La Xán Xán trang điểm, mặc bộ đồng phục xanh tím vào, mang đôi tất đen, thắt khăn lụa, đi giày cao gót và kéo va li ra cửa.
Nhiệm vụ lần này của cô là bay đến San Francisco, Hoa Kỳ và dừng chân tại Hải Thành, Trung Quốc, toàn bộ chuyến bay lần này mất mười sáu giờ hai mươi phút.
Chuyến bay đầu tiên với tư cách là một tiếp viên khoang hạng nhất khiến tâm trạng cô vừa lo lắng vừa phấn khích. Cô nhớ rõ nhiệm vụ của mình và cố gắng để không phạm sai lầm nào.
Cùng lúc đó, trong một căn hộ một phòng thuộc chung cư Ánh Dương, một người phụ nữ đang nhanh chóng tô son, thay bộ đồng phục màu đỏ. Bộ đồ màu đỏ là tiếp viên trưởng của Trường Cát. Cô chính là tiếp viên trưởng trong nhiệm vụ lần này của La Xán Xán – Ngô Hà.
Cô ra khỏi phòng ngủ, nhìn về phía phòng khách hỏi: “Cầm Cầm, em chuẩn bị xong chưa? Chúng ta xuất phát thôi.”
Người ở phòng khách mặt một bộ đồng phục màu xanh. Cô mỉm cười nhìn Ngô Hà: “Vâng, tiếp viên trưởng, em đã sẵn sàng!”
Hai người cùng nhau kéo hành lí bay rời khỏi, đi vào thang máy.
“Chị họ, chúng ta người đến sân bay sớm nhất.” Vừa tới sân bay, Vương Cầm cười nói với Ngô Hà.
Ngô Hà gật đầu.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào phòng họp.
“Ngoài ra, em còn một chuyện muốn nói với chị.” Vương Cầm nói.
Ngô Hà quay đầu, hỏi: “Chuyện gì?”
“Lúc em giúp chị thông báo về thời gian cuộc họp, em nói với cô tiếp viên số là giờ bắt đầu họp.”
Ngô Hà lập tức cau mày: “Không phải chị dặn em thông báo lúc giờ sao?”
Vương Cầm trả lời: “Chị quên tiếp viên số là ai rồi hả?”
Tiếp viên hàng không số ? Đó chính là tiếp viên khoang hạng nhất. Ngô Hà nhớ đến bảng danh sách tên các tiếp viên, tiếp viên khoang hạng nhất La Xán Xán. Chính vì cô ấy mà Vương Cầm mới không thể thăng lên làm tiếp viên khoang hạng nhất được.
“Chị họ, chị phải giúp em. Nếu như cô ta đến muộn, chị có thể cho điểm thấp.” Vương Cầm nói.
Làm tiếp viên hàng không, mỗi lần làm nhiệm vụ sẽ được tổ tiếp viên chấm điểm. Nghe Vương Cầm nói như vậy, Ngô Hà cau mày lại, không nói gì.
“Chị họ, lần này chị nhất định phải đứng về phía em.” Vương Cầm năn nỉ.
Ngô Hà gật đầu: “Được rồi.”
Hai người tiếp tục kéo hành lí đi.
“Đến phòng họp rồi.” Vương Cầm nhắc.
Ngô Hà gật đầu: “Vào đi.”
Vương Cầm đẩy cửa phòng họp, đột nhiên sửng sốt.
“Sao lại không đi vào?” Ngô Hà đứng ngoài cửa hỏi. Cô đi đến bên Vương Cầm, nhìn vào phòng họp, cũng bị bất ngờ.
Trong phòng lúc này đang có một người mặt bộ đồng phục màu xanh tím. Xanh tím – đồng phục của tiếp viên khoang hạng nhất.
La Xán Xán tất nhiên đã đến rồi, là người đầu tiên.
La Xán Xán đứng lên, nhìn hai người bọn họ mỉm cười: “Xin chào, tôi là tiếp viên hàng không số , La Xán Xán.”
Mặt Vương Cầm lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Sắc mặt Ngô Hà vẫn bình thường, nhìn La Xán Xán gật đầu: “Cô đến rất sớm.”
Các tiếp viên khác cũng lần lượt đi vào. Tám giờ sáng, cuộc họp của phi hành đoàn bắt đầu đúng giờ.
Cuộc họp của phi hành đoàn do cơ trưởng chủ trì kết thúc. Chờ cuộc họp của tổ bay kết thúc, các thành viên sẽ bắt đầu lên máy bay.
La Xán Xán kéo hành lí di chuyển cùng phi hành đoàn, nhìn sân bay khẽ mỉm cười. Cô nhận được thông báo cuộc họp bắt đầu vào giờ , nhưng thực tế, cuộc họp bắt đầu lúc giờ. Cô ấy không biết các tiếp viên khác có bị thông báo sai giờ họp hay không. Nhung cô đến sớm phút. Đây là nhiệm vụ đầu tiên, không biết đó có phải là một khởi đầu tốt không.
Sau khi lên máy bay, La Xán Xán và những người khác chia ra để kiểm tra khu vực của máy bay, cùng với những thiết bị cho tình trạng khẩn cấp, chờ khách lên máy bay.
Hành khách khoang hạng nhất lên trước. La Xán Xán phải đi đón hành khách. Cô hỏi tiếp viên trưởng để lấy danh sách hành khách khoang hạng nhất.
Ngô Hà nói: “Cô đi kiểm tra các bữa ăn của khoang hạng nhất lại đi. Tôi sẽ đi đón hành khách.”
La Xán Xán cau mày: “Đây là nhiệm vụ của tôi.”
Ngô Hà nhã nhặn nói: “Bữa ăn trên khoang hạng nhất cũng không thể qua loa, phải kiểm tra lại nhiều lần, đây cũng là nhiệm vụ của cô. Có những hành khách các khoang khác phải lên máy bay nữa, điều này sẽ không ảnh hưởng đến thời gian bay.”
La Xán Xán phải kiểm tra lại bữa ăn của khoang hạng nhất.
Tiếp viên trưởng Ngô đứng trước cửa khoang, cúi chào từng vị khách.
Nguyên Nghị mặc bộ đồ màu trắng đi qua hành lang đến trước cửa khoang, anh thấy người cúi chào mình liền dừng lại.
“Chào mừng đến với chuyến bay của Trường Cát. Xin hãy cho tôi xem vé của anh.” Ngô Hà nói.
Nguyên Nghị lấy vé của mình ra. Cô xem qua mỉm cười nói: “Anh Nguyên, xin chào, chỗ ngồi của anh là hàng cuối cùng bên phải của khoang hạng nhất ạ.”
Nguyên Nghị gật đầu một cái.
Anh là người cuối cùng vào khoang hạng nhất. Vì anh là người cuối nên Ngô Hà cũng đi theo vào.
Cô sau đó treo quần áo cho từng hành khách.
La Xán Xán kiểm tra xong các bữa ăn, Ngô Hà từ khoang hạng nhất đi đến.
“Tiếp viên trưởng, tôi phải thông báo cho hành khách chọn món ăn đúng không?” La Xán Xán nói.
Ngô Hà gật đầu: “Tôi đang đến đây, cô đi thông báo với Vương Cầm, nói cô ấy đừng quên phát thanh .”
La Xán Xán cảm thấy tiếp viên trưởng cố tình không để cô được làm không việc của mình. Sau khi xác nhận, Ngô Hà để khách gọi bữa sau và thông báo với nhà bếp. Khi đến giờ ăn, cũng là Ngô Hà dùng khay đem đồ ăn đến cho khách. Những công việc của La Xán Xán được Ngô Hà đều là đi chuyển lời. Nhưng trên máy bay, tổ tiếp viên thuộc sự kiểm soát của tiếp viên trưởng, nên dù cô không muốn cũng phải làm theo.
Đến buổi tối, các hành khách trên khoang hạng nhất hầu như đều đi ngủ hết rồi, Ngô Hà được rảnh rỗi. Cô cũng muốn nghỉ ngơi.
La Xán Xán hỏi Ngô Hà một lần nữa về chuyện danh sách khách hàng.
Ngô Hà cười nói: “Tôi quên mất. Đợi một chút nữa tôi đưa cho cô.”
Cô đi vào khu nghỉ ngơi và không trở ra.
La Xán Xán cau mày. Đúng lúc này, có tiếng chuông reo, khoang hạng nhất có khách gọi. La Xán Xán nhìn lướt qua chỗ ngồi của vị khách đó, là L. Theo quy định, tiếp viên khoang hạng nhất phải gọi khách hàng bằng tên, nhưng La Xán Xán không có danh sách, cũng không biết nên xưng hô như thế nào với hành khách. Cô lại cau mày, nhưng khách hàng đang gọi, nên cô điều chỉnh lại tâm trạng, đi vào khoang hạng nhất.
“Xin chào, anh cần gì ạ?”
La Xán Xán đi đến chỗ L và mỉm cười dùng tiếng Anh hỏi vị khách đang cúi đầu đọc báo.
Vị khách hàng kia chậm rãi ngước đầu lên. La Xán Xán nhìn rõ được là ai, liền sửng sốt.
“Cho tôi một ly nước, cảm ơn.”
Nguyên Nghị nói.