Dưới trời chiều, Nguyên Nghị trong bộ đồ trắng nhìn qua tạo cảm giác tự nhiên, phóng khoáng. La Xán Xán và anh cách nhau không xa, với phong độ như thế kia bảo cô ngước mắt cũng không dám nhìn anh, nhưng lại không nhịn được mà nhìn. Cô đứng đó không động đậy.
Tây Tây nhìn thấy Nguyên Nghị, vui sướng gọi lớn “Ba ba”, rồi kéo tay La Xán Xán chạy nhanh về phía anh. Cô lấy lại tinh thần, nắm chặt tay Tây Tây để cô bé đi chậm lại một chút. Khi đến trước mặt Nguyên Nghị, La Xán Xán buông tay Tây Tây ra, cô bé chạy đến trước mặt anh, Nguyên Nghị ngồi xổm xuống, giang hai cánh tay ôm Tây Tây bế lên.
Anh hôn lên trán cô bé một cái, cười nói: “Ba về rồi.”
Tây Tây ôm cổ Nguyên Nghị hôn lên mặt anh, vui vẻ: “Con vui quá! Ba ba đã về rồi!”
“Con ở nhà trẻ có ngoan không?”
“Tất nhiên là ngoan rồi! Con gái ba ba là ngoan nhất trên thế giới đó!”
Thật sao?” Nguyên Nghị cười lớn, lại hôn lên mặt cô bé.
“Vậy có nghe lời bà nội hay không?” Nguyên Nghị lại hỏi.
Tây Tây gật đầu liên tục: “Nghe ạ. Ba ba, con đã nói với ba ba, con có học lễ nghi phải hiếu thảo với ông bà nội, nên bây giờ con rất hiếu thảo với hai người.”
“Con hiếu thảo như thế nào?”
“Con rửa chân giúp ông bà nội đó.”
“Tây Tây thật giỏi!”
La Xán Xán đứng cách hai cha con họ không xa, nhìn cả hai người. Nguyên Nghị ngẩng đầu, vừa lúc thấy được ánh mắt của cô. Anh nở nụ cười, nụ cười kia nhuộm ánh trời chiều, thoải mái và dịu dàng, cô rủ đôi mắt, chế giấu cảm giác thích và bối rối hiện rõ ra trong mắt mình.
Ánh mắt anh thu lại, cúi đầu nhìn Tây Tây, cười nói ra: “Con đi gọi dì nhỏ đi, chúng ta cùng nhau về nhà.”
Tây Tây gật đầu tốt vẻ đã hiểu. Nguyên Nghị lại một lần nữa, ngồi xổm xuống, đặt cô bé xuống đất. Cô bé xoay người, lật đật chạy về phía La Xán Xán, ngoài miệng gọi lớn: “Dì nhỏ, dì nhỏ, chúng ta về nhà thôi!”
Cô và Tây Tây lên xe, Nguyên Nghị bắt đầu quay đầu xe lại chạy. Gia đình anh chỉ cách nhà trẻ chừng phút đi bộ, lái xe thì càng nhanh hơn, sau hai phút đã đến trước cửa nhà.
Ba người cùng nhau bước vào, ba của Nguyên Nghị ở phòng sách, mẹ anh thì đang xào rau. Anh vào nhà bếp chào hỏi, mẹ anh không khỏi kinh ngạc: “Con về rồi? Sao không gọi nói một tiếng, nhiêu đây đồ ăn sao đủ.”
“Con sợ trên đường đến bị kẹt xe, mọi người đợi lâu, nên không gọi.” Nguyên Nghị cười.
“Vậy để mẹ kêu ba con đi mua chút gì đó thêm về.” Mẹ anh vừa dứt lời, gọi vọng về phía phòng sách: “Ông nó!”
Ba Nguyên Nghị đang trong phòng luyện chữ.
Anh lên tiếng ngăn cản: “Để con đi mua.”
Ba Nguyên Nghị từ sau cửa phòng bước ra, nhìn thấy anh, cao hứng nói: “Nguyên Nghị đã trở về rồi sao? Mẹ con gọi ba làm gì thế?”
Nguyên Nghị cười nói: “Không có gì, con đi mua một ít đồ ăn rồi về.”
Tây Tây và La Xán Xán ngồi trên ghế sofa ngoài phòng khách, cô bé kể cho cô nghe những chuyện thú vị trong nhà trẻ. Nghe xong Nguyên Nghị nói muốn ra ngoài, lập tức một người từ trên ghế sofa leo xuống, la: “Con muốn đi! Con muốn đi!”
Nguyên Nghị gật đầu đồng ý. Tây Tây quay đầu gọi La Xán Xán: “Dì nhỏ, dì cũng đi chung đi! Ngày mai con lại không gặp dì được nữa rồi!”
La Xán Xán ngẩng đầu nhìn về phía Nguyên Nghị, anh khẽ nhếch môi: “Đi không?”
Đương nhiên là cô muốn đi cùng với anh rồi. La Xán Xán ngồi trên ghế, đứng lên gật đầu.
Ba người đứng dưới thang máy. Gần gia đình họ Nguyên có siêu thị, đi bộ chưa đến năm phút đã đến. Nguyên Nghị nắm lấy tay trái của Tây Tây, còn La Xán Xán thì nắm tay phải của cô bé, ba người vừa nói vừa cười đến siêu thị.
Sau khi vào siêu thị, Nguyên Nghị dẫn họ đến quầy bán đồ ăn đã nấu, ở đây có vịt om lẫn ngỗng om. Anh nhìn một vòng, hỏi Tây Tây đứng bên cạnh: ” Con thích ăn gì?”
Ánh mắt cô đang nhìn đồ ăn thu lại, quay đầu nhìn về phía anh, nói: “Mua món gì anh thích ăn đi.”
Nguyên Nghị suy nghĩ một chút: “Em rất thích ăn ngỗng om đúng không?”
La Xán Xán giật mình nhìn anh: “Anh…sao lại biết?”
“Động não một chút.” Nguyên Nghị cười chỉ vào đầu mình.
Anh thông minh, La Xán Xán không thể phủ nhận, nhưng chuyện này với động não liên quan sao? Từ lúc anh lái xe trở về tim của cô cứ nhảy không phanh, mặc dù biết rằng bản thân mình không được nghĩ lung tung.
Nguyên Nghị quay người lại mua một phần ngỗng om lớn.Ăn cơm cùng với gia đình họ Nguyên xong, Nguyên Nghị nói chuyện với mẹ một hồi lại phải đưa Tây Tây đi ngủ. Cô bé trong phòng chơi cùng La Xán Xán. Trong tay cầm búp bê công chúa Bạch Tuyết, còn cô thì cầm hoàng tử, hai người nhập tâm đối thoại.
“Ba ba lại đây, ba ba là chú lùn.” Tây Tây thấy Nguyên Nghị cười, vẫy tay gọi.
Lời kịch đó cô bé tự biên: “Cuối cùng, hoàng tử cùng với công chúa Bạch Tuyết và chú lùn có một cuộc sống hạnh phúc.”
“Công chúa Bạch Tuyết không phải là ở cùng hoàng tử sao?” Nguyên Nghị nói.
“Công chưa Bạch Tuyết cũng không nỡ bỏ rơi chú lùn mà!” Tây Tây nghiêm túc nói.
Anh cười: “Được, được, Tây Tây nói đúng.”
Ba người cùng chơi đến chín giờ, Tây Tây phải đi ngủ. Ông bà nội của cô bé cũng đã quen ngủ sớm, nên đã đi ngủ từ lâu.
Trong phòng đèn đã tắt, ngoài phòng khách vẫn còn một ánh sáng dịu êm. Bầu không khí náo động ban nãy nhanh chóng thay bằng sự tĩnh lặng.
La Xán Xán không buồn ngủ, cô đứng trước ban công phòng khách, hai tay tựa lên lan can nhìn lên bầu trời đêm. Trên bầu trời lúc này, một vầng trăng sáng toả.
Cô nghe được tiếng bước chân truyền đến từ phòng khách. Âm thanh càng lúc càng rõ ràng, phảng phất thêm một ánh đèn được mở lên. Cô vểnh tai nghe, tiếng bước chân mỗi lúc càng gần, cuối cùng dừng lại. La Xán Xán biết, người đó đã ở sau lưng mình. Cô cảm nhận được hơi thở khiến cho trái tim không ngừng đập loạn xạ.