Hạ Thiên Kỳ ngỡ ngàng trước số tiền ấy, một bộ đồ trị giá tận 20 triệu.
Sao đắt quá vậy? Đắc hơn những gì Hạ Thiên Kỳ tưởng tượng, ngỡ rằng chỉ có 2-4 triệu đổ lại, ai ngờ...!
Thực sự là không thể trả trong vòng 2 ngày được, Hạ Thiên Kỳ còn rất nhiều khoản nợ còn phải trả nữa, thực sự không thể kịp.
Nếu trong vòng 1 tháng ít ra còn xoay sở được.
Ôi, sao hôm nay lại có thể xui xẻo đến như vậy được chứ!
Phong Cửu Thiên thấy bộ dạng bối rối, trong lòng thầm đắc ý, có vẻ như đã mắc bẫy rồi
- "Tôi cho cậu 2 ngày, nếu vậy không trả thì tôi sẽ cho người tới tính sổ"
- "Tôi...Tôi sẽ làm được mà.
Xin ngài đừng cho người tới đánh..."_Hạ Thiên Kỳ bị dồn vào nước đường cùng rồi nên chỉ có thể nói như vậy
Nói xong Phong Cửu Thiên rời đi, để lại Hạ Thiên Kỳ đang đứng ở Hạ Thiên Kỳ đứng đờ đẫn một lúc rồi cũng nhanh chóng dọn dẹp đống bày bừa mà mình gây ra, rồi lủi thủi đi về thêm một khoản nợ nữa trên vai.
Tiền học, tiền ăn, tiền nhà, tiền điện và cả khoản nợ lớn mà cha để lại, có biết bao nhiêu thứ cần phải chi tiêu, bây giờ lại thêm khoản nợ này nữa.
Lại còn đắc tội với giám đốc tập đoàn PCT nữa, rồi lại còn đánh sổ cà phê của khách nữa,cuộc đời coi như toang rồi.
Hạ Thiên Kỳ mang một bộ mặt thất thần đi vè bên quán, ông chủ khi thấy Hạ Thiên Kỳ về với sắc mặt, cái áo dính bẩn như vậy liền hiểu ra một chút vấn đề, từ từ đứng dậy, tiến lại gần Hạ Thiên Kỳ rồi hỏi
- "Sao thế? Có chuyện gì à?"
- "Em xin lỗi...Em làm đánh đổ cà phê của khách rồi ạ.
Phiền anh làm lại mấy cốc để em giao lại cho ạ"_Hạ Thiên Kỳ mặt không chút biểu cảm, đờ đẫn đi lại phía ghế ngồi nghỉ ngơi
Ông chủ quán cà phê không để tâm đến chuyện đánh đổ cốc cà phê nhiều bằng tâm trạng của Hạ Thiên Kỳ, chắc chắn còn một chuyện nữa kinh khủng hơn chuyện vô tình làm đổ cà phê của khách.
Nhưng bây giờ có hỏi thì Hạ Thiên Kỳ cũng không nghe thấy mà trả lời đâu, thôi thì đi làm lại cà phẻ cho Hạ Thiên Kỳ giao cho khách rồi hỏi sau vậy.
Nếu Hạ Thiên Kỳ không khai thì ông chủ cũng bắt khai ra, để nắm bắt được tình hình còn kiểm soát được, dù gì hai anh em cũng không có người giám hộ bên nên có chuyện gì xảy ra mà ông chủ quán cà phê không biết thì rất nguy hiểm.
Trước khi mất, mẹ Hạ Thiên Kỳ đã dặn dò với ông chủ là giao quyền giám hộ của hai đứa cho ông chủ rồi, nên ông chủ không thể phụ tấm lòng của người đã khuất, bây giờ quan hệ giữa ông chủ và anh em Hạ Thiên Kỳ như người thân vậy.
Không thể không nói, Hạ Thiên Kỳ vẫn còn chưa trải sự đời nhiều nên không biết, nếu cứ không nói cho ông chủ biết để xử lý thì chắc chắn sẽ thiệt thòi hơn rất nhiều.
Ông chủ cuối cùng cũng pha xong lại cà phê cho khách, tiến đến đưa cho Hạ Thiên Kỳ và dặn dò lần này phải cẩn thận hơn.
Hạ Thiên Kỳ gật đầu rồi lại đi tiếp, ông chủ chỉ biết ngao ngán thở dài mà thôi
- *Chuyện vừa nãy xảy ra chắc chắn nghiêm trọng lắm nên em ấy mới như vậy.
Tý nữa đợi em ấy giao hàng về rồi hỏi sau cũng được.
Giờ thì gọi lão công ra dọn dẹp sau kho đã*
Hạ Thiên Kỳ lần này đi giao hàng đã cẩn thận hơn, tuy chậm tiến độ nhưng vì khuôn mặt khả ái, đẹp trai nên khách hàng không trách mắng gì cả, chỉ mỉm cười bỏ qua cho Hạ Thiên Kỳ mà thôi.
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy thật may mắn khi không bị mắng khi gió trễ hẹn, thi thoảng có khách bo cho ít tiền tiêu vặt vì thấy Hạ Thiên Kỳ đang trẻ mà phải đi kiếm tiền cực khổ như vậy, nhưng với chừng đó là không đủ để trả hết 10 triệu trong 2 ngày.
Có xoay sở nhanh cỡ nào đi nữa thì vẫn không đủ tiền để trả, giờ nếu mà vay ông chủ thì kiểu gì cũng bị bại lộ cho mà xem.
Bây giờ không còn cách nào khác chỉ đành đến tập đoàn PCT để cầu xin lùi ngày mà thôi, coi như hôm nay là ngày quá xui xẻo của Hạ Thiên Kỳ đi, đụng vào ai chứ đụng vào giám đốc tập đoàn PCT là toi đời rồi.
Hạ Thiên Kỳ đang mải suy nghĩ thì chợt nhớ ra điều gì đó, nhìn đồng hồ đã là 4 rưỡi rồi - giờ đón em gái.
Hạ Thiên Kỳ thấy vậy liền tức tốc chạy ra trường để đón em gái của mình - Hạ Yên
- "ANH HAIIIIIIII...."_Hạ Yên vừa ra đứng một lúc thì thấy Hạ Thiên Kỳ liền vui vẻ chạy ra ôm
- "Cẩn thận.
Không lại ngã bây giờ"
- "Anh hai, hôm nay anh làm việc có tốt không?"
- "Ờm...Tốt, tốt lắm"_Hạ Thiên Kỳ gượng cười nói
- "Hôm nay em được 10 điểm Toán đó anh ạ.
Em đứng top 1 của lớp luôn"
- "Giỏi quá, vậy để chúc mừng em được 10 điểm thì anh mua cho em 1 cái bánh nhé? Bất kì loại bánh nào em thích luôn"
- "Không cần đâu ạ.
Em chỉ cần anh hai thôi, em không cần bánh hay gì đâu, miễn là ở cạnh anh hai là em vui rồi"
Hạ Yên cũng là một cô bé hiểu chuyện, cô bé không đòi hỏi bất cứ cái gì cả, luôn cố gắng phấn đấu, về nhà thì luôn giúp anh hai về việc nhà, luôn nỗ lực học tập để có thành tích tốt nhất - đó cũng là động lực của Hạ Thiên Kỳ để vượt qua khó khăn.
Hai anh em cứ như vậy mà nương tựa vào nhau sống qua ngày và hai anh em còn đi làm thêm để trả tiền nợ.
Như vậy là quả đủ với hai anh em rồi.
- "Nào, chúng ta đi về thôi"
- "Dạ vâng ạ".