Nhìn phong thư kia một lúc lâu, Hiên Viên Hối vẫn nhét về trong tay áo, như không có chuyện gì xảy ra mà trở lại Nùng Lý lâu.
Triệu Hủ đang thấp giọng dặn dò Bạch Hồ, thấy Hiên Viên Hối đến bèn phái Bạch Hồ lui.
“Làm sao vậy? Ta không thể nghe hay sao?” Hiên Viên Hối khó tránh khỏi có chút không vui.
Triệu Hủ ngẩn người, nhíu mày nhìn y.
Hiên Viên Hối tự biết thất lễ, nhưng cũng không muốn mất mặt nhận lỗi, không thể làm gì khác hơn là âm trầm ngồi bên cạnh.
Triệu Hủ trên dưới đánh giá y, đầu ngón tay miết qua miệng chén, chầm chậm lại ung dung nói: “Vương gia nói lời này, chẳng lẽ là hoài nghi ta có việc che giấu?”
Hiên Viên Hối mở mắt ra liếc hắn, ra vẻ nhẹ như mây gió: “Giữa ta với Vương phi, từ trước đến giờ chưa từng che giấu.”
Dứt lời, y lấy thư ra đưa cho Triệu Hủ: “Ngươi xem, ta còn chưa mở thư.”
Triệu Hủ nhận tin, vừa nhìn kí tên, thản nhiên nở nụ cười: “Chua quá.”
Hiên Viên Hối ngậm viên thanh mai: “Thực sự chua.”
Triệu Hủ không nghiền ngẫm vì sao y đột nhiên bắt đầu ăn chua ngậm ghen, chỉ mở tin, nhíu mày.
Hiên Viên Hối thấy hắn một lần nữa gấp thư, đặt trong tay áo, lòng thoáng chốc ngũ cảm ( cảm giác) dâng trào, vừa phẫn uất, vừa thất vọng, lại có chút bất đắc dĩ khó hiểu, bèn cúi mặt nhìn chén trà trong tay.
“Thôi Trường Ninh muốn cùng chúng ta kết thành đồng minh.” Triệu Hủ chậm rãi nói.
Hiên Viên Hối vẫn chưa ngẩng đầu: “Hắn? Là chỉ Bác Lăng Thôi thị, hay là chỉ Đặng thị?”
“Đặng thị.”
“Chủ ý của chính hắn, hay là chủ ý của Hiếu Huệ?” Hiên Viên Hối lại hỏi.
Triệu Hủ liếc y: “Vậy ngươi nói việc Túc Châu, là ngươi chủ trương hay là ta chủ trương?”
Tâm tư khó giải thích được đã nhẹ đi, Hiên Viên Hối cười nói: “Tự nhiên là ngươi?”
Triệu Hủ nghiêng đầu: “Sao?”
Hiên Viên Hối thêm trà cho hắn, nịnh nọt nói: “Bởi vì việc gì ta cũng nghe ngươi.”
Triệu Hủ nghe khá là được lợi, chậm rãi nói: “Hà Đông tám họ đã không còn đồng tâm, không đề cập tới, ba người lúc trước Vương gia tuyển…”
Hiên Viên Hối sờ mũi: “Lô Uyên kia chọn như thế nào? Không phải đứng bên phe tân đế sao?”
Triệu Hủ cười khổ: “Phạm Dương Lô thị từ trước đến giờ cổ hủ, nếu tân đế là Thái tử kế vị thì chính là danh chính ngôn thuận, người ta hôm nay đã sớm vì tân hoàng máu chảy đầu rơi, phụ thân của Lô Uyên đã lĩnh nhận danh hiệu thượng thư.”
Hiên Viên Hối không nói thêm nữa, từ thời Thái tổ, xử lý như thế nào với Hà Đông Sĩ tộc đã trở thành vấn đề đau đầu của đời đời hoàng đế, thậm chí có thời điểm xé rách thể diện, gần như rơi vào hoàn cảnh đến không chết cũng không thôi. Sau đó Nhân Tông phổ biến sĩ thứ hợp lưu, cuối cùng mới đạt đến một loại cân bằng vi diệu, được hơn trăm năm tường an vô sự.
Qua nhiều năm như vậy, thế lực của Sĩ tộc và triều đình dần thay đổi, thời điểm hoàng tộc cực thịnh, Sĩ tộc sẽ đoàn kết lại với nhau, an phận thủ thường, dùng một loại phương thức khác chống lại hoàng thất, gắng đạt được sự tự vệ; nhưng hiện nay hoàng tộc sụp đổ, nhóm thế gia cũng rục rà rục rịch, không chịu cô đơn.
“Công lao tòng long (phụ giúp rồng), ai mà không muốn?” Triệu Hủ chậm rãi mở miệng: “Tiền triều vào thời điểm Sĩ tộc cường thịnh, nhân kiệt xuất hiện lớp lớp, có những người thiệt sán liên hoa (giỏi hùng biện), quát lui tam quân; có người cúc cung tận tụy, nằm chờ chết; có người quyền khuynh thiên hạ, mắt nhìn triều chính… Thượng phẩm không có hàn môn, hạ phẩm không có Sĩ tộc, con cháu thế gia bây giờ sợ là không tưởng tượng ra được lừng lẫy ngày đó. Thay vì nói thời loạn sinh kiêu hùng, chẳng bằng nói, Sĩ tộc luôn mạnh mẽ trong thời loạn.”
Hiên Viên Hối thả chén trà xuống, nhíu mày nhìn hắn.
“Thiên hạ này, dễ thấy sẽ phải loạn.” Triệu Hủ khẽ mỉm cười, nhìn thẳng y: “Điện hạ nói xem, thế gia làm sao có thể không động lòng?”
Hiên Viên Hối chậm rãi nói: “Thiên hạ này như một lá bài tốt, vừa phá vừa xây được, tự nhiên khiến người muốn sờ một bộ bài đẹp, chia một chén canh. Tự ta cũng như vậy, làm sao có thể trách các ngươi?”
Đây là lần đầu tiên y thừa nhận dã tâm trong lòng.
Ngày trước y đến Túc Châu, là vì nguyện vọng của phụ hoàng, là vì bảo vệ cốt nhục Hiên Viên thị; sau đó y xây dựng Nhã Lỗ Khắc, chính là là vì bảo vệ thiên hạ Hiên Viên thị, lấy lại vinh quang cho tổ tông; nhưng bây giờ, cuối cùng cũng phải tương sát tương tàn với huynh đệ tay chân, y không thể không thừa nhận —— y cũng muốn thiên hạ này.
“Nếu như tân đế hiền đức nhân thiện, thiên hạ này điện hạ còn muốn không?” Triệu Hủ hờ hững.
Hiên Viên Hối cười khổ: “Nếu là như vậy, ta quả nhiên là loạn thần tặc tử. Chỉ là tân đế này vẫn chảy dòng máu Đặng thị, nếu hắn tàn nhẫn không thay tâm, sao không báo thù cho Kim Thành vương, Lang Gia vương còn có Nhị ca của ta? Huống chi, chân tướng cái chết của phụ hoàng, sao không nói rõ ràng?”
Triệu Hủ lấy tin của Thôi Tĩnh Hốt ra ngoài: ” Ý Vương gia là?”
“Đáp ứng Thôi Trường Ninh trước, nói tân đế bất nhân, không xứng là chủ thiên hạ.” Y phất qua phật châu trên cổ tay: “Về phần sau… dựa vào bản lĩnh của chính mình thôi. Nhớ nhắc nhở hắn, bản vương là hợp tác với Bác Lăng Thôi thị, không can hệ tới Hiếu Huệ công chúa, Đặng thị, bảo hắn đừng nghĩ nhiều.”
Con ngươi màu lam của Hiên Viên Hối chợt lóe hàn quang: “Mặc cho thương hải tang điền, thay đổi khôn lường, có một thứ vĩnh viễn không bao giờ biến thay đổi —— là Hiên Viên Hối cùng Đặng thị, nợ máu ngập trời, không đội trời chung!”
Tân đế Chính Khánh năm đầu, chú định sẽ không thái bình.
Mười lăm tháng bảy, tiết trung nguyên, một nhà trọ phía tây Trường An bốc cháy, kia vốn là chỗ phồn hoa nhất trong kinh, nhà nhà san sát nối tiếp nhau, cùng kiểu xây dựng, trong lúc nhất thời thế lửa lan tràn, cháy liên tiếp ba ngày, lửa lớn vẫn không dừng lại.
Nội cung có sông đào bảo vệ thành ngăn cách, ngược lại là không đáng ngại, chỉ khổ cho hai phố ở Trường An, dân trong phường, nhọc nhằn khổ sở sửa chữa nhà bị đốt cháy rụi, hàng hóa lưu trữ phút chốc hóa thành tro bụi, một nhà hôm qua còn cùng ăn cơm nói chuyện hôm sau đã bi thống khóc trong lửa cháy, cuối cùng bị đốt chỉ còn thi thể…
Triều đình phái nhân lực, nhưng lửa cháy thực sự quá lớn, nha dịch phu canh bình thường không có biện pháp gì, rất sợ chết, hoàn toàn không có cách nào dập lửa.
Cuối cùng vẫn là Thôi Tĩnh Hốt dẫn mấy ngàn tư quân của Đặng thị đến, phá hết nhà quanh vùng bị cháy, chừa lại một vòng đất trống, mới áp chế được lửa.
Dân chúng tự nhiên cảm khái ân đức của Đặng thị cùng Thôi Tĩnh Hốt, so sánh phản ứng trì độn qua loa cho xong chuyện của triều đình, quả thực là phật đại từ đại bi, cứu khổ cứu nạn.
Rơi vào tình cảnh như thế, vì bình dân phẫn, tân đế quyết định yêu cầu hộ bộ ra ngân sách, triều đình bỏ tiền tu sửa nhà dân, kết quả hộ bộ cùng nhau dâng thư, nói là quốc khố hư không, cũng không dư thừa ngân lượng.
Hoàng đế tức giận, sai người tra rõ hộ bộ, Hộ bộ Thượng thư, một nguyên lão của Đặng đảng phải vào trại giam.
Nhưng trong quốc khố vẫn không có bao nhiêu bạc.
Ngày ấy, hoàng đế chống đối Đặng thái hậu, Thái hoàng thái hậu hạ xuống nhận xét “Bất hiếu”, tuy bị hoàng đế đè ép xuống, những vẫn có lời bóng nói gió truyền tới trước triều, Ngự Sử đài dồn dập tiến vào khuyên can.
Túc vương nghèo khó âm thầm tự mình lấy bạc cùng vải vóc lương thực trong kho, sai người đưa tới kinh thành, bản thân lại ngày ngày ăn kham nuốt khổ, mặc quần áo vá víu.
Có người nói thuần hiếu, có người nói làm ra vẻ.
Thôi Tĩnh Hốt thì chỉ nở nụ cười: “Thông minh.”
_______________________
Tác giả có lời muốn nói: lửa là Thôi Tĩnh Hốt và Đặng đảng thả không quan hệ tới Vương gia, Vương gia sẽ không đùa giỡn bằng mạng người.