Kỳ thi đã kết thúc, và kỳ nghỉ hè đã trôi qua được một tuần.
Nanase đã mời tôi đi hẹn hò mà không nói thêm câu nào, vì vậy tôi đã xin nghỉ làm một ngày, và đang ở đây, trên một tuyến xe buýt trong thành phố.
Điểm đến của chúng tôi là Thủy cung Kyoto, tọa lạc nằm ở Umekoji.
Tôi lén nhìn sang Nanase đang ngồi cạnh tôi. Hôm nay, cô ấy mặc một chiếc váy dài đến mắt cá chân và buộc tóc thành một búi trên đỉnh đầu.
Có lẽ là do kỳ nghỉ hè, nhưng bầu không khí của cô hơi khác so với lúc cô ở trên trường.
“Này, Nanase…”
Nanase, với lớp trang điểm hoàn hảo, mỉm cười và nói, “Gì vậy?”
Cuối cùng, tôi không thể hỏi gì mà chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ và nói: “Không có gì đâu”. Tôi lặp lại câu hỏi mà tôi vẫn đang suy nghĩ ở trong đầu.
Tại sao cô ấy lại mời tôi?
Một cuộc hẹn hò thường chỉ diễn ra giữa hai người có mối quan hệ lãng mạn hoặc mấy thứ tương tự thế.
Vậy có nghĩa là… Nanase đang có tình cảm với tôi sao?
Không, không, tôi không muốn dính dáng đến người khác và cũng không định dấn thân vào một mối quan hệ nào…
Sau những suy nghĩ như vậy, tôi tự trách mình đã quá tự phụ. Nanase, người luôn nói với tôi về việc muốn ‘một người bạn trai tuyệt vời’ cho cuộc sống Đại Học trải đầy hoa hồng của mình, sẽ không bao giờ yêu một tên như tôi.
Nếu có thì tôi sẽ ở phía đối diện với từ ‘tuyệt vời’ kia.
Trong khi tôi đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ thì xe buýt đã tới trạm.
“Chúng ta tới nơi rồi. Xuống xe thôi.”
Tôi theo cô ấy xuống xe buýt.
Phía trước thủy cung là công viên Umekoji, một công viên rộng lớn nhộn nhịp các gia đình, nhóm sinh viên và các cặp đôi bất chấp cái nắng như thiêu như đốt.
Ở lối vào thủy cung, tôi có thể thấy hai hình bóng quen thuộc đứng ở đó.
“Haruko ơi! Ở đây!”
Sudo đang vẫy tay chào chúng tôi, cùng với tên Houjo đẹp mã đang đứng bên cạnh.
…Rốt cuộc chuyện này là sao?
Tôi nhìn Nanase để tìm lời giải thích, để rồi nhận lại một lời lẩm bẩm “Xin lỗi.” Houjo nhìn tôi và mỉm cười đầy ẩn ý.
Bằng cách nào đó, tôi đã phần nào hiểu được tình hình lúc này.
Vì một lý do nào đó, chắc chắn cô ấy đã được Houjo yêu cầu đưa tôi đi cùng.
…Vậy đây không hẳn là một cuộc hẹn hò. Bắt đầu phức tạp rồi đây.
“Vào trong thôi. Tôi mua vé rồi, lát nữa trả tiền sau cũng được.”
“Haruko, Haruko! Đi chụp hình với con kỳ nhông khổng lồ nào!”
Sudo quá phấn khích nên đã kéo Nanase theo và chạy tuột vào trong.
Bỏ lại hai người bọn tôi đằng sau, và rồi Houjo nở một nụ cười sảng khoái với tôi.
Nếu nụ cười đó va phải vào ánh mắt của một cô gái nào đó quanh đây, chắc chắn sẽ có án mạng xảy ra ngay lập tức.
Trong không gian thủy cung với chút ánh sáng mờ ảo, chỉ có những chiếc bể cá phát ra những luồng sáng màu xanh nhạt.
Trong khi tôi nhìn mấy con cá và nghĩ chúng trông thật ngon, Houjo bắt đầu nói chuyện với tôi.
Mái tóc cậu ta đung đưa một cách mượt mà.
“Này, ông có biết là đuôi của cá đuối có chất độc không?’
…Tại sao tôi lại dành kỳ nghỉ hè của mình ở thủy cùng với một tên đẹp mã thế này?
Nhìn thấy vẻ mặt hơi khó chịu của tôi, Houjo vỗ nhẹ vào vào vai tôi.
“Đừng có làm vẻ mặt đó.”
Nanase và Sudo đang vui vẻ chụp ảnh với những chiếc bể cá ở cách chúng tôi một đoạn. Mấy cô gái thích chụp ảnh thật đấy nhỉ.
“Vậy là Nanase cuối cùng đã mời Sagara à? Mặc dù tôi đã nói là mời ai cũng được.”
“Ý cậu ‘đúng như mong đợi’ là sao?”
“Xin lỗi anh bạn, vì đã để ông dính vào chuyện của tôi.”
“...Vậy cậu là người bắt đầu chuyện này à?”
Tôi hỏi, và Houjo chớp mắt ngạc nhiên.
“Huh, Nanase không nói cho ông biết tình hình sao? Tôi đã bảo cậu ấy giữ bí mật nhưng tôi không ngờ cậu ấy giấu cả với ông nữa.”
“...Cô ấy tự nhiên rủ tôi đi hẹn hò mà không nói thêm một câu nào.”
Houjo cười toe toét trước câu trả lời ủ rũ của tôi.
“Hmm, tôi hiểu rồi. Vậy là ông tưởng hôm nay chỉ có hai người bọn ông. Xin lỗi, nhưng tôi không để cả đám ở cùng nhau cả buổi hôm nay đâu.”
Cái giọng cợt nhả của cậu ta làm tôi khó chịu, nhưng mà chỉ có hai đứa bọn tôi ở đây nên tôi không có ý kiến gì.
“Vậy rốt cuộc là có chuyện gì?”
Tôi đã được mời đến đây rồi nên tôi có quyền được biết. Tôi không chỉ phải nghỉ một buổi làm mà còn phải tốn tiền mua vé nữa.
Houjo thản nhiên trả lời.
“Tôi nhờ Nanase chuyện này vì tôi thích Saki. Tôi muốn cậu ấy giúp tôi một chút.”
“...Nghiêm túc à?”
Tôi đã không nhận thấy gì cả. Tôi theo phản xạ nhìn về phía Sudo. Cô ấy trông có vẻ sẽ đổ Houjo ngay lập tức mà chẳng cần Nanase giúp đỡ. Sudo khó tán đến vậy sao?
“Chà, tình hình là như thế đấy. Tôi sẽ rất cảm kích nếu một lúc nào đó hai người tách chúng tôi ra để tiện vào việc.”
“Thế thì sao cậu không mời một mình Sudo ngay từ đầu đi?”
“Nếu như tôi bất ngờ đưa ra lời mời thì cô ấy sẽ đề phòng đúng chứ? Với cả tôi cũng muốn đi chơi với ông và Nanase nữa.”
Houjo nói với nụ cười sảng khoái trên mặt. Tôi hiểu tại sao cậu ta muốn đi chơi với Nanase, nhưng tại sao cậu ta lại bận tâm đến một kẻ nhàm chán như tôi?
Tôi không thể hiểu cậu ta đang nghĩ gì.
Sau khi chụp rất nhiều ảnh cùng nhau, Nanase và Sudo vẫy tay với chúng tôi từ xa.
“Hãy chụp ảnh với Hiroki và Sagara nào!”
Tôi chưa kịp từ chối thì Houjo đã kéo tôi theo cùng. Bị buộc phải đứng trước bể cá và Sudo nhấn nút chụp ảnh trên điện thoại cô ấy. Không biết nên làm biểu cảm nào, vậy nên cuối cùng tôi đã làm một bộ mặt vô cảm. Tôi thực sự không thích chụp hình một chút nào.
Tôi không am hiểu gì về thời trang hay mấy thứ tương tự, nhưng tôi có thể nói rằng ba người còn lại đều rất phong cách và nổi bật. Và tôi, trong chiếc áo phông đen thường ngày, trông cực kỳ lạc quẻ trong cái nhóm này.
…Rõ ràng tôi không hợp với bầu không khí này. Một người như Kinami đáng ra sẽ tốt hơn ở đây thay vì tôi.
“Nè, tớ đăng ảnh tụi mình lên Instagram nhé.”
“KHÔNG. Cậu mà đăng là tôi kiện cậu tội xâm phạm quyền riêng tư cá nhân đấy.”
Sudo bĩu môi và gọi tôi là kẻ keo kiệt trước sự phản đối kịch liệt của tôi.
Trong chiếc bể hình tròn nhỏ, những con sứa trong mờ bơi theo cử động kỳ lạ, mềm mại, những chiếc xúc tu của chúng đung đưa như những sợi chỉ trong nước.
Tôi chưa bao giờ được đến thủy cung nên đây là lần đầu tiên tôi được nhìn mấy con sứa ở cự ly gần như thế này.
Chúng khá là thú vị. Tôi có thể nhìn thấy bên trong của chúng, bao gồm cả thứ trông như một trái tim kia đang đập một cách yếu ớt, khá hấp dẫn.
Tôi bị cuốn hút và chăm chú quan sát đàn sứa.
“Sagara-kun.”
Tôi quay lại khi nghe thấy tên mình và thấy Nanase đang đứng đằng sau tôi.
“Houjo và Sudo đâu?”
“Họ ở kia, chỗ khu cá biển sâu. Hai người họ thấy cậu đang nhìn chăm chú nhìn mấy con sứa nên không muốn làm phiền cậu. Cậu thích sứa không?”“Không hẳn”
“Trông dễ thương đúng chứ? Kiểu tròn tròn nho nhỏ ấy.”
Tôi thấy việc nhìn đám sứa khá thú vị, nhưng dễ thương á…? Tôi thì nghĩ chúng có vẻ ngoài rất kỳ cục, có thể thấy hết nội tạng bên trong.
Có vẻ Nanase và tôi có gu thẩm mỹ khác nhau.
Tôi liếc nhìn Nanase trước khi quay lại và tiếp tục ngắm mấy con sứa.
“Tôi nghe chuyện từ Houjo rồi. Cậu bị dùng làm mồi nhử để dụ Sudo đi chơi với cậu ta đúng không?”
Nanase thở dài bực tức trước lời nói của tôi.
“Nào, đừng nói theo kiểu nghiêm trọng thế… Houjo-kun không phải là người xấu đâu.”
“...Thế tại sao lại là tôi?”
Nanase nghiêng đầu khó hiểu “Gì cơ?” Đôi mắt to của cô, thứ trông còn đẹp hơn khi có kính áp tròng, phản chiếu ánh sáng màu xanh của thủy cung, tỏa ra một màu sắc bí ẩn.
“Rõ ràng là tôi không hề thích hợp ở đây. Nếu cậu định mời ai đó tham gia mấy thứ như thế này… thì còn có nhiều người tốt hơn mà.”
“Không phải! Mình muốn đó phải là cậu cơ, Sagara-kun.”
Câu trả lời của Nanase chứa đầy sự nghiêm túc. Có lẽ là do cô ấy không có một người bạn nào khác là con trai cả.
Tuy nhiên, tôi vẫn phần nào cảm thấy hơi khó chịu.
Sau đó Nanase hạ giọng xuống một chút và tiếp tục.
“Này, chúng ta nên để hai người họ một một mình sớm hơn một chút được không?”
Theo lời Nanase, tôi nhìn sang hai người bên khu cá biển sâu.
Houjo đang nói chuyện với Sudo, người đang cười với đôi vai run rẩy. Ánh mắt của Houjo nhìn Sudo khác hẳn với lúc cậu ta hướng về Nanase hay tôi.
“Houjo-kun thực sự thích Sacchan phải không.”
“Có lẽ vậy. Mà, tôi cũng không rõ lắm.”
“Bây giờ mà hai đứa tự nhiên bỏ đi thì lộ liễu quá. Mình nên nói với Sacchan thế nào đây?”
“‘Tớ chưa ăn trưa’ hoặc ‘Tớ hơi đói rồi’ chẳng hạn.”
Trong khi chúng tôi vẫn đang thì thầm với nhau, Sudo quay về phía này và hô lớn bằng một trong trẻo.
“Nè nè! Sắp có tiết mục trình diễn cá heo rồi đó! Hai người đi cùng không?”
Vì Sudo kiên quyết ra hiệu cho chúng tôi bằng tay nên chúng tôi đành phải nhượng bộ và tiến về phía đó.
Tôi muốn ngắm mấy con sứa thêm lúc nữa, nhưng đành chịu thôi.
Sau khi bốn người chúng tôi xem trình diễn cá heo và tham quan một vòng xung quanh thủy cung, chúng tôi di chuyển đến một quán cà phê ở trong khuôn viên thủy cung.
Nanase và Sudo, những người gọi món bánh nhân thịt kỳ nhông khổng lồ, đều choáng váng và thốt lên: “Dễ thương quá~!” Còn tôi chỉ gọi một ly cà phê đá.
“Tớ đã không đến thủy cung kể từ khi học cấp hai, nhưng nó vẫn cực kỳ vui luôn!”
Houjo mỉm cười đáp lại, “Vậy thì tốt rồi.”
“Đây là lần đầu tôi đi thủy cung.”
Tôi thản nhiên lẩm bẩm, khiến Nanase ngạc nhiên đáp lại.
“Huh? Không phải cậu đã đến Thủy cung ở Cảng Nagoya trong chuyến dã ngoại hồi tiểu học sao?”
“Tôi không tới đó. Bọn tôi tới làng Meiji cơ.”
“À, nhắc lại thấy hoài niệm thật.”
Houjo có vẻ thích thú khi nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi.
“À, đúng rồi nhỉ. Hai người cùng quê phải chứ? Thảo nào hai người thân nhau vậy.”
Chúng tôi không thân nhau đến mức đó, nhưng tôi quyết định giữ im lặng bởi nói rõ chuyện này ra sẽ khá là phiền phức.
“Nhói mới nhớ, cậu nói hai người học chung trường cấp 3 mà!”
Trước lời nói của Sudo, Nanase gật đầu mơ hồ. Đối với Nanase, mấy thứ liên quan đến hồi trung học là mấy thứ cô muốn tránh bằng mọi giá.
“Hai người thân nhau từ hồi đó phải không?”
Nanase đảo mắt trước câu hỏi của Houjo. Đó là một phản ứng không tránh khỏi. Không muốn cô ấy cảm thấy khó xử thêm nữa, tôi đặt ly cà phê xuống và lao vào ứng cứu.
“Không hẳn. Bọn tôi chỉ biết nhau trong lớp thôi, nhưng bọn tôi không nói chuyện với nhau mấy.”
“Thật sao? Thế Haruko hồi đó như thế nào? Cậu ấy cũng dễ thương lắm phải không?”
Sudo ngây thơ hỏi, khiến vai Nanase hơi giật giật. Cô cao giọng lên và định trả lời dứt khoát.
“Cô ấy giống như bây giờ. Không có gì thay đổi cả.”
Nanase liếc nhìn tôi một lúc trước khi cúi đầu tỏ vẻ tội lỗi.
…Đồ ngốc này, cứ cư xử như bình thường đi chứ. Cậu tính sao nếu họ cảm thấy nghi ngờ đây?
Khi tôi đang băn khoăn vài điều trong đầu, Houjo đổi chủ đề bằng, “Vậy tiếp theo đi đâu đây?” Sudo không chất vấn chúng tôi nữa khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Trước khi rời khỏi thủy cung, Sudo nói: “Tớ đi vệ sinh một lát” rồi bước đi.
Nắm bắt thời cơ, tôi nói với Houjo.
“Vậy tôi về trước đây.”
“Hở? Cả đám ở đây rồi nên ông ở lại chơi thêm lúc nữa cũng được mà.”
“Tôi chơi đủ rồi. Nanase, đi thôi.”
Nanase tỏ vẻ bối rối, “Đi đâu cơ?” Cậu quên mục đích ban đầu của mình rồi à?
“Cậu tới đây làm gì? Lẽ ra cậu phải để Houjo và Sudo ở riêng với nhau phải không?”
“A đúng rồi nhỉ! Vậy chúc may mắn nhé Houjo-kun! Cố lên!”
Nanase dường như cũng nhớ ra, cô nắm chặt tay trước ngực. Houjo vẫy tay lại và nói: “Cảm ơn nhé~”
Sau khi rời khỏi thủy cung, chúng tôi đi bộ về phía trạm xe buýt. Nanase cứ nhìn lại, như thể cô ấy đang lo lắng cho Sudo.
“Mình tự hỏi liệu mọi chuyện có ổn không nữa. Mình sẽ nhắn cho Sacchan một tin nhắn LINE để đề phòng vậy.”
“Nếu cô ấy mà không muốn thì cô ấy có thể tự đi về ngay lập tức mà.”
“Mình nghĩ… Sacchan không ghét nó đâu. Chắc vậy…”
Nanase nói, nắm chặt chiếc ô che nắng trên tay. Thành thật mà nói, tôi không quan tâm chuyện của hai người đó sẽ tiến triển ra sao, nhưng tôi không muốn dính líu đến nó nữa. Tôi hy vọng họ sẽ nhanh chóng đến được với nhau.
“Houjo-kun rất ngầu và Sacchan trông rất xinh đẹp nữa. Họ là một cặp hoàn hảo phải không?”
“...Ừ, có lẽ vậy.”
Tôi bất chợt nhớ ra điều đó. Houjo từng nói với tôi rằng Nanase và tôi trông rất hợp nhau.
Tôi nhìn Nanase đang đi cạnh tôi.
Cô ấy là một người xinh đẹp, rõ ràng là không xứng với một kẻ như tôi.
Trông hợp đôi với tôi á? Không thể nào có chuyện đó được, ngay cả khi tôi có thay đổi bản thân hoàn toàn đi nữa.
Sau một lúc, chúng tôi đã đến trạm xe buýt. Theo dự kiến thì xe buýt sẽ đến trong năm phút nữa, nhưng xe buýt ở Kyoto chưa bao giờ đúng giờ cả.
Chiếc ghế dài bị mặt trời chiếu vào, nóng đến mức có thể gây bỏng ngay khi có người ngồi xuống đó.
“Nóng thật đó… Mình khát nước quá.”
Nanase nói và mua đồ uống từ máy bán hàng tự động ở gần trạm xe buýt— một loại soda chanh giải khát cho mùa hè.
Tôi đã nghĩ đến việc mua thứ gì đó, như trong người tôi không có tiền lẻ nên đành bỏ cuộc.
Nanase nhấp nhẹ một ngụm nước từ chai, để lại vết son màu hồng nhạt lại trên miệng chai, khiến tôi cảm thấy tỉnh táo một cách kỳ lạ.
“...Sagara-kun. Xin lỗi về chuyện vừa nãy.”
Nanase đột nhiên nói. Giọng cô gần như bị át đi bởi tiếng ve sầu ồn ào.
Chiếc ô màu đen in bóng lên khuôn mặt xinh đẹp đó.
Tại sao cô ấy lại xin lỗi chứ.
“Vì điều gì cơ?”
“Vì đã khiến cậu nói dối một cách không cần thiết. Rằng mình không thay đổi gì kể từ thời trung học.”
“À… Không sao đâu, đừng lo lắng về điều đó.”
Tôi đã nợ Nanase rồi, và một lời nói dối trắng trợn như thế chẳng khiến tôi cảm thấy áy náy chút nào. Nếu một lời nói dối có thể khiến Nanase cảm thấy an tâm hơn, thì đó là một cái giá quá rẻ.
…Bên cạnh đó.
“Đó không hẳn là nói dối đâu.”
Nanase đã thay đổi. Nhưng cũng có nhiều điều ở cô vẫn không hề thay đổi, như tư thế thẳng lưng và thái độ siêng năng trong công việc. Những điều đó vẫn giống y hệt như thời trung học.
Tôi nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình chạm vào lớp nhựa đường và tiếp tục một cách chậm rãi.
“Cậu vẫn luôn nghiêm túc và chăm chỉ phải chứ?”
“...Mình đoán vậy.”
“Ý tôi là, chỉ là cái đích đến của cậu đã thay đổi một chút… Nhưng tính cách thực sự của cậu vẫn không hề thay đổi đúng chứ.”
Khi tôi nhìn lên, Nanase vẫn đang nhìn chằm chằm vào tôi, lắng nghe lời tôi nói.
Cuối cùng, cô ấy mỉm cười với đôi mắt dịu dàng, rũ xuống, gợi nhớ đến bản thân không phòng bị của mình.
“Cảm ơn.”
“...Đó không phải là điều đáng để cảm ơn đâu.”
Sau câu trả lời của tôi, Nanase nghiêng người nhìn vào mặt tôi, rồi ấn cái chai mát lạnh vào má tôi với tiếng “đây”.
“Uầy. Cậu đưa tôi làm gì vậy?”
“Sagara-kun, mặt cậu đỏ quá. …Bị say nắng nữa à?”
Chai soda chanh tỏa ra không khí mát lạnh lên trên da tôi. Đó là lúc tôi nhận ra mặt mình đã bắt đầu nóng lên từ lúc nào.