Huyền Đông Trạch vẫn nhớ nhóm bạn gái cũ của mình thét vào mặt hắn lúc chia tay rằng, việc vui sướng nhất mà cũng đáng hận nhất trong đời của các cô cho đến hiện tại chính là gặp được hắn, một kẻ vừa đẹp trai muốn chết giàu có muốn chết nhưng cũng lạnh lùng, tàn nhẫn lại độc miệng muốn chết.
Huyền Đông Trạch vẫn luôn bỏ ngoài tai mấy lời đó, nhưng hiện tại hắn lại bất giác nhớ đến...Việc vui sướng nhất mà cũng tràn ngập đáng hận nhất trong cuộc sống của hắn chắc hắn chính là khi gặp phải người kia 'Bạch Hạo Thiên' đối thủ của hắn.
Mùa Hạ năm nay dài bất thường, buổi tối nóng đến điên đảo chúng sinh, Huyền Đông Trạch mặc dù về nước được gần được một tháng, nhưng vẫn không tài nào thích nghi cho nổi cái loại thời tiết này. Hắn buồn bực lái xe vòng sang một con đường khác, bớt chật chội hơn mà cũng nhanh tới nhà hơn.
Công ty mới đã đi vào hoạt động từ hơn nữa năm trước, bình thường Huyền Động Trạch vẫn đi đi về về giữa hai quốc gia, tổng cục đặc ở nước M đất chật người đông, nền kinh tế bị tranh giành đến mức khủng hoảng, quốc nội so với bên kia thì vẫn dễ thở hơn một chút. Lần này về nước là để phát triển vài hạng mục lớn, nên hắn đã sớm chuẩn bị nơi định cư, nếu được, hắn vẫn muốn ở lại quốc nội để phát triển lâu dài, nhưng hiện tại cái nóng đã xóa nhòa tư tưởng của hắn.
Huyền Đông Trạch rẽ vào một con đường nhỏ, con đường này hắn có đi qua vài lần vào ban ngày, cũng khá tấp nập xô bồ, nhưng hiện lại có lẽ là vì ban đêm nên nó trông vắng vẻ hơn một chút. Hai bên đường trải dài mấy gốc cây to, thật hiếm ở con đường nào trong nội thành lại có nhiều gốc cây to như vậy. Mấy ông lão tóc bạc hoa râm, câu một bóng đèn vàng ngồi dưới gốc cây vừa đánh cờ vừa uống trà. Bên hiên nhà nọ, sạp sách cũ hình như vừa được bày ra, có tiếng nói cười của một vài đứa trẻ. Cuộc sống về đêm nhàn nhạt bắt đầu.
Huyền Đông Trạch hạ bớt kính cửa xuống để một ít không khí lùa vào trong xe, thật may vì nơi này không khí không quá vẫn đục, hắn còn đang cảm thấy bản thân thật mâu thuẫn vì vừa muốn về nhà thật mau, lại như đang chìm đắm trong cảnh đêm yên bình của nơi này, có lẽ gần đây hắn đã quá mệt.
Chợt 'két'...
Tiếng phanh xe gấp gáp vang lên, nghe hơi đâm tai nhưng cũng không phải quá nặng nề để bất cứ ai cũng có thể quay đầu nhìn lại.
Huyền Đông Trạch chưa bao giờ tự nhận mình là một tay lái lụa, hắn cũng không phanh xe vì ham vui hay lỡ lầm vượt đèn đỏ. Hắn phanh xe chỉ vì nơi đáy mắt đột nhiên lướt qua một bóng dáng vô cùng quen thuộc.
Ai da, Huyền Đông Trạch ngỡ là mình hoa mắt rồi, sao mà người kia có thể xuất hiện ở đây được cơ chứ. Một thiên chi kiêu tử như vậy dẫu có biến mất thì cũng phải đến một nơi thần tiên khoái hoạt hơn mới đúng.
Nhưng rất tiếc Huyền Đông Trạch biết mình vẫn chưa già, thị lực hắn rất tốt, sẽ không dễ dàng hoa mắt. Hắn quyết định lùi xe lại, trong phút chốc ấy hình ảnh ven đường như tua ngược trong đáy mắt hắn, mà bóng dáng quen thuộc kia vẫn chưa hề di chuyển lại tiếp tục hiện ra.
Áo phông màu vàng nhạt, quần jean xanh bạc màu, một đôi giày trắng len luốc, người kia ngồi ở bến chờ xe buýt cả người gà gật, nhưng cánh tay vẫn vững vàng không một phút nới lỏng mà ôm thật chặt đứa trẻ trong lòng.
'Bạch Hạo Thiên' tên gọi này vang lên trong lòng hắn hệt như mặt hồ tĩnh lặng phút chốc đã bị khuấy đảo đến cuộn trào.
Tên khốn kiếp này vậy mà lại để hắn ở chỗ này bắt gặp, nỗi thống hận chôn giấu thật sâu bên trong tìm thức phút chốc lại bị đào lên, âm ỉ rực cháy.
Nhớ lại năm đó cũng từng là một hồi mưa gió thanh xuân, Huyền Đông Trạch vốn có thể an ổn, ôn hòa làm một người đứng đầu vừa an tỉnh, vừa nội liễm, lại khiến vạn người uất hận ở trường cao trung hàng đầu tại nước M, cho đến khi tên nhóc kia xuất hiện.
'Bạch Hạo Thiên', học kỳ năm đó chói lóa như vậy đứng trên bục phát biểu trở thành học sinh nhỏ tuổi đầu tiên nhảy cóc vào được Cao Trung J, mà đó cũng là học kỳ đầu tiên Huyền Đông Trạch vĩnh viễn đứng nhất bị đạp xuống hạng , mãi cũng không bò lên được.
Huyền Đông Trạch tự nhận mình là người lớn không thèm so đo với trẻ nhỏ, ngoài mặt tỏ vẻ cao lãnh trong lòng lại tức chết đi được, dùng chút kiêu ngạo cuối cùng đánh trận bằng năng lực. Mà nhóc con Bạch Hạo Thiên lại không hề biết thân biết phận, suốt ngày lẻo đẻo đi theo sau hắn một tiếng 'Anh ơi!' đòi cùng hắn giải đề. Lại một tiếng 'Anh ơi! Cùng em uống sữa chua đi!'
Thiếu niên dáng người cao gầy, khuôn mặt nhỏ nhắn, hai mắt to tròn, gò má hồng hồng, da trắng bông bông khiến Huyền Đông Trạch nhất thời buông xuống cảnh giác, từ trong tranh đấu mà cọ ra thân cận.
Năm đó bọn hắn từng là đối thủ mà cũng từng là đồng bọn.
Cạnh tranh từ cao trung lên đến đại học, lại cũng đỗ vào một khoa học chung một ngành, trở thành một cặp 'song bảo' của khoa tài chính.
Ôi chao! Mọi việc cứ ngỡ đâu sẽ tốt đẹp dừng lại ở đó, nhưng cái tên nhóc con Bạch Hạo Thiên ngựa non háu đá, nhất quyết phải cùng anh tranh giành giai nhân.
Cuối học kỳ đầu tiên của năm thứ nhất Đại học hoa khôi của khoa nói thầm mến Huyền Đông Trạch rất lâu, ngày hôm sau cô ta tuyên bố mình trở thành bạn gái của Bạch Hạo Thiên.
Huyền Đông Trạch năm nhất đại học cảm thấy lòng tự tôn bị tổn thương thê thảm, ấm ức hỏi Bạch Hạo Thiên:
"Cậu thật sự thích Minh Minh?"
Bạch Hạo Thiên gương mặt đẹp trai đôi mắt trong suốt mà lời nói lại đáng hận vô cùng:
"Không thích!"
"Không thích vì sao lại muốn cùng tôi tranh giành?" Huyền Đông Trạch tức đến nghiến răng nghiến lợi, cô gái nói thầm mến hắn nửa năm bị tên này câu đi trong vòng nửa ngày?
"Em chỉ muốn chắc là cô ta thích anh thôi! Không ngờ lại dễ dàng buông xuôi vậy, haizzz!" Bạch Hạo Thiên cười lấy lòng giải thích với hắn.
Vỡ lẽ Huyền Đông Trạch lại cảm thấy cũng hợp tình hợp lý lắm đó chứ, lại nhìn biểu cảm lấy lòng của tên kia, hắn thừa nhận, hắn có chút xiêu lòng, ngoài miệng mắng mỏ, lát sau vẫn mua đến hộp sữa chua dỗ nhóc con kia uống.
Học kỳ thứ của năm nhất đại học, lần này Huyền Đông Trạch thành công quen bạn gái rồi, hắn hí hửng hếch mũi lên trời nhưng vừa được vài hôm bạn gái lại một lần nữa bị đoạt đi.
"Cái thằng nhóc kia, chừa đường sống cho nhau đi chứ? Sao cậu lại đào góc tường nhà tôi nữa rồi?" Huyền Đông Trạch cực kỳ tức giận , lại đi tìm Bạch Hạo Thiên chất vấn.
"Em nào dám, là cô ta tình nguyện mà. Em mượn chơi hai bữa rồi trả lại anh được không?" Bạch Hạo Thiên cực kỳ đáng khinh giải thích.
"Hừ! Khốn kiếp tự cậu giữ lấy mà dùng đi!" Hắn nói rồi bực dọc xoay người, vừa vặn có tiếng gọi với theo.
"Mô hình người máy biến hình bản giới hạn lần trước anh không mua được, em giúp anh tìm, đã tìm được rồi..."
"Cái gì? Nơi nào, chúng ta lập tức đi xem."
Bạch Hạo Thiên chưa kịp nói hết câu Huyền Đông Trạch đã vui sướng như điên lao đến, dáng vẻ bực tức vì bị đoạt bạn gái mới vài phút trước phút chốc đã chẳng thấy tâm hơi.
Ai da! Quả nhiên thật dễ dụ.
Huyền Đông Trạch mềm lòng dễ dụ, bị Bạch Hạo Thiên lừa đi bạn gái hết lần này đến lần khác cũng không trách cậu ta, nhưng cái đồ khốn này một chút cũng không có ý thức dừng lại.
Có người mắng Huyền Đông Trạch ngu ngốc bị bạn bè đào góc tường mà không biết, còn giúp người ta đào. Huyền Đông Trạch lại cho rằng đó là lựa chọn của bạn gái anh, không trách được, ai bảo Bạch Hạo Thiên ưu tú như vậy, thành tích đứng đầu, gia thế hạng nhất, cái gì so ra cũng hơn anh. Vậy nên cứ tùy tâm đi.
Đến lần không biết thứ bao nhiêu rồi, vào một ngày đẹp trời Huyền Đông Trạch nghe bạn học nói Bạch Hạo Thiên đưa bạn gái cũ của hắn mà cậu mới lừa được tháng trước đi phá thai, tâm tình Huyền Đông Trạch đột ngột, bất định máu nóng dồn lên não, Thi Thi này dù sao cũng là bạn gái cũ của hắn, không còn tình cảm thì cũng còn chút tình nghĩa đi. Huyền Đông Trạch tức giận đi tìm Bạch Hạo Thiên để chất vấn, cái tên nhóc vô trách nhiệm này.
"Làm người ta to bụng sao cái tên nhóc khốn kiếp này!" Huyền Đông Trạch lớn tiếng chất vấn.
"Liên quan gì anh chứ! Dù gì cũng không phải của anh." Bạch Hạo Thiên ngồi trên ghế hút vừa hút sữa vừa xem sách, nhạt nhạt cất giọng trả lời anh.
Huyền Đông Trạch cảm thấy thật đủ tra, nhưng vẫn cố gắng khuyên can.
"Không định chịu trách nhiệm? Người ta dù sao cũng là con gái đó."
"Không cần nữa, hảo tụ hảo tán. Anh không cần bận tâm cô ta, cô ta cũng chẳng phải thứ tốt lành gì như anh nghĩ."
"Cậu..."
A! Thật tuyệt tình! Huyền Đông Trạch cứng họng rồi, hắn cảm thấy Bạch Hạo Thiên thật hết thuốc chữa, phẫn nộ bỏ đi.
Suốt một học kỳ sau đó quan hệ giữa bọn họ chìm trong chiến tranh lạnh. Huyền Đông Trạch không quen thêm bạn gái, Bạch Hạo Thiên cũng không thèm đến cướp bạn gái của hắn. Đống sữa chua trong tủ lạnh không ai thèm uống, để đến thời hạn cũng hết.
--------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Trở lại sau hơn năm, hi vọng mọi người sẽ đón nhận tác phẩm mới của mình. Đây là một cái ý tưởng nhỏ! Là lời cổ vũ cho tương lai 'Mây mù rồi sẽ qua thôi! Cố lên'!