Góc nhìn của Haruko
“Thỏi son của Haru-chan dễ thương dữ. Cậu dùng hãng nào vậy?”
Một tuần sau buổi liên hoan, trong giờ nghỉ trưa.
Sau khi ăn trưa ở căng tin và trang điểm lại, Tsugumi-chan hỏi tôi về vấn đề đó. Tôi vui vẻ lôi thỏi son của mình ra.
“Chị họ đã tặng cho tớ thứ này ngay sau khi tốt nghiệp Cao Trung đó!”
“Hãng đó được đánh giá cao lắm đó. Màu đẹp nè, còn lâu trôi nữa.”
“Cơ mà, tớ vẫn chưa đủ tiền để mua đồ trang điểm một cách tùy tiện được. Có lẽ tớ sẽ mua nó sau khi nhận lương làm thêm vậy.”
“Không phải tháng trước cậu đã than hết tiền rồi sao Tsugumi? Cậu chuẩn bị lại đi mua sắm đến mức hết tiền một nữa à?”
Ngồi ăn cùng tôi, ngoài Sacchan ra còn có Tsugumi-chan và Nami-chan.
Sacchan và Nami-chan học chung lớp ngôn ngữ, Tsumugi-chan và Mugi-chan học cùng khoa với nhau.
Sau buổi gặp mặt hôm trước, Tsugumi-chan và tôi đã trở thành bạn bè, và giờ bốn người chúng tôi hay đi ăn trưa cùng nhau.
“Nói mới nhớ, bạn trai tớ mới mắng tớ một trận vào hôm trước. Anh ấy nói rằng tớ tiêu tiền phung phí quá.”
“Bạn trai của Tsugumi-chan là một người lớn có việc làm rồi đúng chứ? Cậu gặp anh ấy trên một ứng dụng à?”
“Ừm. Anh ấy toàn hành xử kiểu trưởng thành và hay khiến tớ khó chịu. Mới hôm nọ…”
Cuộc trò chuyện dần chuyển sang chủ đề bạn trai nên tôi bắt đầu giữ im lặng.
Vì Tsugumi-chan và Nami-chan đều có bạn trai nên chủ đề này được lôi ra khá nhiều.
Vào những lúc như thế này, tôi không thể làm gì khác ngoài việc im lặng và lắng nghe với cái kinh nghiệm yêu đương bằng không của mình.
…Hmm. Chuyện tình cảm của mấy cô gái hào nhoáng quả là một cái gì đấy…
Sacchan gật đầu lia lịa sau đó nhìn sang phía tôi.
“Nói mới nhớ, Haruko nè, cậu đang hẹn hò với Sagara à?”
Tôi trở nên lúng túng sau câu hỏi bất ngờ của Sacchan và làm rơi thỏi son trên tay xuống đất. Tôi vội nhặt thỏi son lên và bỏ lại vào túi.
“C-cái gì? Sao tự nhiên cậu lại hỏi vậy?”
Tôi cố tỏ ra bình tĩnh nhưng giọng của tôi lại phát ra the thé một cách xấu hổ.
“Thì tại, gần đây tớ thấy hai người ở cạnh nhau suốt mà. Hai người các cậu còn ăn trưa cùng nhau vào hôm trước nữa. Haruko, cậu nổi tiếng là ít nói chuyện với con trai nên tớ thấy hơi lạ ấy.”
“Thật á? Sagara-kun là người như thế nào vậy?”
Nami-chan nghiêng đầu hỏi. Sacchan là người duy nhất cùng lớp với chúng tôi nên chỉ có mình cậu ấy ở đây biết đến Sagara-kun. Mà, cũng là vì Sagara-kun không muốn hòa nhập với mọi người nữa.
“Cậu ấy thường mặc đồ màu đen, vẻ ngoài thì trông rất nghiêm túc và có một ánh nhìn nghiêm túc.”
Sacchan miêu tả cậu ấy, và nó làm tôi nhận ra hôm trước Sagara-kun mặc một chiếc áo polo màu xanh navi khác với bình thường, nhưng tôi quyết định không xen vào. Tsugumi-chan dường như hiểu ngay.
“À! Tớ nhớ rồi! Đó có phải anh chàng tới bữa tiệc gặp mặt cùng với Haru-chan phải không? Tớ khá là bất ngờ đấy. Nè, hai cậu thực sự đang hẹn hò sao?”
“Không, không phải!”
Tôi vội xua tay phủ nhận. Tôi không thể ngờ rằng mọi người sẽ hiểu lầm như vậy. Giữ khoảng cách phù hợp với con trai rất khó khăn đối với tôi. Tôi là một người hoàn toàn mù tịt về các mối quan hệ, vậy nên tới bây giờ tôi mới có bạn.
“Vậy hai người chỉ là bạn bè thôi sao?”
Câu hỏi của Tsugumi-chan làm tôi phải suy ngẫm một lúc. Tôi và Sagara-kun có phải là bạn bè không?
‘Nếu cậu thành công trở thành một cô gái hào nhoáng thực sự, cậu sẽ không cần phải bận tâm đến tôi nữa, đúng chứ?’
Mặc dù chúng tôi nói chuyện với nhau rất nhiều, nhưng khi cậu ấy nói câu đó, tôi tự hỏi chúng tôi có phải là bạn bè với nhau hay không. Tôi giả vờ như thể không quan tâm đến nó.
“...Sagara-và tớ sống ở gần trường… và chúng tớ là đồng hương với nhau.”
“Ồ vậy sao? Hai người học chung trường à?”
“Ừ-ừm, đại loại vậy…”
Tôi lẩm bẩm. Và để lảng tránh về việc bị hỏi về cuốn album kỷ yếu, tôi vội đánh lái câu chuyện sang hướng khác.
“Mà, mấy cậu biết đấy! Sacchan hôm trước có đi ăn trưa với Houjou-kun đúng chứ?
Houjou Hiroki là một người bạn cùng lớp của chúng và cậu ấy rất thân với Sachan. Cậu ấy có vẻ ngoài như một diễn viên và tham gia câu lạc bộ futsal của trường. Nhờ đó, cậu ấy luôn được vây quanh bởi mọi người. Thậm chí còn có một fanclub của cậu ấy được thành lập trong trường, hoặc nó đơn giản chỉ là lời đồn. Tôi cũng đã nói chuyện với cậu ấy trong bữa tiệc gặp mặt hôm trước, nhưng mà cậu ấy quá chói mắt khiến tôi có hơi mệt mỏi khi tiếp xúc với cậu.
“Không, Hiroki thì khác. Sagara trông nghiêm túc hơn nhiều.”
“Ah, cậu ấy trông nghiêm túc thật.”
Hai người kia tỏ ra đồng tình với lời nhận xét của Sacchan. Tôi không nhận ra rõ sự khác biệt, nhưng có vẻ việc đi ăn với Sagara-kun được coi là “nghiêm túc”.
Có vẻ như tôi đã học được thứ gì đó mới mẻ.
“Ừm, nhưng mà Haru-chan và Sagara-kun có hơi khác một chút.”
Lời nhận xét thản nhiên của Tsugumi-chan như một nhát dao cứa thẳng vào tim tôi.
—Nanase-san nghiêm túc lắm, cậu ấy khác với chúng ta.
Câu nói của một người bạn cùng lớp Cao Trung lại vọng lại trong tâm trí tôi, khiến tôi trở nên khó chịu. Chính xác thì chúng tôi khác nhau như thế nào? Tôi giấu bàn tay đang nắm chặt xuống dưới bàn để không ai có thể nhìn thấy.
…Tôi ghét những lúc như thế này.
“Thật vậy sao?”
Tôi nở một nụ cười mơ hồ để đáp lại, và bằng một cách nào đó đã vượt qua được cảm xúc lúc đó. Tôi vờ bỏ qua sự đau nhói trong tim và nghĩ đến việc làm karaage cho bữa tối nay.