giỏi, kiếm tiền nuôi chị, Phương tổng, vậy nên chị đừng giận nữa nha?"
Mạc Nhiên ngoan ngoãn lên thì Phương tổng đâu còn chống được, ôm Mạc Nhiên, "Mỗi ngày em... bận cái này sao?"
"Đặt cái tên là có thể khai trương, không phải chị nói tôi không biết gì sao, tôi sẽ học từ từ... Mạc Nhiên tôi là loại người vô dụng sao?! Phương Hi Hàm, tôi muốn bao nuôi chị..."
Phương Hi Hàm chỉ vô tâm nói một câu, Mạc Nhiên lại nhớ đến giờ, cũng đúng, Mạc Nhiên mạnh mẽ như vậy sao cho phép người khác nói mình vô dụng chứ, trong lúc vô tình cô đã đả kích Mạc Nhiên bao nhiêu, mới làm Mạc Nhiên thay đổi nhiều như vậy chỉ trong hai tháng.
"Xin lỗi..."
"Đừng nói xin lỗi..." Mạc Nhiên thấp giọng nói bên cạnh đôi môi của cô, sau đó hôn lên, ánh đèn đan xen giữa bóng đêm dịu dàng, miệng lưỡi khiêu khích lấy lòng nhau, hôn say mê khó bỏ khó chia.
"Đi làm mệt mỏi quá ——" Phương Hi Hàm tựa vào vai Mạc Nhiên, cắn một cái lên cổ Mạc Nhiên, "Cục cưng, em kiếm tiền nhanh lên, chị còn đợi em bao nuôi chị."
"Mệt không? Vậy giờ mình thả lỏng một chút, sô pha ở đây rất mềm, tôi tự chọn đó..." Mạc Nhiên tiếp tục chặn môi cô, bàn tay chậm rãi di chuyển qua lưng cô, cởi khóa kéo quần, cởi từng chút từng chút.
Trằn trọc một phen, hai cơ thể mảnh khảnh quấn chung một chỗ, hai người tựa vào sô pha, cánh mũi toàn là mùi hương hoa hồng, Mạc Nhiên cầm một ly rượu đỏ, "Muốn uống sao?"
"Ừ ——" Phương Hi Hàm lười biếng lên tiếng, đợi Mạc Nhiên uống một ngụm, cô không kịp chờ lập tức dời môi qua, hút đôi môi mỏng của Mạc Nhiên, triền miên cùng nhau chia sẻ ngọt ngào, đã lâu không vuốt ve nhau như vậy, khoảnh khắc đêm nay cũng thơm ngọt như ly rượu này.
"Nghĩ tên là gì chưa? Bà chủ ~"
"MEET, thế nào?"
"Văn hoa thế à, tại sao?"
"Cuộc sống vẫn như lần gặp đầu tiên."
"Tôi không hiểu chị đang nói gì ~"
Phương Hi Hàm cười áp Mạc Nhiên dưới người, hôn mắt Mạc Nhiên, "Mong sau này mỗi lần mình lên giường, cũng sẽ thoải mái như lần đầu tiên."
Hơi lạnh đầu thu.
Lê Mộc ôm lòng lo sợ theo Ngả Hi về nhà, bất kể kết quả thế nào, họ đã hẹn nhau, mùa hè năm sau sẽ cử hành hôn lễ.
Thời gian là Lê Mộc chọn, nàng nói nàng thích mùa hè.