Tiên đế trước khi lâm chung từng nói Túc vương hiếu kính thành tâm thành ý, bây giờ xem ra cũng không phải giả, hoàng đế vừa mới đăng cơ, Túc vương đã gửi thư tới thượng tam tỉnh tỏ tấm lòng trong sáng, văn chương không thể nói là có bao nhiêu bút pháp thần kỳ sinh hoa, đáng quý ở tình chân ý thiết, nghe nói tông chính tự khanh đọc xong cảm động đến rơi lệ lã chã.
Ngoài ra, đối với việc triều đình liên tiếp tăng thuế, Hiên Viên Hối cũng chiếu theo lệnh thu toàn bộ, tuy trên sớ khóc than, nhưng cuối cùng vẫn là Túc Châu nghèo túng đúng hạn giao nộp cống phú, cũng không để ý tới Túc Châu trên dưới kín đáo phê bình.
Dĩ nhiên, Túc vương lấy bạc ở đâu ra trợ cấp dân sinh trong châu, thì không phải việc triều đình Trường An xa xôi có thể biết.
“Đây cũng là thanh trường đao kia? Thật sự mạnh hơn so với mạch đao?” Triệu Hủ cải trang đến nhìn, lòng tràn đầy phấn khởi.
Âu Huyền tức giận nói: “Vương phi thử xem thì biết.”
Dứt lời, không đợi Triệu Hủ phản ứng, đã ném một thanh trường đao về phía Triệu Hủ.
Triệu Hủ từ trước tới nay vai không thể khiêng tay không thể xách, coi như là đến Túc Châu theo chân Hiên Viên Hối học vài chiêu thức cường thân kiện thể, cũng vẫn là thư sinh yếu đuối, sao có thể tiếp được một chiêu? Thấy thanh trường đao kia bay thẳng về phía mình, cũng chỉ kịp lùi lại mấy bước, miễn cho chết thảm dưới đao.
Hộ vệ phía sau hắn trừng mắt phản ứng cũng nhanh, tiến lên một bước tiếp nhận đao, thấy Triệu Hủ bình yên vô sự mới thở phào nhẹ nhõm, toàn thân sớm chảy đầy mồ hôi lạnh.
“Âu huynh thật là nóng tính.” Triệu Hủ lắc đầu nhìn đao trong tay Nhai Tí, tinh tế tường tận: “Đúng là so với mạch đao bình thường nhẹ hơn không ít, cũng rất sắc bén, Nhai Tí.”
Nhai Tí hiểu ý, mệnh một tên hộ vệ dùng trường đao kiểu mới này, còn gã dùng mạch đao cũ, hai người đối chiến, không tới mười lăm chiêu, hộ vệ kia đã thua trận.
“Đao tốt!” Nhai Tí nói thật lòng.
Triệu Hủ đi tới, chỉ thấy Nhai Tí tuy thắng, nhưng đao đã có vài vết chênh lệch không đồng đều, mà thanh trường đao kia lại không hư hại chút nào.
“Thường ngày hắn có thể đỡ của ngươi mấy chiêu?”
“Nhiều nhất năm chiêu.”
Triệu Hủ vỗ tay nở nụ cười: “Âu đại sư, mang chúng ta đi xem thần nỗ nữa.”
Gặp qua vài thứ binh khí, Triệu Hủ cùng Âu Huyền đều bình lui.
“Phía ngươi một năm nhiều nhất có thể chế tạo bao nhiêu trường đao?”
Âu Huyền nhíu mày: “Nếu thép không giới hạn, một năm mấy ngàn là chắc chắn.”
“Một năm mấy ngàn…” Triệu Hủ trầm ngâm. “Vậy đồng thời chế tạo cung, nỗ thì sao?”
“Khó.” Âu Huyền không cần nghĩ ngợi.
Triệu Hủ than thở: “Vốn tưởng rằng so với mạch đao nhẹ hơn, nên có thể tạo ra nhiều hơn, bây giờ xem ra, ta nghĩ quá đơn giản. Hiện tại đang trữ bao nhiêu mạch đao?”
“Hơn ,.”
Khải triều nghiêm cấm âm thầm chế tạo lưu trữ binh khí, huống hồ là số lượng lớn như vậy, hắn trừng mắt không nói nên lời.
“Ta cho ngươi thêm người, bạc tự ngươi ước lượng.” Triệu Hủ sai người lấy đồ, tiện tay chỉ về một thôn phía tây bắc Túc Châu: “Lúc trước ta đã di chuyển hết thôn dân, thôn này sẽ là của ngươi, tự ngươi linh động làm việc.”
Âu Huyền chắp tay: “Cảm ơn điện hạ.”
“Còn có, nghe nói ngươi đã đưa hết hầu gái đi, chỉ chừa một nha đầu vừa xấu vừa đen? Làm sao hôm nay không thấy?” Chính sự đã nói xong, Triệu Hủ không kiềm chế nổi lòng hiếu kì buôn dưa.
Âu Huyền lộ ra vẻ xem thường: “Lại là Tiểu vương gia nói cho ngươi?”
Triệu Hủ cười hì hì.
“Người khắp thế gian, đều như có sắc, đều như không có sắc. Vạn vật đều là không có sắc, thì làm sao có phân chia cao thấp?” Âu Huyền thưởng thức vòng cửu liên tinh xảo bên hông: “Ở trong mắt ngươi, Tiểu vương gia kia khiến ngươi dốc hết thiên hạ, nhưng dưới cái nhìn của ta, y và lão què ngoài cổng thành trông cũng không khác nhau là bao.”
(vòng cửu liên hoàn là một trò giải đố: , )
Thấy Triệu Hủ sững sờ, còn muốn biện bạch, Âu Huyền lắc lắc đầu: “Đều là người thông minh, không cần trang mô tác dạng (cử chỉ giả bộ). Tiểu vương gia kia như thế nào, ta không rõ ràng, nhưng qua hai năm gặp lại ngươi, ngươi rõ ràng là tình căn thâm chủng. Việc khác trong Vương phủ ta không rõ ràng, chỉ tính ở chỗ ta, ngươi đã vì hắn trù tính bao nhiều việc?”
Gã xưa nay không coi ai ra gì, tránh xa người ngàn dặm, không nghĩ tới tâm tư lại thông suốt như vậy. Triệu Hủ cười khổ nói: “Không nghĩ là ngươi đã nhìn ra rồi…”
“Vương gia ngốc kia vẫn chưa hay biết gì.” Âu Huyền trào phúng nói.
Nhớ tới Hiên Viên Hối tỉnh tỉnh mê mê, Triệu Hủ không khỏi thở dài một tiếng, lại nghe Âu Huyền nói: “Có lẽ trong mắt các ngươi, Tiểu Huyền cũng không có khuôn mặt đẹp, thậm chí có mấy phần thô kệch, ta cùng với nàng không xứng đôi, ngày sau nhất định sẽ hối hận. Duy chỉ có ta biết, nàng khéo léo như thế nào, kiến thức lỗi lạc như thế nào. Lấy cái ví dụ này không thỏa đáng lắm, ở người khác trong mắt, Túc vương có tiền đồ rộng lớn đến đâu cũng là nam tử, cho dù hiện nay ngươi vì y làm rất nhiều chuyện, tương lai sau này hai người cũng sẽ không lâu dài, lẽ nào ngươi sẽ vì thế mà hối hận không làm nữa sao?”
Triệu Hủ trầm ngâm hồi lâu, cười nói: “Hôm nay Âu huynh nói một lời, đối Triệu mỗ cũng coi như là lời cảnh tỉnh. Triệu mỗ kiến thức nông cạn, trông mặt mà bắt hình dong, sợ là vô ý mạo phạm Tiểu Huyền cô nương, hướng Âu huynh bồi tội!”
Dứt lời, Triệu Hủ vái chào, Âu Huyền cũng không né tránh, yên lặng nhận lễ.
Triệu Hủ vẫn chưa đứng dậy, vái chào lần nữa: “Con đường sau này phía trước khó lường, ta cùng với điện hạ cũng không thể bảo đảm toàn thân trở ra, nếu như hai người chúng ta có bất kỳ sai lầm nào, kính xin Âu huynh thiêu hủy toàn bộ nơi này, phương pháp phối chế giao cho chủ nhân Bạch Nhật xã.”
Âu Huyền nghiêng đầu nhìn hắn vài lần, không ý kiến gật gật đầu.
Gã mặc dù không coi ai ra gì, miệng hay nói thô tục, nhưng cho tới bây giờ nhất ngôn cửu đỉnh, Triệu Hủ cũng yên lòng, cáo từ hồi vương phủ.
Đi về đến Khuynh Cái đường, Bạch Tô vội truyền đạt vài phần công báo, Triệu Hủ tiếp nhận nhìn, đầu tiên là ngẩn ra, rồi lập tức cười rộ lên.
Thôi Tĩnh Hốt từ khi theo Hiếu Huệ trưởng công chúa đã bay thẳng tới mây xanh, chưa từng đi thi, chưa từng tới Hàn lâm viện, chưa từng nhậm chức tại lục bộ, đã được phân tới Trung Thư tỉnh. Quan vị này tuy chỉ là tứ phẩm, nhưng rất là quan trọng —— luôn ở bên cạnh hoàng đế, soạn thảo ý chỉ cho hoàng đế, ở cạnh lâu ngày cũng có thể nêu ý kiến.
Trong công báo thám tử viết vợ chồng trưởng công chúa bằng mặt không bằng lòng, trưởng công chúa thường xuyên ngủ lại nội cung làm bạn với thái hậu, phò mã thì mỗi ngày đều trực đêm ở Trung Thư tỉnh, nếu trưởng công chúa không tuyên triệu, tuyệt không chủ động cầu kiến.
Triệu Hủ gõ nhẹ án, lại nhìn công báo kia ba lần.
“Thế nào, vẫn còn canh cánh Thôi Tĩnh Hốt trong lòng?”
Giọng Hiên Viên Hối bỗng vang lên phía sau, làm Triệu Hủ sợ hết hồn: “Điện hạ tới cũng không thông báo một chút.”
“Thông báo nhỏ…” Bạch Tô có vài phần oan ức.
Hiên Viên Hối vung vung tay ra hiệu cho gã lui: “Sao thế, ngươi kiêng kỵ Thôi Tĩnh Hốt?”
“Kiêng kỵ cũng không hẳn.” Triệu Hủ than thở: “Ta chỉ đang suy nghĩ, bất kể là Hiên Viên thị hay là Đặng thị, đối với Hiếu Huệ công chúa mà nói, đều là quan hệ huyết thống, nàng là trưởng nữ trong cung, trưởng công chúa cao quý nhất thiên hạ. Vì sao nàng cứ cố tình đứng bên phe Đặng thị?”
Hiên Viên Hối hừ lạnh một tiếng: “Ta thấy, người ta sợ là vẫn mơ tưởng phượng nghi thiên hạ đấy.”
Triệu Hủ vẽ một vòng quanh tên Thôi Tĩnh Hốt: “Thấy chiêu thì hủy chiêu.”
___________________________
Tác giả có lời muốn nói: chương này bắt đầu liên tục mấy chương liền rất tẻ nhạt hi vọng đại gia không chê, nội dung vở kịch đang chuyển.