"Phương tổng?" Lê Mộc nghi ngờ cúp điện thoại, nàng chỉ là một nhân viên nhỏ bé... Phương tổng tìm nàng làm gì? Cách bao nhiêu cấp bậc, một tay cũng đếm không hết, "Vâng, được, tôi sẽ đến ngay, cảm ơn."
Lê Mộc nơm nớp lo sợ đi thang máy lên tầng cao nhất, đẩy cửa phòng tổng giám đốc ra, Phương Hi Hàm đang đứng trước cửa sổ thủy tinh cầm ly uống rượu, độ cao này, tầm nhìn bao quát cả thành phố. Lần đầu đến phòng tổng giám đốc, Lê Mộc cực kì hâm mộ người giàu có, nàng cũng muốn làm việc ở tầng cao nhất, sau đó rảnh rỗi có thể ưu nhã thưởng thức rượu vang, thôi đi, đoán chừng cả đời này nàng chỉ trải qua gian khổ khó khăn ở tầng thấp nhất thôi.
"Phương tổng, cô gọi tôi có việc sao?"
"Ngồi đi."
Sô pha cao cấp bằng da thật, Lê Mộc ngồi xuống đồng thời tính toán, bản thân làm việc bao lâu mới mua được sô pha xịn như thế... Không tính thì đỡ, tính rồi mới phát hiện tiền lương của mình thấp đáng thương. Vốn quen lăn lộn làm việc chờ chết, Lê Mộc muốn thăng chức, hiện giờ nàng không phải một mình, không thể thua Ngả Hi quá xa... Nàng cũng hi vọng có thể cho Ngả Hi một cuộc sống tốt hơn, và sẽ không đến mức mua một cái vòng tay cũng phải tốn hết nửa tháng lương.
"... Mạc Nhiên, hiện giờ em ấy ở đâu?" Phương Hi Hàm im lặng thật lâu mới bắt đầu hỏi, cô không biết sau khi Mạc Nhiên nói chia tay... thì biến mất, xem ra thời thế thay đổi thực sự là không sai, trước kia biến mất một tháng, giờ phải chịu trừng phạt sao?
Vốn tưởng là chuyện công việc, Lê Mộc còn thầm tính toán làm sao báo cáo công việc của mình, vừa nghe Mạc Nhiên, hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý.
"Mạc Nhiên... Mạc Nhiên ở đâu tôi cũng không biết..." Lê Mộc không dám nhìn vào mắt của Phương Hi Hàm, nàng luôn có cảm giác sợ hãi đối với Phương Hi Hàm, ấn tượng đầu tiên đúng là rất quan trọng, có thể là do Phương Hi Hàm để lại ấn tượng đầu tiên quá "sâu sắc", thế nên Lê Mộc không dám tiếp cận cô.
"Cô không biết thật à? Tôi ghét nhất là bị người khác gạt..."
Mạc Nhiên nói muốn đi ra ngoài giải sầu, thực sự không nói đi đâu, "Thật... cậu ấy nói muốn đi ra ngoài giải sầu, đến khi ổn định sẽ liên lạc với chúng tôi."
"Vậy giờ cô liên lạc với em ấy, tôi có chuyện muốn nói với em ấy."
Lê Mộc lắc đầu, tuy rằng tính Mạc Nhiên nóng nảy, nhưng cũng không dễ nổi giận, hơn nữa Lê Mộc nghĩ, thực sự là Phương Hi Hàm đã có hôn phu, không nên trêu chọc người khác.
Phương Hi Hàm trêu chọc người khác Lê Mộc cũng không xen vào, nhưng cô động vào Mạc Nhiên, người tổn thương là Mạc Nhiên, Lê Mộc không thể nói với cô, bàn công việc thì không nói, nói vấn đề riêng tư, Lê Mộc thực sự không muốn nói nhiều với Phương Hi Hàm.
Lê Mộc rất bất mãn với Phương Hi Hàm, nhưng cũng giới hạn khinh bỉ trong lòng, can đảm hơn chút, cũng chỉ nói, "Phương tổng, cậu ấy sẽ không nói chuyện... với cô."
"Lê Mộc, tôi đáng ghét như vậy sao?"
Bà chủ đừng đoán suy nghĩ của người khác...
Nghe Phương Hi Hàm "phiền muộn" nói một câu như vậy, Lê Mộc không biết lựa chọn thế nào, nói thẳng là ghét, ngày mai sẽ không còn việc làm, nói không ghét? Trong lòng đúng là ghét. Thừa nước đục thả câu trong công việc đã nhiều năm, Lê Mộc cảm thấy khả năng a dua nịnh hót chỉ giảm không tăng.
"Đi, đi uống với tôi."
"Tôi?" Lê Mộc chỉ vào cái mũi của mình, nàng không thân với sếp tổng đâu, "Phương tổng, hiện giờ là giờ làm việc, hơn nữa, tôi không biết uống rượu."
"Cô chơi với Mạc Nhiên, em ấy có thể uống, cô không uống được? Lừa ai vậy... đây là làm việc, làm việc đấy cô hiểu không?" Phương Hi Hàm uống không ít rượu trong phòng làm việc, lời nói mang theo men say, "Không uống thì nhìn tôi uống! Hôm nay tôi tăng lương gấp đôi cho cô... đi..."
Phương Hi Hàm lôi kéo Lê Mộc đi đến DO, Lê Mộc chết sống không chịu, lần trước uống say ca hát ở bên đó, được tặng danh hiệu "Tiểu Thiên Hậu cô đơn" đẹp đẽ, mặt nàng dày hơn mới dám đi nữa.
Không có bar mở cửa vào ban ngày, cuối cùng Phương Hi Hàm đưa Lê Mộc tới quán rượu của người quen, chưa đến tối, bầu không khí trong quán rượu chưa bị đánh thức, cảm giác tổng thể là hoang vắng.
Vừa đến nơi Phương tổng uống cạn một ly rượu mạnh, lông mày cũng không nhíu một cái, thực sự là người phụ nữ mạnh mẽ, "Muốn uống gì thì kêu đại đi, tôi trả."
"Tôi không biết uống rượu." Lê Mộc khinh bỉ, Phương tổng tìm một người nhàm chán đến uống rượu chung, bị điên rồi sao!
"Mạc Nhiên tốt với cô như vậy, em ấy không dạy cô uống rượu?" Phương Hi Hàm trực tiếp nâng ly gọi chủ quán rượu tới, "Don, pha rượu trái cây cho cô bé xinh đẹp này..."
"Bình thường tôi không đến quán bar với cậu ấy." Nhìn Phương Hi Hàm uống cũng xấu hổ, Lê Mộc nhấp một hớp rượu trái cây, nghĩ độ cồn vẫn trong khả năng tiếp nhận của mình, hơn nữa tay nghề của chủ quán thực sự quá giỏi, Lê Mộc thèm uống nhịn không được, "Ngon lắm."
"Cô và Mạc Nhiên quen biết bao lâu rồi?"
"Trừ cô ra, hình mẫu Mạc Nhiên thích là gì?"
"Mạc Nhiên nói khi em ấy nào về?"
"Mạc Nhiên..."
Mạc Nhiên, Mạc Nhiên, Mạc Nhiên... Đơn giản là hỏi thăm về Mạc Nhiên, Lê Mộc ham uống, thêm một ly lại thêm một ly, chờ ý thức được rượu bắt đầu ngấm cũng đã muộn.
Phương Hi Hàm thấy Lê Mộc hơi say, cách nói cũng thay đổi nhiều, cứ tiếp tục rót rượu cho nàng, kinh nghiệm thương trường, giải quyết một cô gái non trẻ như vậy không phải dễ dàng sao.
Đối phương hỏi một câu Lê Mộc đáp một câu, chuyện lớn như là tình sử của Mạc Nhiên, nhỏ như là chòm sao của Mạc Nhiên, đơn giản Lê Mộc là tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn.
Không biết sẽ không nói, nếu biết sẽ nói hết toàn bộ.
"Về? Tôi... tôi không biết khi nào cậu ấy... về... nhưng mà... nhưng mà... tháng mười... chắc chắn cậu ấy sẽ về dự... dự hôn lễ của Bán Tiên... Phương tổng, tôi phải về..."
Phương Hi Hàm kéo nàng, không cho nàng đi, "Bán Tiên là ai?"
Lê Mộc nằm sấp trên quầy rượu, cảm giác hôm nay nếu Phương Hi Hàm không hỏi được kết quả, sẽ không cho nàng đi, "Là Hồ Tiểu Uyển! Đúng... có thể Tiểu Uyển biết Mạc Nhiên ở... đâu, cô tìm cậu ấy.... có lẽ cậu ấy biết..."
Lê Mộc đã nghĩ phải trốn nhanh, nhưng nàng không biết làm cách nào để thoát khỏi Phương Hi Hàm, không thể làm gì khác hơn là kéo luôn Hồ Bán Tiên vào, có khổ mọi người cùng nhau gánh, như vậy mới là chị em tốt.
Sau khi Hồ Bán Tiên hắt hơi một cái thì nhận được "điện thoại thăm hỏi" của sếp tổng, "Tiểu Uyển cô đến đây đi, Lê Mộc uống say, ở..."
Đến khi Hồ Tiểu Uyển tới quán rượu, Lê Mộc đã như đống bùn nhão, "Phương tổng, sao Tiểu Mộc lại say thế này..."
Đương nhiên Lê Mộc chịu được rượu trái cây, nhưng pha thêm chút rượu trắng, Lê Mộc đành phải chịu thiệt thòi.
"Nếu cô có thể liên lạc với Mạc Nhiên, thì nói tôi đang đợi em ấy."
Với tính cách của mình, Hồ Tiểu Uyển không sợ hãi nói ra một từ —— "Tởm", dù là sếp cũng phải nói, cùng lắm thì từ chức phủi mông rời công ty, là anh hùng! Phương Hi Hàm bắt cá hai tay, giờ lại giả vờ làm tình thánh là muốn gì?
Hồ Tiểu Uyển không ưa Phương Hi Hàm, cũng không phải không có lý do, tuy rằng Mạc Nhiên chia tay như cơm bữa, nhưng lần này khác, Mạc Nhiên vì một cô gái mà bỏ thành phố, Hồ Tiểu Uyển biết lần này Mạc Nhiên gặp trúng khắc tinh, giống như Lê Mộc gặp trúng Ngả Hi.
"Phương tổng, có thể tôi nói câu này cô không thích nghe, nếu Mạc Nhiên thích cô thật, nhất định cậu ấy sẽ chủ động tìm cô, nếu không liên lạc... là không có tình cảm."
"Đầu gỗ đáng chết cậu dậy đi..." Hồ Tiểu Uyển lay động vai Lê Mộc, "Thực sự sợ cậu... bà cô nhỏ..."
Hồ Tiểu Uyển kéo một tay Lê Mộc quàng qua cổ mình, đỡ Lê Mộc xiêu xiêu vẹo vẹo dậy, lúc đi còn nói, "Phương tổng, từ nhỏ Mạc Nhiên đã thiếu cảm giác an toàn, một khi bị lừa dối... sẽ rất khó quay trở lại, nhưng những lời của cô, tôi sẽ chuyển lời cho cậu ấy."
Trên xe taxi, màn hình điện thoại của Lê Mộc phát sáng, buổi chiều khi họp chỉnh chế độ im lặng, vì vậy Ngả Hi gọi nhiều lần Lê Mộc cũng không nhận được, hơn nữa sau khi uống say mơ mơ màng màng, càng không chú ý.
"A Tây..." Mới vừa tiễn được "lão phật gia" Phương Hi Hàm, lại phải tiếp đón Ngả Hi "hoàng thái hậu", Hồ Tiểu Uyển thực sự cảm thấy mình bị rắc rối vì hai người bạn này.
Hồ Tiểu Uyển bắt máy...
"Sao không nghe điện thoại? Em ở đâu? Khi nào về? Ăn cơm chưa? Tại sao không nói chuyện?" Ngả Hi liên tục bắn ra năm vấn đề, buổi chiều Lê Mộc chỉ gửi cho cô một tin nhắn, nói công ty có việc gấp phải đi ra ngoài, không cần chờ nàng tan tầm, sau đó cũng không thấy liên lạc.
Khẩu hình miệng Hồ Tiểu Uyển phát âm "mẹ ơi", mới nghe điện thoại chưa được năm giây, đối phương nói bùm bùm liên tục, không có thời gian trả lời, nếu không phải chính tai nghe được giọng của Ngả Hi, Hồ Tiểu Uyển hoàn toàn không thể tin được.
"Ngả Hi, tôi là Tiểu Uyển, tôi đưa Tiểu Mộc về liền, cô nghỉ sớm đi." Đã qua mười giờ "giới nghiêm" của Ngả Hi, tuy rằng Hồ Tiểu Uyển đã dọn đi, nhưng vẫn nhớ rất rõ quy định của Ngả Hi, vì cô chưa từng gặp ai "kì lạ" như Ngả Hi...
"Tiểu Mộc bị sao vậy? Tại sao không nghe điện thoại?"
"Cậu ấy... cậu ấy đang ngủ, ha ha, chơi rồi ngủ quên..." Hồ Tiểu Uyển nào dám nói Lê Mộc uống say, có thể tưởng tượng khuôn mặt băng sơn khi đó của Ngả Hi, cô dự định bí mật kéo Lê Mộc về phòng, thần không biết quỷ không hay, tốt nhất là không để Ngả Hi phát hiện.
Đi tới cửa, Hồ Tiểu Uyển rón rén tìm thẻ phòng trong túi xách của Lê Mộc, sau đó nhẹ nhàng mở cửa ra, còn tưởng rằng sẽ tối đen... nhưng cuối cùng là đèn đuốc sáng trưng...
Ngả Hi nghe tiếng động thì chú ý ngay, quay người đã thấy Lê Mộc ôm cổ Hồ Tiểu Uyển, mềm như một vũng bùn, "Bị sao vậy?"
Nghe được giọng Ngả Hi Lê Mộc mới chậm rãi ngẩng đầu, sau đó thất tha thất thểu đi về phía Ngả Hi, Ngả Hi sợ Lê Mộc ngã, nhanh chóng bước đến chỗ nàng, Lê Mộc trực tiếp nhào vào lòng Ngả Hi, thì thào nói nhỏ: "A Tây..."
Hồ Tiểu Uyển gấp đến mức giậm chân! Chút xíu nữa là cô có thể kéo Lê Mộc lại, tại sao bà cô nhỏ này có thể tùy tiện bổ nhào vào lòng người ta chứ, còn uống say... quan trọng là Ngả Hi đã tắm...
Xong xong, xong rồi.
Hồ Tiểu Uyển chuẩn bị kéo Lê Mộc lại trước khi Ngả Hi nổi giận.
Ngả Hi ôm chắc Lê Mộc, ngửi thấy mùi rượu, cúi đầu hỏi Lê Mộc: "Tại sao em lại uống rượu?"
"Ngả Hi, để tôi lo đi, Tiểu Mộc uống hơi nhiều." Hồ Tiểu Uyển bước về phía trước, "Tối nay tôi ở lại chăm sóc cậu ấy."
"Không cần đâu, cô về trước đi Tiểu Uyển, để tôi lo, hôm nay làm phiền cô rồi."
Làm phiền cô... những lời này, Hồ Tiểu Uyển nghĩ không phải do mình nói mới đúng sao? Nhiều năm như vậy, Hồ Tiểu Uyển thay Lê Mộc dọn dẹp mớ hỗn độn nhiều không đếm xuể, giờ sao lại như người ngoài?