Ngày nhập học, Ngô Hoan rất muốn trốn ở trong phòng không ra, nhưng Lâu Lan Úc đang ở nhà, cậu không dám làm liều, vì Lâu Lan Úc sẽ đá tung cửa trói cậu ra ngoài.
Trước kia có lần cậu thực sự quá ghét việc đi gặp bác sĩ và làm các loại kiểm tra nên đã lén chạy ra khỏi Kim Đỉnh Uyển trốn vào trong núi rồi bất cẩn ngủ quên. Khi tỉnh lại đã thấy sắc trời đen kịt, nhưng toàn bộ ngọn núi nhân tạo lại sáng như ban ngày, còn chưa đợi cậu kịp phản ứng thì Lâu Lan Úc đã xuất hiện trước mặt rồi trói cậu về.
Là trói thật đó.
Hắn dùng roi ngựa làm dây thừng, trói lại làm cả tay và chân cậu đều trầy xước.
Lâu Lan Úc nhốt cậu trong mật thất dưới phòng làm việc suốt hai ngày, không được phép nhìn thấy ánh sáng, không cho ai đến gần, chỉ có một mình cậu, mặc cho cậu có khóc lóc cầu xin, nói mình biết sai rồi bao nhiêu cũng không được tha thứ.
Hai ngày sau Ngô Hoan được thả ra, từ ấy cậu liền vừa kính vừa sợ Lâu Lan Úc. Khi đó cậu nghĩ Lâu Lan Úc cũng giống như Phó Ngân Hà và nhóm người đã bắt nạt cậu, sau khi cơ thể và tâm lí đều được điều trị tạm ổn liền muốn bỏ chạy, nếu không phải lần đó Lâu Lan Úc cho lục soát cả ngọn núi thì có lẽ cậu đã nhân cơ hội bỏ chạy rồi.
Mà suy nghĩ của cậu căn bản không thể giấu được Lâu Lan Úc.
Sau khi ra khỏi mật thất, Ngô Hoan mới nghe quản gia bà bà kể, thì ra đêm đó có một tên côn đồ phá hủy hệ thống an ninh của Kim Đỉnh Uyển rồi đột nhập vào, trùng hợp khi ấy cậu lại mất tích, khiến cho người ta khó mà không nghĩ theo chiều hướng tồi tệ.
Lâu Lan Úc nói sẽ đưa cậu đến trường, việc ngồi trên cùng một xe này đã phần nào giải tỏa được nỗi sợ hãi trong nội tâm của Ngô Hoan.
Ngô Hoan liếc nhìn Lâu Lan Úc bên cạnh, hắn đang họp buổi sáng trên máy tính bảng, trên mặt đeo kính gọng vàng trông rất tao nhã. Quản gia bà bà nói Lâu Lan Úc cận hơn 1 độ, ban đầu Ngô Hoan rất ngạc nhiên, thì ra người khắt khe và nghiêm khắc như Lâu tiên sinh cũng có khuyết điểm.
"Tiên sinh, em có thể thích ứng với trường học sao?" Ngô Hoan mờ mịt hỏi.
Lâu Lan Úc không ngẩng đầu lên, tranh thủ thời gian trả lời: “Năm sau em phải thi đại học mới vào được đại học.”
Nội dung câu trả lời không liên quan gì đến câu hỏi, nhưng Ngô Hoan vẫn hiểu ẩn ý trong đó, ý của Lâu Lan Úc rất rõ ràng, cho dù không thích nghi với trường học thì cậu vẫn phải đến lớp, bởi vì tất cả đều là vì ‘thi đại học" và "đại học".
Lâu tiên sinh làm vậy là vì tốt cho cậu, Ngô Hoan biết.
Khi ô tô ra khỏi Kim Đỉnh Uyển, đi vào đường cao tốc đông đúc rồi rẽ vào một con đường nơi dòng người dần trở nên dày đặc hơn, những học sinh mặc đồng phục tốp năm tốp ba bước vào cổng trường, chen chúc nhau khiến người ta tê cả da đầu.
Ngô Hoan theo thói quen duỗi thẳng lưng, nhưng vẫn vô thức nhích lại gần Lâu Lan Úc, thậm chí cả người rất nhanh đã dính chặt lên người hắn.
Lâu Lan Úc nói gì đó với người ở phía bên kia máy tính bảng để kết thúc cuộc họp buổi sáng, hắn đặt chiếc máy tính bảng sang một bên rồi nhìn về phía Ngô Hoan: “Sợ à?”Ngô Hoan không trả lời, tương đương với đồng ý.
Lâu Lan Úc: “Không ai dám bắt nạt em đâu.”
Ngô Hoan lắc đầu do dự, cậu không sợ bị người khác bắt nạt, mà là sợ những ánh mắt nhìn cậu như nhìn quái vật, như thế cậu nên tồn tại trên đời vậy.
Lâu Lan Úc bình tĩnh nhìn Ngô Hoan, người sau đang mải đắm chìm trong nỗi sầu muộn của chính mình nên không cảm nhận được, mãi đến khi khuôn mặt của Ngô Hoan bị tay của Lâu Lan Úc chạm vào thì cậu mới bừng tỉnh.
“Tiên sinh?"
Lâu Lan Úc nắm lấy cằm Ngô Hoan, để cậu đối mặt với chính mình: “Nhìn em như sợ đến sắp khóc rồi kìa.”
Ngô Hoan nhíu mày, có chút khó chịu, tiên sinh khi nói lời này trong giọng nói mang theo ý cười, chẳng lẽ tiên sinh cũng cười nhạo cậu nhát gan sao? Còn nữa, cậu khóc bao giờ?!
"... Em không sợ."
"Ừ, Hoan Hoan rất dũng cảm."
Ngay cả một đứa trẻ cũng có thể nghe ra sự có lệ trong câu nói này. Ngô Hoan rầu rĩ không vui, hất bàn tay đang sờ mặt cậu của Lâu Lan Úc ra, quay mặt đi tiếp tục lo lắng.
Lâu Lan Úc thu tay lại, nhỏ giọng nói với tài xế: “Đợi chuông reo mới lái xe vào trường.”
Tài xế không ngạc nhiên, nhưng trợ lý hành chính đang ngồi trên ghế phụ lại rất kinh ngạc. Anh ta đi theo Lâu Lan Úc đã lâu, đây là lần đầu tiên thấy hắn tốn nhiều công sức như vậy để sắp xếp cho một đứa trẻ đi học, Lâu tiên sinh trở nên giàu tình thương như vậy từ khi nào? Không phải hắn ngay cả con cháu nhà mình còn lười quản sao?
Chuông vào học vang lên, số lượng học sinh thưa dần, cổng trường nhanh chóng vắng tanh. Xe hơi từ từ lái vào trường, thu hút sự chú ý của người bảo vệ, đàn ông cơ bản đều yêu thích xe, bởi vậy bảo vệ chỉ nhìn biển số đã biết chiếc xe này là siêu xe có giá hàng trăm vạn. Có lẽ đây là một vị phụ huynh học sinh giàu có.
So với bảo vệ chỉ ghi nhớ biển số xe thông qua xem trên mạng, nhóm người Du Phi Bạch đang từ cửa sổ của văn phòng hội học sinh nhìn ra khuôn viên trường, chỉ cần nhìn thoáng qua đã thấy bộ phận thực sự có giá trị nhất của chiếc xe là biển số xe.
Chiếc xe này quả thực là siêu xe, nhưng nó chẳng là gì đối với nhóm người mắt cao hơn trời như Du Phi Bạch, bọn họ thậm chí còn coi thường nó.
Du Phi Bạch giơ kính viễn vọng lên: "Có người không tầm thường tới, ấy? Vào phòng hiệu trưởng rồi, trong các cậu có ai gặp rắc rối bị gọi phụ huynh lên à?"
Đỗ Chu Lạc đi tới, dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy xa xa là một chiếc ô tô màu đen bình thường, liền không có hứng thú nói: “Không phải chỉ là xe hiệu thôi sao? Sáng sớm lái xe đến trường, đúng là tầm nhìn hạn hẹp.”
Du Phi Bạch nghĩ đến năm số "9" trên biển số xe mà gã vừa nhìn thấy, cười nhưng không sửa lại suy nghĩ của Đỗ Chu Lạc. Người có thể lái siêu xe có cả ngàn cả vạn, nhưng không phải ai cũng có thể dùng biển số đặc thù.
"Các cậu đang nói gì vậy? Ai gặp rắc rối bị gọi phụ huynh lên? Phi Bạch, cậu lại gặp rắc rối à?"
Một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau, Du Phi Bạch và Đỗ Chu Lạc quay lại nhìn về phía người tới, người tới là một nam sinh tính tình ôn hòa, dung mạo điển trai, trên tay cầm một chồng lịch trực nhật đang mỉm cười nhìn Du Phi Bạch và Đỗ Chu Lạc.
"Trường Túc _ _" Đỗ Chu Lạc kéo dài giọng, vui vẻ ôm lấy Lâm Trường Túc, nheo mắt thưởng thức khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Trường Túc: "Tuần sau là sinh nhật Trường Túc đúng không? Tớ sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho Trường Túc, chuẩn bị cho cậu một bất ngờ."
Lâm Trường Túc thể hiện hài hòa sự vui mừng và không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, mỉm cười chấp nhận lòng tốt của Đỗ Chu Lạc, thái độ bình tĩnh này đã lấy được hảo cảm của Du Phi Bạch và Đỗ Chu Lạc.
Đỗ Chu Lạc, Du Phi Bạch và Lâm Trường Túc đều là học sinh lớp 12 của ban thực nghiệm trường trung học Đức Trí, đồng thời cũng là thành viên của hội học sinh. Hai người đầu tiên có gia thế bất phàm, trong khi Lâm Trường Túc chỉ xuất thân từ một gia đình trung lưu không có bối cảnh gì đặc biệt. Tuy nhiên vì ngoại hình và khí chất xuất sắc nên được đám người thái tử đảng Du Phi Bạch thích, phá lệ được chấp nhận vào tầng lớp của bọn họ.
Lâm Trường Túc nghe Đỗ Chu Lạc kể lại chuyện ả vừa nói với Du Phi Bạch, nói: "Không có ai gặp rắc rối đâu, hôm nay lớp chúng ta có học sinh mới chuyển đến, tớ đoán là phụ huynh đến làm thủ tục chuyển trường nhập học thôi.”
Đỗ Chu Lạc cười nói: “Vậy thì đúng là ngu, giống như nhà giàu mới nổi vậy.”
Trường trung học trực thuộc Đức Trí là trường trung học tốt nhất Bắc Kinh. Hầu hết học sinh đều có điều kiện gia đình khá giả, lái siêu xe cũng chẳng phải là chuyện hiếm lạ gì, nhưng học sinh mới này ngày đầu tiên đến trường đã lái siêu xe đến thẳng phòng hiệu trưởng, sợ người khác không biết mình có gia thế vững hay gì.
Trên thực tế, một người càng có bối cảnh thì càng ít thể hiện ra ngoài.
Lâm Trường Túc bất đắc dĩ cười: "Chu Lạc, cậu đừng nói như vậy." Sau đó hắn nhìn Du Phi Bạch đang im lặng nhìn hắn không nói gì, hỏi: "Phi Bạch, Ngân Hà đâu rồi?"
Phó Ngân Hà là người trẻ nhất nhưng cũng là người có năng lực nhất trong nhóm bọn họ. Ngay cả Du Phi Bạch và Đỗ Chu Lạc, hai người kiêu ngạo nhất cũng tình nguyện nghe theo lời hắn.
Khuôn mặt của Lâm Trường Túc giống như ánh trăng sáng trong mộng của người khác, khi đôi mắt đen trắng rõ ràng của hắn nhìn qua, tựa giống như mặt hồ lấp lánh, gần như không ai có thể cưỡng lại được.
Du Phi Bạch vui vẻ cho mỹ nhân thể diện, tựa người vào cửa sổ nói: “Cậu ta đến phòng hiệu phó, nói là xử lý việc bàn giao hội học sinh, đáng lẽ tháng 3 đã phải bàn giao xong, kết quả lại bị trì hoãn cho đến tận bây giờ."
Lâm Trường Túc gật đầu: “Vậy tớ ở đây đợi cậu ấy.”
Xe dừng ở bãi đậu xe của trường, tài xế và trợ lý hành chính đều xuống xe đợi Lâu Lan Úc và Ngô Hoan ở ghế sau. Ngô Hoan vừa mở cửa xe đã bị Lâu Lan Úc chặn lại, cậu bối rối quay người lại, lại bị một chiếc mũ chụp lên đầu.
“Đội mũ vào.” Cậu nghe thấy Lâu Lan Úc nói.
Vừa đội mũ lên, cậu đã nhìn thấy Lâu Lan Úc đang nghiêng người qua đeo khẩu trang cho cậu.
"?"
“Che kín vào.”
Ngô Hoan chợt hiểu ra, Lâu tiên sinh là sợ cậu ra ngoài sẽ bị ánh mắt khác lạ của người khác làm tổn thương sao? Quả thực, bản chất con người là thích cái đẹp và ghét cái xấu. Cậu năm đó chẳng phải cũng vì vẻ ngoài nên mới phải nhận nhiều ác ý sao?
Không cần Lâu Lan Úc nhiều lời, Ngô Hoan đã đeo xong khẩu trang và đội mũ, chỉ thiếu điều che mắt lại là kín mít luôn.
Lâu Lan Úc xuống xe, đưa tay về phía xe: “Xuống xe.” Hắn dịu giọng nói: “Đưa tay cho ta.”
Ngô Hoan run rẩy, nắm lấy bàn tay đang duỗi ra rồi bước xuống, cả người lộ ra dưới ánh mặt trời, giao tin tưởng cho bàn tay to gấp đôi tay mình.
Trợ lý hành chính ở một bên lặng lẽ nâng cằm nhìn người trong xe, hắn rất muốn biết đứa trẻ mà Lâu tiên sinh chăm sóc nhiều như vậy là ai, tại sao lại quý giá như vậy? Nhà họ Lâu trước giờ chưa từng có thói quen để con cái sống trong nhung lụa hay nuông chiều con cái, trai gái đều được đối xử bình đẳng, cơ bản là bị đánh đòn mà lớn, mà Lâu tiên sinh, người gần như là phiên bản của Lâu lão tướng quân còn tệ hơn.
Hai năm trước, nhà họ Phó gây ra chuyện, bèn đến đã cầu xin Lâu tiên sinh, Lâu tiên sinh tuy đồng ý nhưng cũng đánh gãy chân và vài cái xương sườn của tiểu bối nhà họ Phó đã gây chuyện, ra tay quả thật rất tàn nhẫn.
Vì hiếm khi thấy Lâu tiên sinh cưng chiều một đứa trẻ như vậy, trợ lý hành chính vô cùng kinh ngạc, hắn chưa từng đến Kim Đỉnh Uyển nên tất nhiên là không biết đến sự tồn tại của Ngô Hoan.
Thứ hắn nhìn thấy đầu tiên là một bàn tay duỗi ra, lòng bàn tay bị ống tay áo dài và rộng che đi một nửa, tuy vậy vẫn có thể nhìn rõ bàn tay đó trắng hồng, thon dài xinh đẹp, ngay cả móng tay cũng có hình dáng hoàn hảo, hồng hào, tựa như được bao phủ bởi từng lớp cánh hoa anh đào đang nở rộ.
"!!"
Chỉ bàn tay thôi mà đã đẹp ngư vậy thì gương mặt còn đẹp đến cỡ nào nữa?!
Trợ lý hành chính nhìn người đi xuống đầy mong đợi, sắp rồi, hắn sắp có thể nhìn thấy _ _ một người quấn kín mít từ đầu đến chân đến mức ngay cả giới tính cũng không xác định được!
“…” Sự phấn khích và tò mò trong lòng hắn lập tức bị một gáo nước lạnh dập tắt.