Đợi Năm Nào

chương 67

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thời điểm Triệu Hủ đẩy cửa vào, công đường đang nhao nhao ầm ĩ.

Một nhóm người nói muốn liên hợp nghĩa quân, làm lớn mạnh phe mình, thắng được dân tâm, mượn cơ hội này giết vào Trường An.

Một nhóm người lại nói nghĩa quân chính là đám người ô hợp, tùy tiện hợp nhất cùng bọn họ, ngược lại sẽ mang đến phiền phức, càng ngồi vững danh loạn đảng.

Thẩm Mịch hiển nhiên nghiêng về nhóm sau, mà Bạch Nhật xã thì chủ trương nhóm trước.

Bộ hạ cũ của Ngụy vương mới đầu quân cho Túc Châu còn đang quan sát, trong đó có một người khiến Triệu Hủ chú ý.

Người kia ước chừng bốn mươi tuổi, cả người thoạt nhìn không giống tướng lĩnh chinh chiến tứ phương, trái lại như là văn sĩ bất đắc chí, trên hông của gã cũng lơ lửng một cây bảo đao, mới nhìn giống như đúc với thanh đao thưởng cho Toan Nghê. Người này làm cho hắn cảm thấy có mấy phần quen biết khó giải thích được, nhưng trong lúc nhất thời cũng không nhớ ra.

Triệu Hủ cười cười, thầm nghĩ biện pháp thu mua lòng người của Hiên Viên Hối bất cứ lúc nào cũng chỉ có vài loại như vậy, văn thần đưa văn phòng tứ bảo, võ tướng đưa bảo đao bảo kiếm, quả thực không có nửa phần tiến bộ.

Xa xa vừa nhìn thấy hắn, Hiên Viên Hối nhe răng cười, tự mình hơi di chuyển, nhường ra nửa la hán tháp.

(la hán tháp: )

“Tham kiến Vương phi!” Thẩm Mịch ngay sau đó phát hiện hắn đến, nhanh chóng đứng dậy hành lễ.

Một nửa số người đang ở đây đều chưa từng gặp Triệu Hủ, đối với Vương phi xưa nay chưa từng thấy có hơi chút không biết làm thế nào, người a dua nịnh hót cùng cúi người xuống theo, còn những người tự xưng là cao thượng, hoặc là qua loa chắp tay, hoặc thờ ơ không ý kiến.

Cựu thần sớm vài năm đi theo bọn họ kinh doanh Túc Châu đều có hơi khó chịu, Hiên Viên Hối mắt phượng phát lạnh, đứng thẳng dậy bước xuống thang chào đón: “Quấy nhiễu ngươi nghỉ ngơi, là lỗi của ta.”

Đối với những gương mặt xem thường Triệu Hủ ngược lại là không để ý lắm, tự nhiên đi tới bên Hiên Viên Hối: “Sao hôm nay gọi ta tới đây?”

Hiên Viên Hối kéo tay hắn, sóng vai ngồi xuống tháp la hán: “Thế cuộc hỗn loạn, ta cũng không nhận rõ, không nắm rõ ta sẽ không bao giờ bắt tay làm. Tâm thực sự không chắc chắn nên gọi ngươi tới tham tường. Đương nhiên, thuận tiện dẫn kiến mấy người cho ngươi nhận biết.”

Triệu Hủ vốn định trêu đùa y vài câu, nhưng nghĩ có nhiều người xuất hiện như vậy, bận tâm thể diện của y nên đành nhịn, chỉ nói: “Tất cả nghe theo Vương gia dặn dò.”

“Tình hình bây giờ, ngươi cũng biết.” Hiên Viên Hối châm trà cho hắn: “Triều đình đã quy về tay Đặng thị, cùng với nghĩa quân, vừa vặn cùng Túc Châu ta hình thành thế chân vạc. Nghe nói nghĩa quân đã công phá thành Thái Nguyên, dọc theo đường đi nhiều người hưởng ứng, ngươi nói chúng ta có nên liên lạc với họ?”

“Vương gia nghĩ sao?” Triệu Hủ cũng chưa trả lời.

Mới nãy có người đã hỏi câu này, Hiên Viên Hối tức giận nói: “Cái gì cũng tới hỏi ta, cần ngươi làm gì?”

Trong lúc nhất thời mọi người đều có chút thấp thỏm, không biết đúng hay không Hiên Viên Hối sẽ không cho Vương phi mặt mũi.

“Ừm, việc này phiền phức thì có phiền phức, một trong số đó, nếu như hợp nhất với bọn họ, họ có cam tâm để chúng ta điều động hay không, hơn nữa bọn họ đến cùng có được bao nhiêu sức chiến đấu; thứ hai, ta thấy những thủ lĩnh nghĩa quân này, đã sớm không vừa lòng với vinh hoa phú quý bình thường, sinh ra tâm tư “Vương hầu tướng lĩnh, ninh hữu loại hồ”, coi như chúng ta muốn nhận bọn họ, bọn họ sợ còn không muốn chịu thiệt; thứ ba, nếu như chúng ta công khai cấu kết loạn đảng, triều đình truy cứu tiếp, sẽ là tội của bản vương.”

Thấy Triệu Hủ ôm lò sưởi không đáp lời, Hiên Viên Hối bĩu môi: “Nói tiếp, cái danh Túc vương mới vừa bị phế truất, bây giờ bản vương cũng là thứ dân, đều là loạn thần tặc tử giống những nghĩa quân này, ngược lại không thể nói là ai so với ai cao quý hơn.”

Coi như là làm chư hầu vương đã lâu, nhưng Hiên Viên Hối vẫn có chút thẳng thắn, đàm tiếu vô kỵ, bực tức cũng biến thành đáng yêu, Triệu Hủ không nhịn được cười nói: “Ta thấy, Đặng đảng trận này thật sự bị rối loạn tay chân, việc nghĩa quân, nói khó cũng khó, nói dễ, giải quyết cũng thực rất dễ dàng.”

“Ồ?”

Triệu Hủ nhấp một ngụm trà: “Ngoại trừ mấy thủ phạm chính dẫn đầu, còn lại tất cả đặc xá, phàm là nạn dân ba đạo, miễn hai năm thuế má. Sau đó treo giải thưởng cho người bắt thủ phạm chính, căn bản không cần tự mình động thủ, mấy ngày nữa sẽ có người mang đầu tới lĩnh thưởng, không cần tiêu diệt?”

Xác thực, tuy nói những năm gần đây triều đình làm việc càng ngày càng kém, nhưng cũng không đến mức như Kiệt, Trụ (đều là bạo quân), cũng chưa lấy xương khô vạn người đi xa hoa dâm dật. Đại đa số người bên trong nghĩa quân đều là vì nạn đói cùng đường mạt lộ, lại thêm nhất thời căm phẫn mới bí quá hóa liều, bọn họ không phải kẻ liều mạng, nếu cho bọn họ cơ hội an cư lạc nghiệp, bọn họ làm sao nguyện ý tha hương lưu lạc, tác chiến bốn phía nữa?

Hiên Viên Hối nhíu mày: “Chỉ là trước mắt tin tức liên quan tới đầu lĩnh nghĩa quân, chúng ta biết rất ít, vạn nhất người kia chính là anh hùng bất thế, nhất hô bá ứng, vạn người nghe theo, thì nên làm gì?”

Triệu Hủ khẽ mỉm cười: “Vương gia chớ vội, ta vừa nói, chính là đứng trên lập trường của triều đình, bây giờ đến chúng ta cũng chỉ là phiên vương loạn đảng, không phải là triều đình, cho nên việc đối phó nghĩa quân vốn không tới phiên chúng ta; thứ hai triều đình đã vội vàng hạ chỉ thanh trừ toàn bộ, con đường chiêu an dĩ nhiên không thể thực hiện được. Vấn đề mấu chốt, không phải là đối phó nghĩa quân như thế nào, mà ở chỗ vì sao Đặng đảng lại nóng ruột như thế, tại sao lại mất chừng mực như thế. Nhìn thấu được hai điểm này là tìm được phương cách.”

“Cho nên Vương phi ý là.” Thẩm Mịch tiếp lời nói: “Dùng bất biến ứng vạn biến?”

Triệu Hủ chưa trả lời, mà gật đầu với một người phía dưới: “Ta quan sát vị tướng quân kia, hình như có lời muốn nói?”

Hiên Viên Hối thuận theo nhìn sang, cười cười: “Vị này chính là An Tây đô hộ phủ Ninh Hóa tướng quân Đậu Lập.”

Đậu Lập đứng dậy, Triệu Hủ bây giờ mới phát giác người này thân cao tám thước, gần như cao bằng Hiên Viên Hối, mày kiếm mắt ưng, mắt sáng như đuốc, khá là bất phàm. Hắn ngồi bên cạnh người được Hiên Viên Hối ban thưởng đao, vậy không cần nghi ngờ cũng là bộ hạ cũ của Ngụy vương.

“Hồi bẩm Vương phi, mạt tướng bất tài, trên đường xin vào tiện sai người dò hỏi, bởi vậy đối với thủ lĩnh nghĩa quân biết được một, hai. Người kia tên là Trương Nhân Bảo, vốn là Tiểu Lại trông coi kho lương ở Quan Nội, có lẽ là thương hại nạn dân, nên một mình mở kho cứu tế, sau đó thấy triều đình vô tâm cứu tế mà trắng trợn tuyên dương việc phù sấm, trong cơn tức giận hắn dứt khoát bỏ con đường cầu quan, trên đường lôi kéo nạn dân, dần dần đã có thành tựu.”

“Nghe như là kẻ trượng nghĩa hào hiệp phù khuynh tế nhược (giúp đỡ người khó).” Thẩm Mịch vuốt râu, bình chân như vại.

“Đậu tướng quân hữu tâm.” Hiên Viên Hối cười cười, quay sang nhìn Triệu Hủ: “Có nhớ tới chuyện của Bái Công?” (Bái Công là Hán Cao Tổ Lưu Bang, khởi nghiệp từ tầng lớp nông dân)

Triệu Hủ nhìn về phía người bên cạnh Đậu Lập: “Vương gia nói muốn vì ta dẫn kiến mấy nhân kiệt, nay được thấy Đậu tướng quân, quả nhiên là rồng phượng trong loài người, không biết vị ngồi ở bên cạnh kia…”

Không đợi Hiên Viên Hối giới thiệu, người kia vội đứng lên nói: “Tại hạ Chương Thiên Vấn, nguyên là văn thư dưới trướng Ngụy vương, kiến quá Vương phi.”

Triệu Hủ nhìn chằm chằm gã hồi lâu, bỗng nhiên chậm rãi nói: “Ngươi có quan hệ thế nào với Bác Lăng Thôi thị?”

______________________

Tác giả có lời muốn nói: chương quá độ tình tiết

Truyện Chữ Hay