Dư Thần Dật không hiểu Cố Châu Lâm nói sẽ luôn ở cùng anh là có ý gì, trong lòng anh khẽ nảy lên, một suy nghĩ lớn mật nào đó bỗng nhiên hiện ra nhưng anh còn chưa kịp mở miệng hỏi thì Cố Châu Lâm đã nói trước: “Từ ngày mai trở đi, mỗi sáng em đều sẽ rời nhà sớm một chút rồi ở dưới lầu chờ anh, cùng anh đi làm, đến khi tan làm chúng ta cũng đi chung được không?”
“Ừm….”
Lời nói của Cố Châu Lâm luôn luôn bình tĩnh, thổi bay hết những ý nghĩ xằng bậy trong lòng của Dư Thần Dật, suy nghĩ không thể cho ai biết đó lập tức rơi vào khoảng không, Dư Thần Dật không khỏi có chút mất mát, nhưng rất nhanh đã hoàn hồn lại, hỏi: “Như thế có làm phiền em không?”
“Không đâu, chẳng qua em chỉ đứng dưới lầu chờ anh mà thôi.”
Cố Châu Lâm nói xong, lại giống như còn sợ Dư Thần Dật sẽ lo lắng, nhấn mạnh nói: “Sáng sớm em có thể đi đến mấy quán gần đó mua bữa sáng, vừa ăn vừa chờ, hoàn toàn không lãng phí thời gian đâu.”
Cố Châu Lâm vừa mới nói như vậy, ngược lại Dư Thần Dật như được nhắc nhở, anh nghĩ nghĩ rồi chạy vào phòng cầm chiếc chìa khoá ra. “Buổi sáng em tự mình lên đây đi, đừng đứng dưới lầu chờ, trời lạnh lắm.”
Trên chìa khoá không treo cái gì, một chìa nho nhỏ như thế, có lẽ còn chưa dùng tới đã bị Dư Thần Dật nhét vào nơi sâu nhất trong ngăn tủ, bây giờ cuối cùng nó cũng đã nhìn thấy ánh mắt trời nhưng lại bị đưa tới trong tay một người khác.
Dư Thần Dật nhét chìa khoá vào tay hắn, nhìn thấy Cố Châu Lâm ngơ ngác xoè lòng bàn tay ra, cúi đầu nhìn chiếc chìa khoá, không biết vì sao anh lại cảm thấy có chút đáng yêu, cong môi nói: “Buổi sáng anh sẽ tự mình làm bữa sáng, sợ rằng không rảnh tay để mở cửa cho em, tự em mở cửa là được, anh sẽ làm hai phần, chúng ta cùng nhau ăn.”
Cố Châu Lâm nhìn chìa khóa kia hai giây, rốt cuộc bàn tay cũng chuyển động, từng chút một nắm ngón tay lại, hắn cầm chìa khoá trong lòng bàn tay mình, mỉm cười gật đầu với Dư Thần Dật, cẩn thận cất chìa khóa vào trong túi đeo vai màu đen của mình, nói: “Vậy sau này tự em sẽ đến nhà anh.”
Dư Thần Dật thấy Cố Châu Lâm cất chìa khóa như đang cất giấu báu vật, trái tim bỗng chốc đập mạnh lên, một lúc lâu sau cũng không thể dời mắt khỏi Cố Châu Lâm.
Đưa chìa khoá cho Cố Châu Lâm chỉ là một hành động rất nhỏ, cùng lắm chỉ là một hành động theo bản năng, nhưng tận đến kia anh trao chiếc chìa khoá có thể tự do mở cửa ra vào nhà mình cho hắn, Dư Thần Dật mới chợt ý thức được trên thực tế việc này có ý nghĩa là gì.
Chuyện này chứng tỏ….anh đã dần chấp nhận Cố Châu Lâm tiến vào cuộc sống của mình.
Không phải dùng danh nghĩa bảo vệ anh, mà là dùng một cách bình thường bước vào cuộc sống của anh, sát cánh bên cạnh anh.
Bóng đèn trên đầu có lẽ do đã sử dụng quá lâu, lúc này phát ra những tiếng xèo xèo, ánh sáng nhấp nháy mấy lần rồi một lát sau tắt tối om.
Ánh đèn lúc sáng lúc tối hệt như đồng hồ quả lắc dùng để thôi miên, ánh sáng hắt lên trên người Cố Châu Lâm, đồng thời cũng chiếu vào trong mắt anh.
Dư Thần Dật giống như bị mê hoặc, dưới vùng ánh sáng nhấp nháy như thế, Dư Thần Dật nhịn không được nhìn chằm chằm đôi môi của Cố Châu Lâm, chỗ vết thương kia đã không còn rướm máu, chỉ có màu đo đỏ hơn những nơi khác, vừa khiến người ta chú ý vừa khiến người ta mê muội.
Đầu óc anh trống rỗng còn có chút hỗn loạn, anh hoàn toàn mất tự giác dựa sát vào Cố Châu Lâm, gần một chút nữa, gần chút nữa, cho đến khi gần sát vào đối phương, gần đến mức có thể dính vào người hắn.
“Anh?” Giọng nói của Cố Châu Lâm vang lên bên tai, lập tức khiến anh tỉnh lại.
Cả người anh hơi run lên, đầu óc còn có chút hỗn loạn, không biết có phải hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện quá hay không, anh cứ luôn cảm thấy đầu mình nặng trĩu, suy nghĩ cũng có chút trì độn.
“Anh, sắc mặt anh không tốt lắm, em gọi đồ ăn ngoài, ăn xong thì anh đi nghỉ ngơi một chút được không?”
Dư Thần Dật nghe Cố Châu Lâm nói chuyện, mê mang giương mắt nhìn hắn, chỉ nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Cố Châu Lâm tựa như bị phủ một lớp lụa trắng, mờ mờ ảo ảo không thể nhìn rõ.
Anh nhắm mắt lắc lắc đầu, ý định làm cho mình tỉnh táo hơn một chút nhưng Cố Châu Lâm lập tức đỡ lấy anh, vươn tay sờ lên trán anh.
Bàn tay nóng rực của Cố Châu Lâm miễn cưỡng kéo anh từ mớ lộn xộn tỉnh lại một lát nhưng một loại buồn ngủ thiêm thiếp khác lại kéo tới nhanh hơn.
Dư Thần Dật mất hết sức, nghiêng người dựa lên cơ thể của Cố Châu Lâm, mơ màng nói: “Để anh ngủ một chút đi, em…..”
Anh còn chưa nói xong đã lập tức thấy Cố Châu Lâm lo lắng nhìn anh, anh chưa kịp phản ứng lại, ý thức liền dần dần biến mất, hoàn toàn lâm vào mê man.
“Anh?” Cố Châu Lâm thấp giọng gọi Dư Thần Dật một tiếng, lại sờ sờ gương mặt của đối phương: “Anh? Anh đang ngủ sao?”
Hắn đợi một lát, người đang tựa vào lồng ngực hắn vẫn không hề nhúc nhích, cũng không lên tiếng trả lời, chỉ còn tiếng hít thở đều đều truyền đến tai hắn, rõ ràng là đã ngủ say rồi.
Cố Châu Lâm cũng im lặng theo, nhất thời phòng khách lại lâm vào yên tĩnh.
Ánh đèn trên trần nhà lại bắt đầu nhấp nháy, phát ra một tiếng vang nho nhỏ, “phựt” một tiếng rồi vụt tắt. Ngọn đèn trong trẻo của những hộ dân bên ngoài cửa và ánh trắng lạnh lùng hắt vào là nguồn ánh sáng duy nhất trong căn phòng tối tăm này.
“Ngủ đi…..ngủ đi…..” Cố Châu Lâm dịu dàng dỗ dành người đang ngủ say trong ngực mình, ánh trăng rơi trên tay hắn, hắn nhẹ nhàng mơn trớn đôi má của Dư Thần Dật, ngón tay vuốt ve từ sống mũi cao thẳng nhẵn nhụi của anh rồi dần di chuyển xuống, yêu thương ngắt nhéo cái chóp mũi vểnh cao của anh, phát ra những tiếng cười cưng chiều.
Tay hắn lại di chuyển xuống, đầu ngón tay dịu dàng vuốt ve đôi môi của Dư Thần Dật, sau đó nhẹ nhàng đẩy mở cánh môi và khớp hàm của đối phương, ngón tay linh hoạt tiến vào trong khoang miệng ấm áp.
Người đang ngủ hình như đặc biệt nghe lời, đầu lưỡi mềm mềm không hề kháng cự mà dính vào ngón tay hắn, cho dù có bị hắn đùa giỡn lôi kéo cũng ngoan ngoãn quấn lấy tay hắn như trước, không bao lâu đã khiến tay hắn trở nên ướt sũng nóng hầm hập.
Cố Châu Lâm đè lại đầu lưỡi của Dư Thần Dật, ngón tay vươn vào bên trong, đầu ngón tay ma sát lên hàm trên, một lát sau lại cảm thấy không đủ, bắt đầu thăm dò vào nơi sâu trong khoang miệng, thậm chí còn đụng đến phần thịt mềm sâu trong khoang miệng của đối phương.
“Ưm…..” Dư Thần Dật trong mơ cảm thấy khó chịu nên giãy giụa một chút, cơ thể theo bản năng phản ứng lại, bên trong khoang miệng co rút, cái miệng ngậm chặt lại, ý định muốn đẩy dị vật ra ngoài.
“A ——” Ngón tay Cố Châu Lâm bị ngậm chặt trong khoang miệng ấm áp, trong nháy mắt hắn hệt như bị điện giật, cả người run rẩy một chút, sau lưng căng chặt, yết hầu run rẩy chuyển động lên xuống, từ trong miệng hắn phát ra một tiếng cười, cuối cùng giống như hắn kìm nén không nổi nữa, dùng hết sức khảm Dư Thần Dật vào lòng ngực mình, ngón tay trượt ra vào trong khoang miệng của Dư Thần Dật, bản thân hắn cũng há lớn miệng, tiếng thở dốc nặng nề và tiếng cười to đồng thời phát ra.
Lúc Dư Thần Dật tỉnh lại, anh phát hiện mình đang nằm trên giường, trên người còn đắp một chiếc chăn mềm mại.
Anh xốc chăn lên ngồi xuống, phát hiện bản thân thậm chí đã thay sang bộ đồ ngủ mới, không cần nghĩ cũng biết là ai làm.
Nghĩ đến cảnh Cố Châu Lâm cởi áo ngoài của anh rồi lại thay cho anh bộ đồ ngủ, gương mặt anh nháy mắt đỏ bừng lên, lúc muốn cười thì phát hiện miệng mình có chút đau, giống như không cẩn thận bị cái gì đó cọ vào bị thương.
Dư Thần Dật sờ sờ miệng mình, nghĩ thầm có lẽ là do hôm qua lúc đánh răng dùng lực mạnh quá, xoay đầu liền thấy trên đầu giường có dán một tờ giấy nhỏ.
Bên trên có dòng chữ viết mạnh mẽ: Cơm ở phòng khách, anh tỉnh dậy nhớ hâm nóng lại rồi hãy ăn, bảy giờ sáng mai em sẽ đến đây. Còn nữa, bóng đèn trong phòng khách của anh hư rồi, em đã thay sang cái mới rồi đấy.”
Dư Thần Dật nhịn không được vuốt cái miệng đau của mình rồi cười, nhẹ nhàng đi ra ngoài phòng khách.
Anh mở đèn lên, nhìn độ sáng hoàn toàn khác với bóng đèn lúc trước một lát, tâm tình rất tốt xoay người đi hâm cơm.
Ánh đèn chiếu lên người anh, sau cổ anh có một vết cắn rõ ràng, khi anh chuyển động thì bị cổ áo thấp thoáng che mất.