Góc nhìn của Souhei
Cuối tháng Bảy, khi mùa mưa bắt đầu kết thúc, cũng là lúc kỳ thi giữa kỳ bắt đầu.
“Sagara-kun. Gần đây trông cậu hơi xanh xao đấy, cậu ổn không vậy?”
Nanase, hôm nay vẫn mang bữa tối sang như thường lệ, hỏi tôi với vẻ lo lắng.
Trong khi nhận chiếc đĩa chất đầy mì lạnh Trung Quốc, tôi trả lời: “Tôi ổn mà.”
Nanase lẩm bẩm, “Vậy sao…” và nghiêng đầu nghi ngờ.
Việc được Nanase mang bữa tối sang thường xuyên đã trở thành một phần thói quen hằng ngày của tôi.
Tuy nhiên, tôi vẫn không quên cảm ơn cô ấy.
“...Cảm ơn. Cậu giúp tôi nhiều rồi.”
“Không có gì đâu! Xin lỗi vì mình chỉ làm được những món đơn giản như thế này.”
Mặc dù Nanase nói vậy nhưng nó không hề đơn giản chút nào. Dưa chuột, giăm bông và trứng được cắt nhỏ một cách đẹp mắt và phủ một lớp sốt mè thơm ngon lên trên.
Tôi thích sốt mè hơn nước tương.
Ngay cả trong thời gian thi cử, có vẻ Nanase vẫn nấu ăn đàng hoàng.
Mì lạnh Trung Quốc quả là một điều may mắn trong thời tiết nắng nóng như thế này.
Tôi đã ăn hết số Somen giá rẻ mà tôi săn được với số lượng lớn và đang phân vân không biết phải làm gì để ăn qua ngày.
“Dạo này cậu vẫn đi làm thêm mỗi ngày đúng chứ? Cậu có chắc là cậu ổn với kỳ thi sắp tới không vậy?”
“Ừ, tôi đoán vậy.”
Tôi đã chăm chỉ đầy đủ các tiết học nên không có vấn đề gì với điểm chuyên cần. Tôi cũng đã nộp bài tập báo cáo của mình.
Tất cả những gì còn lại là bài kiểm tra viết sắp tới.
Hầu hết sinh viên sẽ hạn chế việc đi làm vào thời gian này để tập trung ôn thi. Nanase, gần đây đã bắt đầu đi làm bán thời gian ở một quán cà phê, nói rằng dạo này cô ấy không đi làm quá nhiều ca như hồi đầu.
Tuy nhiên, tôi không đủ khả năng để làm điều tương tự với họ hay Nanase. Cắt giảm ca làm đồng nghĩa với việc tôi được trả lương ít hơn và tiền bạc lại là vấn đề sống còn đối với tôi.
Vì vậy, bất chấp kỳ thi đang đến gần, tôi hầu như vẫn đi làm thường xuyên. Quản lý của tôi đánh giá khá cao sự chăm chỉ của tôi vì đây đang là thời điểm ít nhân lực nhất.
Tuy nhiên, tôi cũng không thể vì vậy mà bỏ bê việc học. Việc trượt môn là điều tôi không bao giờ cho phép nó xảy ra, và vì tương lai của mình, tôi sẽ cố gắng đạt điểm cao nhất có thể.
Tôi không có ý định trốn học nên tất nhiên, thời gian ngủ của tôi đã bị cắt giảm.
…Mà, dù sao cũng vậy. Tôi cũng chẳng thể nào ngủ được trong cái căn hộ nóng nực không chịu nổi này.
“Mình thấy cậu có quầng thâm kìa. Cậu bị thiếu ngủ à?”
“...Tôi không ngủ được. Trời nóng quá…”
Tôi đã quyết định không bật điều hòa trong phòng và ngồi đó chịu đựng cái nóng.
Tôi tự hỏi rằng mình có thể sống sót qua mùa hè này chỉ với một chiếc quạt không.
Nanase nhìn tôi một cách thất vọng và nhẹ nhún vai.
“Này, mình nghĩ cậu đừng chịu đựng thêm nữa và bật điều hòa lên đi… cứ như vậy thì hại sức khỏe lắm.”
Nhưng tôi lại lắc đầu bướng bỉnh.
“KHÔNG. Tôi ổn mà. Tôi vẫn còn xoay sở được.”
“Sagara-kun, cậu toàn tỏ ra cứng đầu với mấy chuyện kỳ lạ thôi… Rốt cuộc cậu đang chống lại cái gì thế không biết?”
Nếu mà phải nói ra thì tôi đang chống lại chính mình.
“Dù sao thì cậu về phòng đi. Cậu cũng cần phải học bài mà.”
Nói xong, tôi đẩy cô ấy ra ngoài. Nanase quay lại như thể tóc cô bị kéo.
“...Này Sagara-kun. Nếu có chuyện gì thì nói mình ngay nhé. Dù sao chúng ta cũng là hàng xóm mà.”
“Tôi sẽ ổn thôi. Với cả tôi sẽ không làm phiền cậu đâu.”
“Ý mình không phải vậy!”
Tôi gần như đã ép Nanase ra khỏi phòng, nhưng dường như cô ấy vẫn còn nhiều điều muốn nói.
Sau khi cánh cửa đóng lại, đột nhiên tôi cảm thấy một cơn mệt mỏi ập đến.
Hôm nay tôi vẫn còn việc làm bán thời gian, sau khi ăn xong bữa tối của Nanase, tôi quyết định chợp mắt một lúc.
— — —
Góc nhìn của Haruko
Hướng tới thư viện trường, tôi lắng nghe tiếng ve kêu vo ve khó chịu dưới ánh nắng chói chang. Tôi lấy khăn tay trong túi ra và lau những dòng mồ hôi chảy trên trán rồi kiểm tra lớp trang điểm bằng chiếc gương cầm tay.
Lúc đó là cuối tháng Bảy. Chỉ còn một tuần nữa là đến kỳ thi giữa kỳ, khuôn viên trường bỗng trở nên đông đúc hơn.
Mọi người hầu như đều bỏ tiết những vẫn nhiệt thành muốn có tín chỉ. Họ vội vàng kiểm tra nội dung bài thi và chép bài giảng mượn từ người khác.
Tôi cũng có vài người quen xin chép lại vở ghi chép của tôi. Đối với tôi thì không sao, nhưng nếu họ đi học thường xuyên thì bây giờ họ đã không phải vội vàng đến thế.
Còn một tuần nữa là đến kỳ thi, tất nhiên là tôi chăm chỉ học tập.
Hôm nay tôi cũng định học ở thư viện mát mẻ, yên tĩnh. Tôi đang cố gắng đạt điểm tối đa trong kỳ thi này. Bắt đầu bằng việc đi học đầy đủ và đúng giờ, đồng thời tôi đã hoàn thành bài tập báo cáo của mình một cách hoàn hảo.
Không có chỗ cho sự thất bại.
Nhân tiện thì, tôi tự hỏi liệu Sagara-kun có học hành đàng hoàng không, vì cậu ấy vẫn làm việc bán thời gian mỗi ngày ngay cả khi trước kỳ thi. Gần đây tôi thấy cậu ấy khá là xanh xao mỗi khi chúng tôi đi ngang qua nhau trên trường, trông cậu ấy có vẻ rất mệt mỏi. Có lẽ cậu ấy đang bị kiệt sức trong mùa hè nóng nực này.
Cậu ấy đã nói rằng: “Tôi sẽ không làm phiền cậu đâu” và tôi đã cảm thấy rất buồn vì đó không phải ý tôi muốn nói.
Cho dù tôi có nghĩ là chúng tôi thân thiết đến mức nào đi nữa, thì về cơ bản Sagara-kun vẫn không chịu mở lòng với tôi. Nếu tôi cố gắng vượt qua một ranh giới nào đó giữa hai người, cậu ấy lại ngay lập tức giữ khoảng cách.
—Tôi không muốn để bất kỳ ai bước vào thế giới của tôi. Tôi không muốn phải tốn công tốn sức lo cho mấy mối quan hệ với người này người kia. Vì vậy, tôi sẽ luôn hạn chế tiếp xúc với người khác nhiều nhất có thể.
Lúc đó, tôi chỉ nghĩ cậu ấy chỉ đơn giản là cứng đầu thôi. Nhưng có lẽ cuộc sống cô độc của cậu còn có điều gì đó uẩn khúc đằng sau.
Vừa nghĩ về chuyện đó, tôi nhận ra mình đã đến thư viện. Có một nhóm nam nữ khoảng năm đến sáu người đang tụ tập trước cửa thư viện.
Trong số họ, một cậu trai cao lớn, nhìn thấy tôi và vẫy tay về phía tôi kèm với một nụ cười. Đó là Houjo-kun.
Tôi nhẹ nhàng vẫy tay lại và Houjo-kun chạy về phía tôi.
“Chào Nanase. Cậu đi học ở thư viện à?”
“Ừm. Còn cậu thì sao, Houjo-kun?”
“Chỉ đi chơi với mấy người trong câu lạc bộ thôi. Trời nóng quá, nên bọn tớ đang nghĩ đến việc chuyển qua chỗ khác.”
Những người khác ở cùng Houjo-kun dường như là người trong câu lạc bộ futsal. Cậu ấy quen rất nhiều người các khoa khác nhau và dường như có thể làm bạn với cả nam và nữ.
Theo như Sacchan nói thì, cậu ấy có vẻ cực kỳ nổi tiếng. Cuộc sống của cậu ấy chắc chắn là màu hồn rồi, tôi nghĩ vậy.
“Nanase, cậu có rảnh một chút không?”
“À, ừ, tớ có…”
“Vậy đi ăn kem với tớ không? Tớ mời.”
Trước lời mời bất ngờ đó, tôi hơi bối rối. Mặc dù tôi có tiếp xúc với Houjo-kun một chút nhưng chúng tôi rất ít khi nói chuyện riêng. Cậu ấy đang có ý định gì sao?
Trong khi tôi đang bối rối thì Houjo-kun nói “Đi thôi” và hướng đến cửa hàng tiện lợi trong trường.
Tôi vội vàng đi theo cậu ấy.
Sau khi mua kem ở cửa hàng tiện lợi, chúng tôi ngồi xuống một chiếc ghế dài ở đó. Tôi đã chọn một chiếc kem kẹp bánh quy giá 100 yên.
Houjo-kun mỉm cười, “Nanase khiêm tốn nhỉ? Cậu có thể chọn cái nào đó đắt hơn mà.”
“Ờ, ừm. Cậu có chuyện gì cần nhờ tớ hay gì sao?”
“Ồ, câu có trực giác tốt đấy.”
Nói thế, Houjo-kun nở một nụ cười ranh mãnh. Có lẽ cậu ấy muốn chép vở của tôi. Tôi vẫn sẽ cho cậu ấy mượn vở kể cả khi cậu ấy không mời tôi chầu kem này.
Tuy nhiên, yêu cầu cậu ấy nói ra là một điều tôi không ngờ tới.
“Tớ đang nghĩ đến việc rủ Saki đi chơi trong hè này.”
“À, vậy sao?”
Houjo-kun và Sacchan thực sự rất hợp nhau. Nhất là dạo gần đây tôi thấy hai người họ rất hay ở gần nhau. Tôi lấy hết can đảm và hỏi về điều mà tôi đang bận tâm bấy lâu nay.
“Ừm… Houjo-kun, cậu có thích Sacchan không?”
“Ừ, tớ có.”
Houjo-kun không hề do dự luôn kìa, còn không ngượng ngùng xíu nào luôn nữa chứ. Được đấy!
“Nhưng mà, lần trước khi tớ mời cô ấy đến Gion Matsuri với tớ, và kết quả nó lại thành ‘với tất cả mọi người’. Liệu có phải Saki đang cảnh giác với tớ không?”
“Tớ nghĩ là… Sacchan không ghét việc ở chung với Houjo-kun đâu.”
Nghĩ lại thì, do tôi đã mời Sacchan trước đó nên cậu ấy không thể hẹn hò với Houjo-kun ở Gion Matsuri được.
Ugh, xin lỗi rất nhiều. Cảm giác tội lỗi bắt đầu nhói lên trong lòng tôi một cách muộn màng.
“Nhưng mà nó cũng sẽ trở nên khá khó xử khi chỉ có hai người chúng tớ ở với nhau. Nên là,”
Houjo-kun giơ tay hình chữ V về phía tôi và nói tiếp.
“Nanase. Tớ nghĩ chúng ta nên tổ chức một buổi hẹn hò đôi.”
Tôi tròn mắt sửng sốt.
“Saki sẽ cảm thấy thoải mái hơn khi có cậu ở đó cùng cô ấy. Chà, tớ nghĩ là chúng ta sẽ tách nhau ra một lúc nào đó.”
“Đợi tí. Tớ… không có ai để hẹn hò cả.”
Cuối cùng tôi cũng hiểu ý của Houjo-kun là gì và bắt đầu ngắt lời cậu ấy một cách vội vàng. Houjo-kun nghiêng đầu bối rối.
“Không thể nào, cậu có mà.”
“Sagara-kun không phải như vậy!”
“Tớ đã nói gì đến Sagara đâu.”
Houjo-kun thờ ơ nói, và tôi cạn lời.
Nhìn phản ứng của tôi, cậu ấy nhếch mép cười có chút tinh quái. Có lẽ cậu ấy là một người khá khôn lanh đằng sau vẻ ngoài tươi tắn kia.
“Chà, đó cũng không phải vấn đề cho lắm. Cứ đi cùng ai cậu thấy hợp là được.”
“Nhưng tại sao lại là tớ?”
Houjo-kun quen rất nhiều người. Cậu ấy có rất nhiều bạn bè có thể sẵn sàng đi hẹn hò đôi với cậu ấy mà không cần đến tôi.
Houjo-kun nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt đó như thể đang xuyên thấu tận tâm can tôi, khiến tôi cảm thấy hơi khó chịu như thể cậu ấy có thể nhìn xuyên qua vẻ ngoài của tôi.
“Nanase, cậu không phải loại người ba hoa với mọi người về việc ai thích ai, phải không? Tớ có linh cảm khá tốt về chuyện đó.”
“Chuyện đó… tất nhiên là mình sẽ không nói gì cả.”
“Dù sao thì điều đó có nghĩa là tớ tin tưởng cậu. Cậu có thể từ chối nếu cậu không muốn, nhưng mà cậu đã ăn kem tớ mời rồi đó Nanase.”
…Phải, tôi đã ăn nó.
Tôi không thể từ chối khi mà cậu ấy nói rằng cậu ấy tin tưởng tôi. Mặc dù tôi và Houjo-kun và tôi không thân thiết đến thế nhưng tôi vẫn muốn giúp đỡ nhiều nhất có thể.
Việc đó cũng là để chuộc lỗi vì đã phá hỏng buổi đi Gion Matsuri của hai người họ.
“Ừm. Tớ sẽ đồng ý vậy.”
“Thật sao? Cậu thực sự đã giúp tớ rất nhiều đó. Sau kỳ thi… hãy lên kế hoạch cho kỳ nghỉ hè của bọn mình. Tớ sẽ liên lạc sau.”
Houjo-kun mỉm cười, vẫy tay và bước đi.
Nhìn bóng hình cậu ấy xa dần, tôi tự hỏi mình nên làm gì. Mặc dù cậu ấy nói là tôi chọn bất kỳ ai cũng được, nhưng khuôn mặt duy nhất hiện lên trong đầu tôi lúc này chỉ có thể là của Sagara-kun.