Trời sẩm tối, La Xán Xán đi theo Nguyên Nghị vào đài thiên văn. Đại sảnh hình tròn có rất nhiều người. Cô thấy có người đẩy nhẹ đồng hồ quả lắc, cái đồng hồ đó không giống với những đồng hồ quả lắc khác mà cô biết.
“Đó là thiết bị quả lắc Foucault. Tất cả các bảo tàng thiên văn đều có.” Nguyên Nghị theo ánh mắt cô nhìn sang, ở bên cạnh nói.
“Ồ.” La Xán Xán trả lời một tiếng, công việc của cô là ở trên máy bay, nhưng cô không biết gì về thiên văn học, chưa từng nghe đến vật này.”
“Thiết bị quả lắc Foucault dùng để biểu diễn lực quay của trái đất. Nó cũng là công cụ đơn giản đầu tiên chứng minh sự quay của trái đất. Em có thể đi đến đẩy thử.”
La Xán Xán nghe Nguyên Nghị nói như vậy mới biết vật này dùng để làm gì. Cô bước đến, cũng như những du khách khác, khẽ đẩy, cái đồng hồ quả lắc đong đưa góc độ không giống nhau. Cô cũng nhìn nó đong đưa, không hiểu cái đó và sự tự quay của trái đất liên quan gì đến nhau.
“Em vẫn không hiểu à?” Nguyên Nghị quay đầu nhìn cô một cái.
La Xán Xán gật đầu.
“Thế em có muốn nghe anh giải thích không?” Nguyên Nghị nói.
Vì anh hỏi nên làm cho sự tò mò của cô dâng lên, vội gật đầu.
Nguyên Nghị nói: “Anh sẽ nói đơn giản cho em dễ hiểu. Em hãy nhìn vào con lắc hình cầu có đỉnh nhọn kia, bên dưới là một mặt phẳng hình tròn. Con lắc chịu lực hấp dẫn và lực căng dây, hai lực này cân bằng, hợp lại bằng không. Mặt phẳng hình tròn bên dưới quay chậm, đó là mặt phẳng quán tính cố định. Vị trí của con lắc so với mặt phẳng hình tròn thay đổi liên tục. Nếu con lắc không di chuyển, vị trí của con lắc và mặt phẳng hình tròn sẽ không thay đổi, nhưng bây giờ vị trí của chúng đang thay đổi. Vì vậy biết rằng mình cũng đang chuyển động.”
La Xán Xán hiểu ra, không ngừng cười lớn: “Thì ra là như vậy. Anh rể, em không nghĩ đến ngay cả chuyện này mà anh cũng biết đó.” Mắt của cô lộ rõ vẻ ngưỡng mộ.
Nguyên Nghị nhìn cô nói: “Không nghĩ đến ngay cả chuyện này mà anh cũng biết, là…” Anh nở mỉm cười, chậm rãi nói: “Là do em, ngay cả đến kiến thức cơ bản mà cũng không biết.”
La Xán Xán biết được đây là kiến thức thiên văn cơ bản. Đôi mắt cô khẽ híp lại, có chút xấu hổ. Nhưng lúc nãy nụ cười của anh đã làm cô bối rối, giống như trước đây, không hề có cảm giác muốn giữ khoảng cách.
La Xán Xán đi theo Nguyên Nghị đi đến nhìn mô hình lớn của tám hành tinh. Trái Đất là nhỏ nhất trong tám hành tinh.
“A, nhẹ như vậy? Không lẽ mình đã giảm cân thành công rồi sao?” La Xán Xán nghe được tiếng cười. Cô xoay người về nơi phát ra tiếng, thì ra là bên kia có người đang đo cân nặng.
“Em cũng có thể đến đó cân thử.” Nguyên Nghị nhìn theo mắt La Xán Xán, quay đầu nói với cô.
Cũng đã khá lâu rồi La Xán Xán chưa kiểm tra cân nặng của mình, cô gật đầu đi đến, bước lên cân. Con số hiển thị trên màn hình khiến cô không khỏi ngạc nhiên. Ánh mắt tràn đầy kinh ngạc quay đầu nói với Nguyên Nghị: “Em chỉ có bảy kí rưỡi!”
Vẻ mặt của cô hệt như một đứa bé không hiểu gì. Nguyên Nghị cong môi, gật đầu: “Ừ.”
“Sao lại như thế được?” La Xán Xán hỏi Nguyên Nghị.
Anh đứng cách cô không xa, nói: “Bởi vì đó là hiển thị cân nặng của em ở trên mặt trăng.”
Mọi người đi qua lại giữa bọn họ, nhưng La Xán Xán không chú ý. Cô suy nghĩ một chút, nói: “Cách đây vài tháng, em nặng kí. Còn giờ thì…”
La Xán Xán dừng lại một chút, Nguyên Nghị tiếp lời: “Xuống còn kí.”
“Em giảm được một kí.” Trong mắt La Xán Xán lộ ra ý cười.
“Có vẻ là em hơi gầy.” Nguyên Nghị cười, nhưng khóe miệng anh vừa cong lên một chút liền dừng lại. Cằm của cô sắc hơn lúc trước.
La Xán Xán biết là mấy ngày nay lo lắng quá nhiều. Khóe miệng cong lên, nhìn Nguyên Nghị cười.
“Anh rể, anh cũng đi đến cân thử đi.” La Xán Xán đi xuống cái cân, nói với Nguyên Nghị.
Anh không từ chối, đi đến, đứng lên trên cân một chút rồi đi xuống. Chữ số trên màn hình chỉ hiện thoáng qua nhưng La Xán Xán nhớ kĩ: . kí. Cô chuyển đổi, cân nặng bình thường của anh khoảng kí rưỡi. Cô nhớ được một công thức chuyển đổi chiều cao và cân nặng(). Anh cao một mét tám, nếu sử dụng công thức tính thì anh có cân nặng tiêu chuẩn.
Nguyên Nghị cân xong thì đi đến một phòng triển lãm khác. La Xán Xán ở sau nhìn theo bóng lưng của anh chứa đầy những chuyện trong quá khứ.
Anh mua vé, ghế có thể nằm ngửa để xem sự tiến hóa của thiên thể. Vị trí của La Xán Xán kế bên Nguyên Nghị. Phim bắt đầu, cô nằm xuống trước. Một lúc sau Nguyên Nghị mới nằm xuống. Bọn họ cách nhau rất gần… La Xán Xán có thể cảm nhận được hơi thở của anh, tim đập liên hồi. Cô nín thở, cũng không dám thở mạnh. Anh không nói một lời. Màn hình trên đỉnh đầu bắt đầu chiếu phim. Nguyên Nghị đang nghiêm túc xem.Một lúc sau, cô mới có thể tập trung được vào màn hình. La Xán Xán có cảm giác như mình đang trôi dạt trên bầu trời, toàn bộ thế giới chỉ còn có hai người họ. Trong vũ trụ bao la ấy, bọn họ chỉ nhỏ bé như các vì sao. Cô chỉ xem được một chút thì phim đã kết thúc.
Cô yên lặng ngồi dậy theo anh. Nguyên Nghị nói: “Nicolaus Copernicus vì buồn chán mà chết, đó là một cái chết thê thảm.”
“Hả?” La Xán Xán ở sau lên tiếng, mặt cô đột nhiên đỏ lên, lúc nãy cô không tập trung vào xem.
Nguyên Nghị nhìn cô, nói: “Không có gì, chúng ta ra ngoài đi.”
La Xán Xán theo Nguyên Nghị bước lên bậc thang lên đỉnh đài quan sát. Bậc thang rất hẹp, lại có nhiều người, trời cũng rất tối, phải bước đi thật cẩn thận. Khi đến đỉnh đài thiên văn, càng đông người hơn.
Đứng ở đài thiên văn có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố Los Angeles. La Xán và Nguyên Nghị đứng ở mép đài thiên văn nhìn ra xa. Lúc này, Los Angeles được thắp đèn sáng rực rỡ, ánh đèn chiếu sáng cả khung cảnh tuyệt đẹp. La Xán Xán lại ngẩng đầu lên, mặt trăng đã ló dạng.
Bản thân cô không hề nghĩ đến việc sẽ cùng Nguyên Nghị đi đến chỗ này. Đây có lẽ là nơi đẹp nhất ở Los Angeles. Cô đứng cạnh anh, trong lòng có một cảm giác khó tả.
Trên núi gió lớn, La Xán Xán mặc váy mỏng, vốn vẫn còn đang bị cảm lạnh, sau khi đứng đó một lúc thì không chịu được lạnh. Lúc này đột nhiên trên vai có gì đó, thì ra là Nguyên Nghị đã cởi áo vest ra khoác lên người cô. La Xán Xán quay đầu lại, nhưng chỉ thấy được gò má của anh, đôi mắt anh nhìn ra ánh đèn phía xa.
“Cảm ơn anh rể.” La Xán Xán thì thầm.
Cả hai người đều đang đứng xếp hàng, vì anh nói bên đó được đặt những chiếc kính thiên văn cho mọi ngưởi cùng ngắm. Họ cũng muốn ngắm sao bằng kính viễn vọng.
“Chúng ta cũng phải xếp hàng sao?” La Xán Xán nhìn vào hàng dài, hỏi.
Nguyên Nghị nhìn cô: “Nếu em muốn xem thì anh sẽ đi xếp hàng.”
La Xán Xán vội nói: “Em đi với anh.”
La Xán Xán và Nguyên Nghị đứng xếp hàng cùng mọi người. Anh để cô đứng phía trước. Hơi thở của Nguyên Nghị ở phía sau giống như là chứng minh anh vẫn luôn bên cạnh bảo vệ cô.
Hai người xếp hàng hơn phút, nhưng thời gian quan sát chỉ được vài chục giây, vì vẫn còn nhiều người phía sau. La Xán Xán xoay người đi ra, lúng túng.
Nguyên Nghị hỏi: “Em thấy được những ngôi sao nào?”
La Xán Xán nói: “Em không biết, chỉ biết là có rất nhiều, một vài ngôi sao thì sáng, nhưng số khác lại không. Hơn nữa thời gian quan sát quá ngắn, chưa được một phút nữa.”
Nguyên Nghị nhìn xung quanh, có người trên đài quan sát cầm kính viễn vọng của mình. Anh đi đến chỗ người đó trao đổi vài câu, người kia nghiêng người tránh ra. Nguyên Nghị mỉm cười, vẫy tay gọi La Xán Xán. Cô bước đến chỗ anh.
Nguyên Nghị cười nói: “Em có thể xem đến khi đóng cửa.”
Cô bị nụ cười của Nguyên Nghị làm cho rung động, mỉm cười, gật đầu. Nguyên Nghị buông tay, La Xán Xán đi đến trước kính viễn vọng, nhìn một lúc, chỉ thấy trên bầu trời đen đầy ánh sao lấp lánh.
“Rất sáng, lại còn rất đẹp nữa.” Cô quay đầu cười với Nguyên Nghị.
“Vậy mà em chỉ thấy đẹp thôi sao?” Nguyên Nghị khẽ cười.
La Xán Xán nói: “Thì nó đẹp thật mà.”
Nguyên Nghị cười lần nữa. Anh nói La Xán Xán cho anh xem một lát. Anh khom lưng nhìn vào kính viễn vọng. Sau đó, anh ta đứng thẳng dậy nói với La Xán Xán: “Từ chỗ này có thể nhìn thấy tinh vân Orion.”
Nguyên Nghị có vẻ như rất thích thú. Anh vẫy tay bảo La Xán Xán nhìn lại, anh ở bên cạnh chỉ.
La Xán Xán nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm thấy tinh vân Orion mà anh nói. Cô rất hạnh phúc khi tìm thấy nó. Quay lại thấy rất nhiều người đi xuống. Nhân viên nói rằng họ sẽ đóng cửa.
“Nhanh vậy sao?” La Xán Xán vẫn chưa thỏa mãn.
Nguyên Nghị cười nói: “Em đã xem lâu lắm rồi đấy.”
Nguyên Nghị trả kính viễn vọng lại cho nhân viên rồi đi xuống cùng La Xán Xán. Bậc thang của Đài thiên văn Griffith thực sự không dễ đi. Mà La Xán Xán còn mang giày cao gót, vài lần xém chút nữa thì ngã. Một lần nữa, Nguyên Nghị đưa tay ra giữ cô lại đúng lúc. Đầu ngón tay cô không kiểm soát được chạm vào ngón tay anh. Lần đầu tiên, cô cảm nhận được bàn tay của anh to lớn đến thế, khiến trong lòng cô tràn ngập cảm giác an toàn. Mà anh chỉ nắm lấy tay cô trong vài giây thì lại đổi sang giữ cánh tay cô. Khiến cho La Xán Xán không ngừng tự hỏi liệu ban nãy có phải là chỉ do cô tưởng tượng ra hay không.
Nhưng tóm lại, La Xán Xán cảm thấy tối nay mình và Nguyên Nghị vô cùng gần gũi. Cả đời này cô sẽ không bao giờ quên được những chuyện xảy ra vào tối hôm nay.
Sau khi rời khỏi đài quan sát, Nguyên Nghị lại trở nên ít nói hơn. Cô và anh dường như vừa từ một thế giới hảo huyền trở về với thực tại. Nguyên Nghị bắt taxi đưa cô trở về khách sạn.
Cô vừa bước đến trước phòng, thì thấy cửa phòng bên cạnh của Dương Hồng Quyên đang mở, khi bước vào phòng, cô nhìn thấy Dương Hồng Quyên đang nói chuyện điện thoại, La Xán Xán bước được vài bước lại nhanh chóng lui ra ngoài nhìn mình một cái. Cô cúi đầu phát hiện trên người vẫn còn khoác áo của Nguyên Nghị. Cô vội càng cởi ra, Nguyên Nghị chắc chắn sẽ không muốn ai khác nhìn thấy cô mặc áo của anh.
Sau khi La Xán Xán trở về phòng, nghỉ một lúc, gọi cho Nguyên Nghị. Anh nhấc máy, “Alo.”
“Anh rể, áo của anh còn ở đây,” La Xán Xán nói.
Nguyên Nghị “Ừ” một tiếng.
“Ngày mai em sẽ mang trả cho anh?”
“Không cần, đồ anh vẫn còn.”
“Vậy để nó ở đây sao?” La Xán Xán hỏi.
Một lúc lâu, cô nghe Nguyên Nghị nói: “Tùy em xử lý.”
Trái tim của La Xán Xán chợt thắt lại, nói: “Dạ, em biết rồi.”
Ý của anh là anh không cần nữa. Những gì đã xảy ra ở Đài thiên văn Griffith giống như một giấc mơ, trong cái vũ trụ mênh mông ấy, người chợt xuất hiện nhưng rồi lại biến mất.
La Xán Xán mang áo của Nguyên Nghị giặt sạch, xếp vào hành lý cùng đồ của cô khi trở về.
Trước khi lên máy bay, La Xán Xán thấy Dương Hồng Quyên đang nói chuyện với một người đàn ông.
“Viên Phi, anh nói tôi không đứng đắn, chỉ vì khiếu nại của anh mà tôi bị hạ cấp, bây giờ chúng ta huề.” Dương Hồng Quyên nói.
“Tôi nói oan cho cô? Cô chẳng lẽ không chủ động đến gần tôi,thấy sang bắt quàng làm họ à?” Người đàn ông tên Viên Phi chế nhạo.
Dương Hồng Quyên cười nói: “Tôi thích những kẻ giàu có, nhưng tôi không giở thủ đoạn. Anh trả thù tôi đá anh, thủ đoạn của anh cũng không trong sạch. Hay là… anh tức giận vì tôi không nhận ra anh sẽ đến?”
Viên Phi hừ: “Tôi chỉ hy vọng, cả đời này chưa từng gặp cô.”
“Tất nhiên tôi biết anh không muốn gặp tôi. Đường đường là giám đốc điều hành của một công ty lớn, mà lại bị một người phụ nữ yếu đuối như tôi đá.”
“Tôi cũng nói cho cô biết, không có kẻ có tiền nào coi trọng loại phụ nữ như cô đâu!” Viên Phi nói xong cũng đi vào phòng vip chờ.
Dương Hồng Quyên đứng đó. La Xán Xán nhìn bóng lưng của người con gái kia, bây giờ mới biết thì ra không phải là do cô ấy bị khiếu nại vì thiếu lễ độ, mà chỉ vì có mâu thuẫn.
Dương Hồng Quyên quay lại thấy La Xán Xán. Cô châm chọc: “Không ngờ rằng sẽ có một ngày, con ma tội nghiệp đột nhiên lại trở thành một người thành công.Tôi tin chắc sẽ không người phụ nữ nào thích một tên nhà giàu mới nổi như anh ta đâu!”
“Lên máy bay à?” Dương Hồng Quyên nói xong, hỏi La Xán Xán.
La Xán Xán gật đầu. Dương Hồng Quyên kéo vali đi ngang qua người cô. Cô thấy đôi mắt của cô ấy ửng đỏ. La Xán Xán không phải là một người nhiều chuyện, nhưng cũng kéo vali đuổi theo.
Máy bay cất cánh, La Xán Xán nhìn ra cửa sổ, mọi vật trên mặt đất dần trở nên nhỏ hơn, rời xa mọi thứ ở Los Angeles, quay lại với những việc lúc trước.
Máy bay vào lúc ổn định, La Xán Xán vào khoang bếp lấy rượu. Quay lại, đụng trúng một người, ly rượu vang đỏ trên tay rơi xuống, vỡ nát.
“Xán Xán, có chuyện gì vậy?” Tiếp viên trưởng nghe tiếng nên đến xem thử. Thấy người đứng trước cửa bếp, liền chào “Quản lý Cố.”
Cố Tử Hàng gật đầu, nói với tiếp viên trưởng: “Ở đây không có chuyện gì đâu.”
Tiếp viên trưởng do dự một chút rồi rời đi.
La Xán Xán nhanh chóng ngồi xuống nhặt mảnh vỡ, ngẩng đầu lên xin lỗi: “Xin lỗi, quản lý Cố.”
Cố Tử Hàng đưa đến một cây chổi.
Chú thích
Chỉ số BMI (Body Mass Index)