Mọi người ngồi xuống nghe Uyển Lâm giải thích, trước tiên để mỗi người chọn một món đồ, sau đó đem để lên bàn. Biểu ca chọn thanh kiếm, Nguyệt Lan chọn đôi giày hoa, Lục hoàng tử chọn chiếc áo khoác, Thất hoàng tử chọn ngọc bội đeo bên hông, Uyển Lâm chọn một đôi hoa tai, cuối cùng Nhị công chúa chạy ra xe ngựa, vác một cái gối cao nửa người nàng hay dùng trên xe, thấy thế Uyển Lâm ôm bụng cười.
“Bây giờ mỗi người tự viết tên mình lên tờ giấy, sau đó sẽ dán lên lưng. Những món đồ chúng ta chọn đại diện cho mỗi người, khi nào tìm thấy món đồ của ai, cầm trên tay thì mới được quyền xé bảng tên trên lưng người kia xuống, chỉ có người tìm thấy mới được quyền xé. Người có đồ vật bị tìm thấy có thể trốn hoặc bỏ chạy, không để người khác xé bảng tên. Người bị xé sẽ trở thành thuộc hạ cho người đã xé mình, tiếp tục tìm kiếm đồ vật của những người khác. Ai còn lại cuối cùng sẽ là người chiến thắng.”
“Không được dùng võ công trong trò chơi này.”
Uyển Lâm chợt nhớ ba người kia có võ công liền đặt ra điều kiện. Ba nam nhân nhìn nhau cười, nàng ta thật khôn lỏi, không bỏ sót điểm nào.
“Không được, không công bằng, muội muốn chọn lại.”
Nhị công chúa kêu gào, bảo nàng đem giấu chiếc gối này làm sao mà giấu, biết thế đã chọn sợi tóc hay cái gì đại loại, vậy mới khó bị tìm ra.
“Không được, đã quyết định rồi, không được đổi ý, ai bảo muội tham lam, muốn chọn đồ vật thật lớn.”
Uyển Lâm không chịu thương lượng.
“Nhưng tỷ biết trước quy tắc nên chọn thứ nhỏ nhất còn gì.”
Nhị công chúa không cam tâm.
Uyển Lâm cười đắc ý nói:
“Đó là ưu thế của ta, tất nhiên phải tận dụng rồi.”
“Đồ vật nhỏ nhất chưa chắc đã không bị tìm thấy. Vậy nếu chiến thắng thì sẽ được gì?”
Thất hoàng tử không chịu được vẻ mặt đắc ý đó của Uyển Lâm nên cười hỏi. Hắn nổi tiếng là hoàng tử chỉ biết chơi đùa, lý nào lại thua.
“Đưa ra một điều kiện cho một trong năm người còn lại, chỉ cần không phạm pháp nhất định phải thực hiện” Lục hoàng tử nhàn nhạt nói.
Cá cược này hình như hơi lớn thì phải. Nghĩ vậy nhưng sáu người vẫn vỗ tay minh ước, mà không biết rằng về sau, chính điều kiện này lại gây ra bao sóng gió, thậm chí thay đổi rất nhiều thứ.
Nhị công chúa mếu máo, muốn dùng nước mắt để được đổi lại món đồ khác, nhìn thấy thị vệ xa xa liền sáng mắt, chạy tới nói nhỏ gì đó, rồi xua tay bảo họ đi trước. Mọi người hơi nghi ngờ nhìn nàng.
“Được rồi, vậy từng người chúng ta sẽ đi tìm nơi giấu đồ, những người còn lại vào phòng ngồi đợi, chúng ta sẽ bắt thăm theo thứ tự. À đúng rồi, trong lúc đi giấu đồ không được phép gian lận tìm kiếm đồ người khác giấu, khi nào sáu người giấu xong sẽ bắt đầu trò chơi.”
Mọi người cao hứng, lần lượt vào hoa viên tìm nơi ẩn giấu. Bắt đầu trò chơi mỗi người chia ra một hướng.
Đang đi tìm khắp nơi bỗng dưng nghe một tiếng bịch, mọi người chạy tới nơi phát ra âm thanh thì thấy, hoá ra chiếc gối to đùng của Nhị công chúa được treo trên cây, nhưng không cẩn thận bị rơi xuống. Ai nấy cố sức chạy đến chỗ chiếc gối để cầm lấy, thu thập tay sai đầu tiên cho mình, cuối cùng người đến trước là Lục hoàng tử.
“Ca, huynh tha cho muội một lần đi, một lần thôi có được không?”
“Không được.”
Lục hoàng tử dứt khoát đuổi theo.
“Ai cản được Lục hoàng tử, bổn công chúa liền thưởng lượng, không cản được phạt hèo.”
Lập tức có khoảng thị vệ xông lên.
Lục hoàng tử không thể sử dụng võ công nên không cách nào thoát khỏi được, chỉ có thể tức giận giậm chân:
“Muội dám gian lận.”
“Nào có. Ai bảo quy định không nói rõ là không được nhờ người khác trợ giúp. Nếu không phải nó tự dưng rơi xuống thì huynh làm sao có thể leo lên trên cái cây kia lấy xuống.”
Nhị công chúa chỉ lên cái cây cao chót vót, người thường quả thật không thể leo tới, đúng là thông minh.
Lục hoàng tử huy động thị vệ giúp mình đuổi bắt Nhị công chúa, Nhị công chúa cũng lớn tiếng huy động thêm người, hai bên giằng co, thị vệ chạy khắp nơi, một người giữ một người. Chạy từ đầu hoa viên đến cuối hoa viên, huyên náo ầm ĩ. Lục hoàng tử nhất quyết đuổi theo Nhị công chúa, nhưng mỗi khi đến gần đều bị thị vệ ngăn cản. Đây thực sự là người cố chấp, không đạt mục đích không bỏ qua.
Phía sau núi giả, Nguyệt Lan đang mải mê tìm kiếm, An Duyệt Hiên đi đến sau lưng:
“Tìm được gì không?”
“Không có, kỳ lạ, mọi người giấu ở đâu rồi nhỉ? A…”
Nguyệt Lan kinh hô, quay lại nhìn thấy An Duyệt Hiên nắm trên tay bảng tên của nàng.
“Nhưng ta thì tìm được đôi giày thuê hoa của muội.”
An Duyệt Hiên cười gian trá.
Bên này Nhị công chúa đang cùng Thất hoàng tử đi tìm đồ vật, Lục hoàng tử ở đâu từ trong bụi cây nhảy ra, xé mất bảng tên. Nhị công chúa đuổi mấy thị vệ đi, còn hâm doạ sẽ phạt mỗi người hèo, làm mấy thị vệ sợ xanh mặt, vội quỳ xuống xin tha mạng.
Lục hoàng tử đang đứng xem cuộc vui thì bị Thất hoàng tử xé bảng tên xuống, Lục hoàng tử cứng đờ, tên này dám lợi dụng hoàng muội để ám toán sau lưng mình. Nhị công chúa liền tiến lên vỗ tay, quên luôn tức giận.
Uyển Lâm bảo thị vệ trèo lên cây, nhìn thấy nơi nào phát sáng thì nói với nàng. Quả nhiên tìm được thanh kiếm của biểu ca, Duyệt Hiên sảng khoái để nàng xé bảng tên mà không tốn sức lực.
Giờ chỉ còn lại hai người, bốn tay sai cũng chia ra đi tìm. Ngọc bội của Thất hoàng tử đang treo trên lưng một con cá, Thất hoàng tử này thật tinh ranh, đúng lúc nàng phát hiện, nếu không một hồ cá này làm sao nhìn kỹ. Biểu ca đích thân bắt lấy con cá, mang ngọc bội giao cho Uyển Lâm, Thất hoàng tử cũng nhẹ nhàng chịu thua, thế là Uyển Lâm thắng.
Nhị công chúa tinh lực dồi dào, đòi chơi thêm một ván nữa, nhưng mọi người không đồng ý, chỉ chơi thử một lần đã huyên náo hậu hoa viên, phu thê An Quốc Công và An lão thái quân cũng chạy ra ngồi trong đình xem náo nhiệt, trong phủ có trẻ con đúng là tràn đầy sinh khí.
Điều kiện được Uyển Lâm giữ lại, tạm thời chưa chỉ định ai. Mọi người đổ đầy mồ hôi, trở về phòng thay y phục, ba vị hoàng tử, công chúa cũng được chuẩn bị mỗi người một gian phòng. Thời cổ đại quý tộc ra đường luôn mang theo vài bộ y phục, vì y phục rườm rà nên rất dễ xảy ra sự cố, hoặc nóng quá đổ đầy mồ hôi cần thay đổi.
Bữa trưa lúc này có món bánh kem, Uyển Lâm cố ý dặn Quách mama làm, còn để vào hầm băng, trái cây tươi cũng để vào đó, mang ra gọt vào dĩa sứ màu trắng, trông rất ngon miệng. Vì mọi người vận động nhiều nên ai nấy đều đói, bữa trưa ăn một bàn tiệc lớn, nào là cá hấp, mì xào thập cẩm, thịt bò hầm củ cải trắng, trứng chiên củ cải muối, thịt kho,... Tráng miệng bằng một ít bánh kem và trái cây ướp lạnh của Quách mama thực sự rất sảng khoái.
Xế chiều ba nam nhân đi theo An Quốc Công bàn luận chính sự, chủ yếu là mấy chuyện vặt vãnh, xem như trao đổi ý kiến, Thất hoàng tử tuy không thích nhưng vẫn an tĩnh ngồi nghe. Còn bốn nữ nhân tụ tập trong phòng An lão thái quân trò chuyện vui vẻ, An Quốc Công phu nhân thỉnh thoảng nói vài câu cũng rất thú vị. Được một lúc Nhị công chúa lại lôi kéo Uyển Lâm và Nguyệt Lan ra thả diều, thi xem ai thả cao hơn.
Nhị công chúa háo thắng cố ý thả cao làm dây diều bị đứt, rơi xuống ngọn cây, Thất hoàng tử bay lên lấy xuống. Biểu ca đi tới cười haha:
“Biết huynh giỏi nhất, không cần ở trước mặt mọi người khoe khoang.”
Thất hoàng tử dương dương tự đắc. Từ nhỏ hắn thường xuyên đánh nhau với mấy hoàng tử khác, ra phố cũng là bá vương, nhờ vậy mà võ công của hắn rất cao, tuy văn không thông nhưng võ tinh cũng là một điều đáng tự hào đó chứ.
Mặt trời sắp xuống núi, trong cung có thái giám đến đón Nhị công chúa trở về, Nhị công chúa lưu luyến không rời, trước khi về còn cầm theo một hộp gà rán, khoai tây chiên to đùng, nói muốn mang về cung cho phụ hoàng và mẫu phi thưởng thức. Lục hoàng tử và Thất hoàng tử cũng xin cáo từ.
Trở về cung, Nhị công chúa giao cho Phàn mama mang thức ăn đến Ngự thiện phòng chiên lại lần nữa, lại qua mấy lượt kiểm trả tỉ mỉ, thấy không có vấn đề mới trình lên hoàng đế cùng Quý phi nương nương nếm thử. Nhị công chúa tắm rửa thoải mái, ngồi một bên kể chuyện hôm nay vui đùa thế nào cho phụ hoàng cũng mẫu phi nghe, hai người cảm thấy rất thú vị, Nhị công chúa còn khoa trương nói xấu Lục hoàng tử, kể tội hắn là caca mà lại không nhường nhịn nàng, đến khi Lục hoàng tử chịu không nổi, cốc đầu nhỏ của nàng thì nàng mới im lặng.
Khi Nhị công chúa trở về Uyển Lâm chợt nhớ ra đôi bông tai chưa tìm được lúc sáng, bảo Thu Nga đến nơi nàng cất giấu mang về, kỳ lạ là tìm mãi không thấy đâu. Cũng có thể là nô tài nào đó phát hiện, tưởng nhặt được vật chủ tử đánh rơi nên giấu đi, dù sao món đồ đó cũng không đáng tiền, bỏ đi vậy.
Buổi tối hôm đó An Quốc Công phủ đều đi ngủ sớm, hôm nay mệt mỏi cả ngày, lại không ngờ sáng hôm sau đón nhận một tin khiến ai nấy xôn xao bàn tán.
Yêu Tinh Zombie: Hôm nay tập cuối “Chạy đi chờ chi” mà tác giả rất thích nên tác giả ra nhanh đến chương xé bảng tên để làm kỷ niệm nha!!!