Góc nhìn của Souhei
Căng tin của trường trở nên nhộn nhịp trong giờ nghỉ trưa. Họ đa số đều nhìn chăm chú vào thực đơn dán ở phía trên quầy, từ trên xuống dưới. Trong số các món ăn với giá cả phải chăng ở quầy tự phục vụ số 2, rẻ nhất trong số đó là một phần mì udon đơn giản với giá 100 yên.
Tôi mở ví ra và hồi hộp nhìn vào bên trong.
Tất cả những thứ nằm trong đó chỉ có vỏn vẹn hai đồng xu 10 yên. Nghĩa là, tôi phải cố sống cho đến ngày nhận lương chỉ với 20 yên trong ví.
Tôi không có ý định tiêu xài hoang phí, nhưng có vẻ việc bắt đầu một cuộc sống tự lập có vẻ tốn hơn tôi nghĩ.
Tháng trước, tôi mới chỉ là một người học việc ở chỗ làm thêm, nên lương của tôi khá thấp. Và tôi cũng khá đau khi mà thu nhập của bản thân lại ít hơn so với dự tính.
Trong một khắc, tôi nghĩ đến việc liên lạc cho mẹ, nhưng ngay lập tức gạt phăng đi suy nghĩ ấy vì đó là thứ điều mà tôi chắc chắn không hề muốn làm.
Dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, tôi sẽ không bao giờ dựa dẫm vào bố mẹ mình.
Suy cho cùng, tôi còn chả được một yên tiền trợ cấp nào.
… Trách sao được. Chắc tôi sẽ cố chịu đựng cho đến hết ngày hôm nay.
Bị lôi kéo bởi những cảm xúc tồn đọng của bản thân, tôi rời khỏi căn tin trường và bắt đầu bước đi lang thang. Hôm nay tôi có một ca làm đêm sau giờ học. Tôi cần một chỗ ngủ trưa để hồi năng lượng nhiều nhất có thể.
“Ah, Sagara-kun!”
Đột nhiên tên tôi bị gọi từ đằng sau khiến tôi giật mình đến nỗi cứng người lại.
Giọng nói quen thuộc đó, là của Nanase. Tôi cố tình không quan tâm và đi tiếp, nhưng lại tiếp tục nghe thấy “Sagara-kun” một lần nữa.
Tôi miễn cưỡng quay lại. “Haa, haaa… T-tại sao cậu lại bơ mình chứ? Cậu nghe thấy mình gọi mà đúng chứ?”
Nanase vừa thở dốc vừa nhìn chằm chằm vào tôi.
“... Cô cần gì à?”
“Um, không phải mình cần gì, nhưng mà… Sagara-kun, cậu chuẩn bị đi ăn trưa à?”
Nanase cười vui vẻ và nhìn vào mặt tôi.
Không hiểu sao, sau khi thấy được bộ mặt thật của tôi như vậy, cô ấy vẫn thường xuyên bắt chuyện với tôi như thế này.
Có vẻ như cô ấy vẫn lo lắng về việc tôi sẽ lan truyền bí mật của cô.
Mà tôi cũng chả bao giờ làm mấy chuyện như vậy.
“Tôi không ăn trưa.”
“Hả, tại sao?”
“...Chưa đến ngày nhận lương của tôi nên tôi… cháy túi rồi.”
Tôi lẩm bẩm đáp lại, và đôi mắt của Nanase mở to trong sự bất ngờ.
Cô ấy đứng suy ngẫm một lúc sau đó đưa ra một yêu cầu.
“Thế… cậu có phiền không khi ăn chung hộp bento của mình? Món ăn kèm hôm nay là chỗ giò heo măng tây mình làm còn sót lại hôm qua, nhưng hôm nay mình làm trứng cuộn khá là được đó. Nếu cậu thích, chúng ta có thể ăn chung…”
“Thôi, tôi xin kiếu.”
Nghe vậy, Nanase buồn bã nhìn xuống. Khoảnh khắc tôi nhìn thấy biểu cảm của cô ấy, tôi bắt đầu cảm thấy tội lỗi.
Bị một người như tôi từ chối chuyện gì đó chẳng gây phiền toái gì cho cô ấy. Vậy tại sao cô lại làm vẻ mặt đó?
Đám nam sinh đi qua sẽ liếc nhìn Nanase sau đó quay đi.
Chắc hẳn họ đang thắc mắc là tại sao một cô gái xinh đẹp như Nanase lại ở chung với một tên nhạt nhòa như tôi.
Nanase, khi phủ lên lớp trang điểm, trở nên xinh đẹp rạng ngời. Bất cứ khi nào cô chớp mắt, đôi lông mi cô khẽ rung, và đôi mắt to ấy phản chiếu ánh mặt trời như hai viên đá quý lấp lánh.
Tôi không muốn dính líu tới cô nếu không cần thiết, nhưng tôi cũng không muốn làm tổn thương cô ấy.
Tôi hạ giọng xuống và nói thêm,
“...Xin lỗi. Nhưng mà thật sự tôi không cần đâu. Đó là bento của cậu mà.”
“Nhưng mà cậu đang đói, phải chứ?”
“Không hẳn.”
Khi tôi nói vậy, bụng tôi réo to lên như thể phản kháng lại những gì tôi vừa nói. Nanase nhìn tôi như thể đồng cảm khi nghe thấy tiếng réo đó.
…Trời, xấu hổ quá. Tôi vội tặc lưỡi để che đậy sự xấu hổ và tiếp tục đi thật nhanh.
Có vẻ như Nanase đã bỏ cuộc và không đi theo tôi nữa.
Sau khi học xong và trở về nhà, tôi lăn đùng xuống chiếc đệm trải dưới sàn nhà, nhìn chằm chằm một cách trống rỗng vào trần nhà.
Tôi biết là tôi đang lãng phí thời gian, nhưng mà tôi không muốn tốn nhiều năng lượng quá mức cần thiết.
Khi tôi chuẩn bị nhắm mắt và cố làm lơ cơn đói, mùi cà ri từ đâu đó bay bổng trong không khí.
Nguồn gốc của mùi hương đó tới từ phòng bên cạnh.
Có vẻ như Nanase đang nấu cà ri. Hình ảnh của cô gái xinh đẹp quyến rũ ở trường Đại Học kết hợp với khuôn mặt giản dị, khiêm tốn của cô thủ thư đó.
… Không một ai sẽ nghĩ rằng hai người đó là cùng một người.
Hồi Cao Trung, Nanase trông rất giản dị và kín đáo. Tôi nhớ mặt cô ấy vì cô là thủ thư, và tôi cũng hay lui tới thư viện để học.
Vì tôi không muốn về nhà, nên tôi hay tìm chỗ để giết thời gian sau giờ học.
Tôi không ở trong câu lạc bộ hay ủy ban nào, nên rốt cục thì tôi chỉ lết đến thư viện ở góc dãy trường học cũ.
Cô thủ thư ngồi ở quầy tiếp tân luôn là một người – Nanase.
Thư viện trường mặc dù không được trang bị đầy đủ nhưng vẫn luôn trong tình trạng sạch sẽ và ngăn nắp. Những cuốn sách được học sinh trả lại một cách bất cẩn đã nhanh chóng được xếp ngăn nắp vào chỗ của chúng.
Dòng chữ trên tờ thông báo “Hạn trả sách trước ngày ◯ tháng ◯” trông thật đẹp.
Tôi biết đó là chữ viết tay của cô ấy.
Lý do tôi hay lui tới thư viện là vì đó là một nơi thoải mái. Người thủ thư giản dị và nghiêm túc chưa bao giờ tỏ ra khó chịu với tôi, mặc dù tôi ngồi lại trong thư viện cho đến những phút cuối cùng của giờ học.
Tôi chỉ nói chuyện với cô ấy đúng một lần, ngay trước khi tốt nghiệp. Sau giờ đóng cửa thư viện, khi cô đang đóng cửa, tôi hỏi cô ấy một câu.
–Tôi có làm phiền cậu không?
Cô ấy trả lời một cách thờ ơ.
–Không hẳn.
Chắc rằng, đối với cô, đó chẳng có gì hơn ngoài một lời nhận xét bình thường. Nhưng, đối với tôi, khi tôi nghe được câu trả lời đó, tôi cảm thấy như mình đã được cứu vớt.
Thêm nữa, tôi không có ý định tung tin đồn về cô ấy, mặc cho màn ra mắt Đại Học của cô ấy có là một cô gái xinh đẹp hay là một người giản dị không trang điểm đi chăng nữa.
Ngay từ đầu, tôi đã không có mống bạn nào để nói. Nếu cô ấy có một cuộc sống hạnh phúc mà tôi không hề hay biết, thì nó vẫn ổn đối với tôi… Đó là những gì tôi nghĩ, tuy nhiên rằng.
Tại sao cô ấy lại bận tâm tới tôi? Bây giờ cô ấy đã thành công trong màn ra mắt Đại Học và trở nên xinh đẹp, cô ấy nên để tôi một mình như vậy và tận hưởng cuộc sống Đại Học của cô một cách trọn vẹn nhất.
Mùi hương thơm ngon đó lại một lần nữa bay qua khung cửa sổ đang mở.
Cứ để mùi cà ri mê hoặc trong khi không ăn được gì thì đúng là quá sức chịu đựng rồi.
Chết tiệt, giá như mình có cơm trắng ở đây, chỉ cần cơm trắng thôi…
Tôi xuống bếp để tìm gì đó uống tạm, và rồi chuông cửa reo lên. Ai lại tới vào giờ này nhỉ? Khi tôi mở cửa, người đứng đó là Nanase, đang bê một cái nồi khá to.
Cô ấy đang đeo kính và không trang điểm, và mặc trên mình bộ đồ thể thao Cao Trung.
“... Có chuyện gì thế?”
Tôi bất ngờ và hỏi, rồi Nanase nhẹ giơ chiếc nồi cô đang cầm lên một chút.
“Mình có làm cà ri, nhưng mà mình lỡ làm hơi nhiều. Cậu ăn một chút không? Làm chỉ một phần cà ri có hơi khó ấy.”
“... Tôi xin từ chối.”
Tôi nói vậy với ý muốn kiềm chế một cách tuyệt vọng, nhưng Nanase không hề có ý định lùi bước.
“Một mình mình không ăn hết được đâu. Mình sẽ rất biết ơn nếu cậu giúp mình ăn nốt phần còn lại đó.”
Nanase cụp lông mày xuống và nở một nụ cười bối rối.
Ý chí của tôi cũng không đủ mạnh mẽ để tiếp tục từ chối khi đối mặt với mùi hương cà ri thơm ngon hấp dẫn như vậy.
Tôi cam chịu cầm lấy chiếc nồi.
“... Nhưng mà tôi không có chút cơm nào.”
“Hả, cậu còn không có cơm á!?”