Cái ngày mà cuộc sống đại học của tôi bị thay đổi rất nhiều chẳng có gì đặc biệt cả, chỉ là một ngày trong tuần bình thường.
Sau khi để chiếc xe đạp của tôi vào khu gửi xe, tôi lau đống mồ hôi trên trán tôi bằng ống tay của chiếc áo polo mà tôi đang mặc.
Thời tiết hôm nay khá đẹp, và nhiệt độ vào khoảng giữa tháng Năm có khá là cao.
Sau khi đạp xe hơn nửa tiếng đồng hồ, người tôi đã bắt đầu ướt sũng mồ hôi. Tôi nghe nói rằng sức nóng ở Kyoto cũng khá gây khó chịu do độ ẩm cao. Và tôi đang khá lo lắng về việc tôi sẽ vượt qua mùa hè này mà không gặp phải vấn đề gì.
Sau đợt nghỉ Tuần Lễ Vàng, lượng người trong khuôn viên trường Đại Học có hơi giảm. Có vẻ như mấy nhóc sinh viên năm nhất, cái lũ mà trông có vẻ chăm chỉ lúc mới nhập học, đang dần dần bỏ tiết khá nhiều.
Và có vài đứa nó mắc cái gọi là bệnh tháng Năm và chả thèm đến trường nữa.
Trong khi tôi đang hướng đến trường, một tiếng “Gashan!” khá ồn vang lên từ đằng sau.
Khi tôi quay lại, tôi nhìn thấy một chiếc xe đạp bị đổ và một sinh viên nữ ở đó.
Đống tài liệu trong túi của cô ấy, thứ dường như được để trong giỏ xe, rơi vãi tung tóe ra xung quanh, và cô ấy đang vội vàng nhặt chúng lên.
Và rồi, một thứ gì đó lăn đến chân tôi—một vật nhỏ hình trụ, có vẻ là một thỏi son.
Tôi nhặt nó lên và gọi cô ấy.
“Này, thứ này…”
Cô ấy hốt hoảng nhìn lên tôi.
Khoảnh khắc tôi nhìn thấy khuôn mặt ấy, tôi sững sờ.
Làn mi cong, đôi mắt hai mí, mở to như thể lôi kéo mọi thứ vào trong, làn da nhợt nhạt rất nổi bật, và một đôi môi màu hồng đào sáng bóng.
Cô ấy có một vẻ đẹp lung linh đến mức kỳ diệu. Ờm, tôi nghĩ cô ấy là người cùng khóa với tôi… Tên cô ấy là gì nhỉ?
Khi tôi đang cố nhớ tên của người trước mặt mình, cô ấy dường như đã thấy thỏi son trên tay tôi và nhẹ nhõm thả lỏng khuôn mặt.
“Ah, đấy là của mình…!”
Cô ấy lấy lại thỏi son từ tay tôi một cách cẩn trọng. Những ngón tay mảnh khảnh được sơn màu hồng tô điểm thêm một vài viên đá nhỏ lấp lánh, cảm giác thật mịn màng.
“Nó là một thứ quan trọng đối với mình. Cảm ơn cậu vì đã nhặt giúp, Sagara-kun.”
Cô ấy nói và nở một nụ cười. Tôi cảm thấy bất ngờ vì có một cô gái xinh đẹp cùng khóa lại biết tên tôi.
Tôi nghĩ cô ấy sẽ không nhận ra một tên nhạt nhòa như tôi. Tôi dựng xe đạp của cô ấy lên.
“Vậy thôi,”
Tôi nói, và rời khỏi đó. Tôi có thể nghe thấy câu “Cảm ơn!” từ đằng sau, nhưng tôi không quay lại. Tốt nhất là không nên dính tới cô gái xinh đẹp đó.
Đi qua quảng trường, tôi thấy một nhóm gồm bốn tên con trai ngồi đó và nghịch. Một người trong số đó trông khá quen, nhưng tôi không nhớ tên cậu ta. Có vẻ như cậu ta cũng đã nhìn thấy tôi và ánh mắt chúng tôi chạm nhau, nhưng tôi vẫn tiếp tục đi. Chúng tôi cũng không hẳn là đang chào hỏi nhau.
Suy cho cùng, tôi không vào Đại Học chỉ để chào nhau như vậy.
Khi tôi đến giảng đường, tôi ngay lập tức ngồi vào giữa dãy ghế đầu tiên mà không chần chừ gì cả.
Tiết học vào ngày thứ Tư vào học kỳ 3 là một lớp học khét tiếng trong giới sinh viên như là một cái “giờ ngủ” bởi vì giọng nói lầm bầm của giảng viên rất nhẹ nhàng nên khá khó nghe, thêm việc tình trạng sau buổi trưa cũng không giúp được gì trong việc này.
Ở phía cuối phòng giảng đường, một nhóm sinh viên gồm cả nam và nữ đang nói chuyện rất to. Từ cuộc trò chuyện của họ, có vẻ như họ đến từ Khoa Xã hội học. Kỳ lạ thay, chúng ta có thể bằng cách nào đó nhận ra sinh viên đó đến từ khoa nào dựa vào màu sắc của họ.
À tiện thể, tôi đến từ Khoa Kinh tế.
Dần dà, càng ngày càng nhiều người bước vào căn phòng, và những chiếc ghế dần được lấp đầy…
Tiết học sắp sửa bắt đầu trong vòng năm phút nữa.
“... Ưm. Mình ngồi đây có được không?”
Tôi nghe thấy một tiếng thì thầm–như thể giọng nói đó lướt qua mặt tôi. Mái tóc dài màu hạt dẻ đung đưa trước mặt tôi, và một mùi hương ngọt ngào xộc vào mũi khiến cho tôi phải vô tình nuốt nước bọt.
Đó là cô gái xinh đẹp mà tôi nhặt được thỏi son của cô ấy lúc sáng nay. Tôi vẫn chưa thể nhớ được tên của cô ấy.
“Huh? à, được,”
Giọng tôi bắt đầu trở nên hơi khàn. Trời, tại sao mày lại phải lo lắng chứ, thằng này.
“Vậy mình xin phép.”
Cô ấy nói với một nụ cười và lập tức ngồi vào chiếc ghế bên cạnh tôi.
“Cảm ơn cậu về chuyện vừa nãy, Sagara-kun. Cậu cũng học môn này sao?”
“... Ah.”
“Giọng của giảng viên môn này nghe khá bé, đúng chứ? Nó khá là khó nghe khi ngồi ở mấy bàn cuối. Nhưng môn này khá là thú vị, nên mình nghĩ nên ngồi đầu để có thể nghe rõ giảng viên nói hơn. Xin lỗi vì đột nhiên bắt chuyện với cậu nhé.”
“... Không, nó ổn.”
Tôi đưa ra một câu trả lời tối thiểu cho màn độc thoại vừa rồi của cô ấy. Tôi không nghĩ ra, hay định đưa ra một câu trả lời thỏa đáng hơn.
Lúc đó tôi đột nhiên nhớ lại tên của cô ấy. Nó chắc là— Nanase Haruko.
Tôi đang lo sợ về việc bị bắt chuyện như thế này trong suốt tiết học, nhưng khi giảng viên bước vào, Nanase trở nên im lặng và mở vở ghi chép với một biểu cảm nghiêm túc. Lưng cô ấy thẳng như thể cô ấy đang nẹp thứ gì sau lưng để giữ nó vậy.
Mặc dù bọn tôi là người cùng khóa, dường như chẳng có một sự tương tác nào giữa tôi và Nanase. Tôi không biết một thứ gì về cô ấy trừ tên cô. Mà, dù gì nó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi.
Và rồi, trong khi nghĩ rằng nó chẳng ảnh hưởng gì, tôi liếc mắt sang Nanase ở bên cạnh.
Trong khóa sinh viên bọn tôi— không, có khi là cả trường— tôi nghĩ cô ấy cũng lọt top những người xinh đẹp nhất. Tôi có thể hiểu tại sao mấy tên con trai cùng khóa lại làm ầm lên về việc cô ấy dễ thương đến mức nào. Quần áo của cô ấy là thứ mà tôi khó có thể hiểu được, nhưng nó trông khá là phong cách. Một tên giản dị như tôi làm gì có cửa để cô ấy để mắt tới. Tôi cũng không có ý định tiếp cận cô ấy hay gì cả.
Nhìn vào khuôn mặt hoàn hảo ấy, kèm theo tiếng giảng của giảng viên, tôi đột nhiên cảm thấy hoài niệm vì một lý do nào đó.
… Khuôn mặt này, tôi có cảm giác như tôi đã nhìn thấy nó ở đâu đó trước đây. Tôi cố để nhớ lại xem tôi đã gặp cô ấy khi nào, nhưng mỗi lần tôi đào bới lại đống ký ức trong đầu, tôi không thể nhớ lại tôi đã từng ngắm nhìn dáng vẻ xinh đẹp ấy ở cự ly gần như này.
Chắc mình tưởng tượng thôi, tôi nghĩ vậy và quay ra chỗ khác.
Sau tiết học dài 120 phút kết thúc, tôi vứt quyển vở và bút vào chiếc túi đeo chéo của mình. Khi đó một cô gái quen thuộc chạy đến phía Nanase.
“Haruko! Ra là cậu ngồi ở đây!”
Chất giọng Kansai đó, một thứ tôi đã dần quen sau khi chuyển tới Kyoto. Tôi không nhớ tên cô ấy, nhưng tôi nghĩ cô ấy là người cùng khóa với tôi.
Đôi mắt xếch của cô ấy thật ấn tượng, và cô ấy có vẻ như là một cô gái xinh đẹp và mạnh mẽ. bạn của một cô gái xinh đẹp cũng xinh đẹp không kém nhỉ, tôi nghĩ vậy.
“Này Haruko, cậu có rảnh vào thứ Bảy tuần sau không? Bọn tớ chuẩn bị có một buổi đi ăn thịt nướng với mọi người trong câu lạc bộ đó, cậu có muốn đi không?”
“Ah, thế sao? Um… Để tớ kiểm tra lịch trình đã.”
“Mấy senpai cứ bảo tớ là mang theo cô gái xinh đẹp hay đi cùng em tới đi. Đừng có mà tiếp cận Haruko của em! Tớ đã nói như vậy đó!”
“Thiệt tình, Sacchan…”
Nanase bật cười, run run đôi vai, và đôi bông tai trên tai cô ấy lóe lên lấp lánh.
“Sau giờ học đi shopping với tớ đi. Với cả đến tiệm donut mới mở nữa.”
“Ừ! Tớ đi! Tớ cũng muốn mua phấn mắt mới nữa.”
Không muốn phá đám cuộc trò chuyện của hai cô gái, tôi nhanh chóng đứng dậy. Tiết ngôn ngữ tiếp theo của tôi là ở tòa Bốn. Tôi phải nhanh chóng đến đó và chuẩn bị.
“Ah, Sagara-kun. Gặp cậu sau.”Trong khi tôi đang chuẩn bị di chuyển, Nanase gọi tôi và vẫy tay. Cô ấy nói “Gặp cậu sau.” Bất ngờ vì bị chào tạm biệt, tôi chỉ có thể nhẹ gật đầu để phản hồi.
Ngay khi tôi ra khỏi phòng giảng đường, tôi nghe được tiếng ai đó vừa nói.
“Tên đó là ai vậy? Cậu ta bất lịch sự thật.”
… Cô ấy nói “Gặp cậu sau.” nhưng tôi nghĩ tôi sẽ không còn dính líu gì đến Nanase trong tương lai.
Sau khi vào Đại Học, tôi đã rất cố gắng để giảm thiểu hết mức sự tương tác của tôi với mọi người xung quanh.
Tôi không có hứng thú với việc vào câu lạc bộ hay tham gia các hoạt động bên ngoài.
Dù sao thì, bổn phận của một sinh viên là phải học, nên tôi không nên làm mấy việc khác và nên tập trung vào những bài giảng trên lớp, thi cử, và kiếm điểm.
Tôi sẽ tham gia vào những cuộc hội thoại nếu như nó thực sự cần thiết, nhưng tôi không hề có một người bạn nào. Bạn gái thì càng không.
Có một vài người sẽ đá đểu tôi là một đứa cô độc, nhưng cứ việc nói những gì họ thích.
Tôi có thể sử dụng thời gian của tôi thay vì phí chúng cho những mối quan hệ xã hội phức tạp. Ở một mình vẫn là nhất.
Một cuộc sống Đại Học thong thả không có một mối quan hệ gì với xung quanh đã trở nên vô tư và thoải mái.
Sau khi kết thúc năm tiết học, mặt trời đã bắt đầu lặn dần. Tôi trở về nhà, ăn tối, và đến thẳng chỗ làm bán thời gian của tôi. Làm ca đêm kiếm được cũng kha khá, và tôi biết ơn về điều đó.