Quá đáng hơn là, họ thậm chí đã bỏ tôi và Trình Tu lại để đi chơi thế giới hai người!
Khi ra ngoài, bạn thân còn cố ý dặn Trình Tu: "Đồng Đồng bị bệnh quáng gà, buổi tối không nhìn rõ đường, chắc phải phiền cậu đưa cô ấy về."
Tôi vừa định phản bác, Trình Tu đã cười nói: "Không phiền, là điều nên làm."
Nam thần đúng là người tốt.
Cảm động quá.
Tôi vốn cho rằng chúng tôi sẽ đi thẳng về trường, nhưng Trình Tu nói với tôi: "Có muốn đi dạo chỗ khác không?"
Tôi hai tay tán thành, gật đầu liên tục, sợ anh đổi ý.
"Được thôi."
Thấy tôi gật đầu, Trình Tu thở phào nhẹ nhõm
Anh dường như rất lo tôi sẽ không đồng ý.
Anh đưa tôi lên tầng thượng của trung tâm thương mại.
Tôi cảm thấy rất kỳ lạ.
Tầng thượng có gì để đi dạo chứ?
Chẳng lẽ là muốn cùng tôi ngắm sao, ngắm trăng, từ thơ ca đến lý tưởng cuộc đời?
33
Sau đó Trình Tu thật sự đã kéo tôi lên tầng thượng ngắm sao.
Anh còn dạy tôi cách nhận biết sao Bắc Đẩu(*).
(*) Sao Bắc Đẩu là chòm sao gồm bảy ngôi sao sáng, xếp thành hình cái gầu, nằm trong Bắc Bán cầu.
Tôi nheo mắt, cố gắng nhận biết.
Trình Tu bên cạnh thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại, rồi tiếp tục giảng cho tôi về biểu tượng của sao Bắc Đẩu.
Mãi đến khi pháo hoa bắt đầu bùng nổ, tôi vẫn chưa nhận ra điều bất thường.
Vẫn ngu ngơ gật đầu: "Ồ, ra là vậy."
Pháo hoa vẽ lên bầu trời đêm, tạo
thành những hình thù đẹp mắt, có mấy hình trái tim lộng lẫy, khiến tôi mê mẩn.
Tiếng lảm nhảm của Trình Tu bỗng nhiên im bặt.
Tôi còn định bảo anh nhìn pháo hoa, nhưng quay đầu lại thấy anh đứng cách tôi vài mét.Trong tay còn cầm một bó hoa hồng.
Theo từng bước chân của anh, đèn phía sau dần dần sáng lên, anh tiến lại gần, ánh sáng rọi lên từng đợt.
Anh nói với tôi: "Xin chào bạn học Giản Đồng."
Khoảnh khắc đó, đầu óc tôi rơi vào trạng thái ngừng hoạt động.
Trình Tu vốn đã rất đẹp trai, giờ đứng dưới ánh đèn đặc biệt của ánh trăng, anh lại càng đẹp trai hơn.
Anh… anh… anh đang muốn… tỏ tình sao?
Tim tôi đập loạn xạ.
"Thật ra, anh thích em từ lâu rồi.”
"Em còn nhớ con mèo nhỏ mà em thường cho ăn không?”
"Dù nó bây giờ đã không còn, nhưng từ khi em cho nó ăn, anh đã bắt đầu thích em.”
"Em tốt bụng, nhiệt tình, đôi khi ngốc nghếch một cách rất đáng yêu.”
"Hôm nay tỏ tình, anh cũng có hơi lo lắng.”
"Không biết anh có vinh dự được trở thành bạn trai của em không?"
Pháo hoa nổ tung.
Tôi cũng nổ tung.
Cảm ơn các anh chị của Haidilao.
Cảm ơn bạn thân của tôi.
Hôm nay thực sự là ngày tôi thoát kiếp độc thân.
34
Lúc tôi và Trình Tu nắm tay nhau bước ra, đã đụng mặt bạn thân và Cao Húc.
Thế giới hai người mà họ nói đâu rồi?
Sao lại ở đây?
Bạn thân có vẻ ngượng ngùng khi bị bắt quả tang nghe lén.
"Haha…"
Nhìn Cao Húc và bạn thân mỉm cười
với nhau, tôi bỗng nhiên hiểu ra gì đó.
Quay đầu nhìn Trình Tu, anh đang nháy mắt với hai người kia.
"Cảm ơn các cậu nhiều."
Hay lắm, ba người này hợp tác để lừa tôi!
Tôi đã nói sao Cao Húc hẹn bạn thân đi chơi, lại nhất định kéo tôi theo.
Hóa ra là chờ tôi ở đây.
Sau này tôi mới biết, Trình Tu chưa từng mang giày giả.
Để tiếp cận tôi, anh chỉ có thể nói dối giày của anh là giả.
Nói ra thì do mắt tôi có vấn đề, Trình Tu bảo anh đã lượn qua lượn lại trước mặt tôi nhiều lần, nhưng tôi chưa bao giờ để ý đến anh.
Lần đầu tiên tôi chú ý đến anh, là khi tôi chuẩn bị rời khỏi phòng piano.
Đứng dậy khỏi ghế, thấy vết máu quen thuộc, tôi hoảng loạn.
Hôm đó tôi mặc quần jean, rất rõ ràng.
Gọi cho bạn thân nhưng có lẽ cô ấy đang ngủ nên không bắt máy.
Lúc tôi đang luống cuống, Trình Tu xuất hiện.
Khi đó anh thật sự như một thiên thần, chỉ nhìn tôi một cái, rồi cởi áo khoác của mình ra.
Anh giúp tôi buộc áo khoác quanh eo, rồi rời đi rất ngầu.
Còn tôi nhìn bóng dáng cao lớn của anh, mắt sáng như sao.
Từ đó tôi bắt đầu con đường mê trai.
Tôi nói với Trình Tu rằng tôi phải cảm ơn lần gặp gỡ đó, nếu không tôi có thể sẽ tiếp tục bị mù.
Kết quả Trình Tu kiêu ngạo hừ một tiếng.
"Đó là vì anh biết em sẽ đến phòng piano vào thứ năm, mỗi tuần đều đến đó để gặp em."
Tôi liền ôm chặt lấy anh, cọ tới cọ lui.
35
Sau khi ở bên Trình Tu, tôi mới hiểu được hành vi "dính nhau như sam" của bạn thân và Cao Húc.
Khi thích một người, thật sự muốn dính lấy họ 24 giờ mỗi ngày!
Ở bên nhau hai ngày, Trình Tu đã đi đôi giày tôi tặng.
Tôi hỏi anh sao hôm nay mới đi.
Anh nhìn tôi một cái, nói tôi quá vội vàng.
Trên mặt tôi đầy dấu chấm hỏi.
Rồi anh lấy ra tấm thiệp nhỏ trong hộp quà sinh nhật, trên đó viết:
"Đi đôi giày uyên ương này, chúng ta sẽ trở thành đôi uyên ương chung đôi. – Yêu cậu, Đồng Đồng."
?!
Cái này không phải tôi viết!
Trong đầu tôi bỗng hiện lên nụ cười bí ẩn của chị nhân viên cửa hàng lúc đó.
Chả trách sao Trình Tu lại có nhiều hành động khiến tôi khó hiểu.
Chả trách sao hôm đó anh nói chuyện này nên để con trai làm thì tốt hơn.
Chả trách sao tôi hỏi anh sao không đi, anh hỏi tôi sao vội thế.
Tôi thật sự cảm ơn cô ấy.
Hóa ra tôi đã tỏ tình với Trình Tu một cách lạ đời như vậy.
Trình Tu nói, nếu không phải tôi tỏ tình sớm, anh còn tưởng tôi ghét anh.
Nhưng làm sao tôi có thể ghét anh?
Tôi thích anh còn không kịp.
"Lúc đó anh thấy bài đăng trên vòng bạn bè của em, thật lòng mà nói, anh buồn rất lâu."
"Bài đăng nào?"
"Em nói người tung tin đồn không có tâm, gây phiền phức cho chính chủ gì đó."
"Đó là nói kẻ tung tin đồn về idol của em!"
"… Idol của em?"
"…"
Mười phút sau, môi tôi sưng lên.
Tôi sai rồi, tôi sẽ không bao giờ gọi người khác là idol nữa.