Nguyên Nghị đang ở trong phòng khách sạn dùng máy tính để xem tin tức về một vụ tai nạn máy bay. Anh một tay cầm con chuột, một tay cầm điện thoại, cúi người về phía trước, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Nghe Cố Tử Hàng nói xong, mắt liếc nhìn góc dưới bên phải xem thời gian, mười giờ năm phút tối ở Los Angeles, an ninh không tốt lắm, ở nơi này còn được dùng súng hợp pháp. Anh thả con chuột ra, ngồi thẳng dậy, cau mày nói: “Cậu nhìn thấy ở đâu?”
Cố Tử Hàng nói địa điểm, liếc nhìn La Xán Xán một cái, nói thêm: “Đang đi trên đường đối diện.”
“Cậu cách em ấy không xa à?” Nguyên Nghị nắm lấy trọng tâm.
“À, ừ, tối nay tôi…”
Nguyên Nghị đột nhiên ngắt lời Cố Tử Hàng: “Đi với em ấy đi.”
“Cái gì?” Tông giọng của Cố Tử Hàng đột nhiên cao vút.
Nguyên Nghị nói: “Cậu cũng biết an ninh ở Los Angeles thế nào, vì cậu là giám đốc bộ phận nên phải đảm bảo được an toàn cho cấp dưới của mình, đặc biệt đây còn đang là nhiệm vụ ở nước ngoài.”
Cố Tử Hàng thở ra một hơi, nói: “Chuyện này trở thành trách nhiệm của tôi sao?”
“Đừng nói nhảm, theo sát em ấy đi.” Nguyên Nghị nói xong liền cúp máy.
Nguyên Nghị rất lo lắng? Cố Tử Hàng nhún vai, bỏ điện thoại vào túi quần. La Xán Xán là một tiếp viên hàng không thuộc phi hành đoàn, về công, đích thân xác nhận nhân viên chấp hành nhiệm vụ bay nước ngoài không xảy ra chuyện gì; mà La Xán Xán còn là em vợ của Nguyên Nghị, về tư, anh giống như đang giúp đỡ. Nguyên Nghị sốt ruột, nhưng vẫn xem như không có gì, Nguyên Nghị lừa được người khác nhưng không lừa được người bạn này, chuyện này anh cũng phải giúp. Nghĩ tới đây, Cố Tử Hàng quay người sang, ngước mắt lên nhìn sang đường đối diện, không thấy bóng dáng của La Xán Xán, nhưng đối diện không có nhà hàng nào.
Cố Tử Hàng nói thầm: “Cô gái này đi nhanh thật, cứ như vậy một lát nữa lại sẽ không thấy người.”
Cố Tử Hàng ngay lập tức sải bước qua đường, đi đến phía đối diện. Anh đi dọc theo con đường, nhìn kĩ tất cả các ngõ ngách, trong đầu nghĩ đến vị trí nhà hàng trong khu vực này, đến ngã ba, anh chọn hướng có nhiều nhà hàng.
Nhưng mà Cố Tử Hàng nhìn vào vài nhà hàng vẫn không tìm thấy La Xán Xán. Anh đi dọc theo con đường một lúc sau lại cảm thấy có gì đó sai. Ở ngã ba, sợ La Xán Xán đi vào đường không có nhà hàng. Vậy nên Cố Tử Hàng quay trở lại ngã ba đường, rẽ cua, đi vào đường không có nhà hàng.
Bất kể một người cũng không có trên đường. Cố Tử Hàng lo lắng cho La Xán Xán, mong cô nhất định không được xảy ra chuyện gì. Chính là lúc đang lo lắng chợt thấy một bóng người màu đen. Bóng người khi đứng ở đó không nhúc nhích, nhưng hắt hơi liên tục không ngừng. Anh đi nhanh đến, gọi lớn: “La Xán Xán!”
La Xán Xán quay lại, giật mình nhìn Cố Tử Hàng: “Quản lý Cố?”
Cố Tử Hàng thở phào nhẹ nhõm: “Cô đứng ở đây an toàn là tốt rồi.” Nói xong liền cau mày, “Cô đứng ở đây là gì? Không phải đang tìm chỗ ăn sao? Tại sao lại không đi?”
“Không có người trên đường này.” La Xán Xán nói.
Cố Tử Hàng nhịn không được cười: “Biết sợ rồi sao? Biết sợ mà còn một mình đi ra ngoài muộn thế này?”
Giọng điệu của Cố Tử Hàng giống như những người quen đang nói chuyện với nhau, khiến La Xán Xán ngạc nhiên. Cô không trả lời mà nói: “Tôi sẽ quay lại.”
Cô đứng yên, đang suy nghĩ có nên trở về hay không.
“Không ăn sao?” Cố Tử Hàng hỏi.
La Xán Xán lắc đầu: “Vẫn chưa đói.”
Cố Tử Hàng liếc mắt cũng biết cô đang nói dối. Anh nói: “Cô đi nhầm đường rồi, trên đường này không có có nhà hàng nào đâu. Hơn nữa muộn thế này, hầu hết các nhà hàng đã đóng cửa.”
La Xán Xán không nói gì, dù sao cô cũng không định ăn. Cô đi ngang qua Cố Tử Hàng, đi về, nhưng cánh tay cô bất ngờ bị giữ lại.
“Đi, tôi sẽ dẫn cô đi ăn.” Cố Tử Hàng nói, sau đó anh buông tay La Xán Xán ra.
“Không phải anh nói hầu hết các nhà hàng đều đóng cửa sao?” La Xán Xán nhìn Cố Tử Hàng.
“Hầu hết không có nghĩa là tất cả. Đi theo tôi là được. Nếu không, nếu cô đói đến bất tỉnh, tôi sợ có người sẽ gây phiền phức cho tôi.” Cố Tử Hàng cười.
La Xán Xán không hiểu, nhưng cô vẫn đi theo Cố Tử Hàng. Trong khoảng thời gian đó, cô liên tiếp bị hắt hơi.
“Bị cảm?” Cố Tử Hàng thuận miệng hỏi.
La Xán Xán gật đầu: “Một chút thôi.” Thật ra, cô còn hơi chóng mặt.
Cố Tử Hàng nhớ chuyện tiếp viên trưởng nói La Xán Xán dẫn từng hành khách đi khi mưa. Anh nói: “Trong Trường Cát, thời gian nghỉ ngơi sau khi hoàn thành nhiệm vụ của cô là còn lại nhiều nhất, cũng đủ để cô chữa hết bệnh cảm lạnh. Nói tóm lại, không thể ảnh hưởng đến chuyến bay của phi hành đoàn.”
Trước những vấn đề liên quan đến công việc, Cố Tử Hàng luôn giải quyết việc trước nhân viên của bộ phận. La Xán Xán cũng đứng trước mặt cấp trên nói: “Quản lý Cố yên tâm, tôi nhất định sẽ không làm ảnh hưởng đến chuyến bay.”
Cố Tử Hàng gật đầu: “Ừ.” Thấy La Xán Xán hắt hơi nhưng vẫn giữ được vẻ mặt chuyên nghiệp của mình, Cố Tử Hàng lại cười nói: “Cô không cần phải quá lo lắng như vậy.”
La Xán Xán không nói gì. Cô đi theo Cố Tử Hàng đến một con phố khác. Sau một lúc, họ đến trước một quán mì nhỏ.
Tiệm mì này được một cặp vợ chồng người Trung Quốc mở. Cặp vợ chồng này giản dị, siêng năng. Mặc dù không có khách hàng trong quán, nhưng họ mỗi ngày đều mở cửa rất sớm đến giờ tối.
“Bây giờ có thể tìm được một quán ăn cũng không dễ dàng. Ăn mì được không?” Cố Tử Hàng quay sang hỏi La Xán Xán.
La Xán Xán liền gật đầu: “Tôi ăn cái gì cũng được.”
La Xán Xán và Cố Tử Hàng vào quán mì nhỏ. Hai người ngồi mặt đối mặt. La Xán Xán có thể ngồi ăn chung với cấp trên, ít nhiều cũng có chút gò bó, đầu cô vẫn choáng váng. Lấy tay giữ trán, quay nhìn ra ngoài cửa sổ, còn liên tục hắt hơi.
Cố Tử Hàng rất tò mò về mối quan hệ giữa Nguyên Nghị và La Xán Xán. Tuy nhiên, anh không quen La Xán Xán, cũng không tiện hỏi trực tiếp. Vậy nên nói bóng gió. Anh nói: “Tất cả các tiếp viên hàng không đều phải nghiêm túc thực hiện các vấn đề an ninh.”
La Xán Xán nghe được Cố Tử Hàng đang nói, nhanh chóng quay lại để lắng nghe cẩn thận, nghĩ rằng anh muốn nói về công việc của tiếp viên.
Chỉ nghe Cố Tử Hàng nói: “Ngày hôm trước một máy bay B từ Los Angeles tới London, sau khi cất cánh tại sân bay Gatwick không lâu thì bị rơi. Cơ trưởng là quốc tịch Trung Quốc, đội điều tra của Hoa Kỳ đang điều tra nguyên nhân xảy ra tai nạn, nhưng vì cơ trưởng là người Trung Quốc, quen biết với một huấn luyện viên phi công của Bắc Hàng, hơn nữa vị này còn nổi tiếng nước ngoài, do đó huấn luyện viên phi công này đã được mời tham gia vào cuộc điều tra, và ngày hôm qua dùng tình trạng khẩn cấp để đến Los Angeles.”
La Xán Xán nghe Cố Tử Hàng nói “Huấn luyện viên phi công của Bắc Hàng” thì liền nghĩ đến Nguyên Nghị, cô càng thêm chú tâm. Nghe đến chỗ huấn luyện viên phi công kia khẩn cấp đi Los Angeles thì càng nghĩ đó là Nguyên Nghị. Bởi vì hôm qua Nguyên Nghị đang ở trên máy bay cô làm nhiệm vụ.
Sau khi nghe những lời của Cố Tử Hàng, La Xán Xán liền ngây người. Hóa ra Nguyên Nghị đến Los Angeles vì chuyện này.
Cố Tử Hàng nhìn thấy biểu cảm của La Xán Xán, trong lòng anh cũng rõ như gương. Anh đưa ra kết luận: Cô em vợ có tình cảm với anh rể. Cố Tử Hàng nghĩ đến Nguyên Nghị nhiều lần phủ nhận lời anh nói không chỉ là tình cảm đơn thuần, anh âm thầm vì La Xán Xán thở dài trong lòng. Hoa rơi là có ý, nước chảy cũng có tình, nhưng dòng nước này không nhận ra, để lại bông hoa rơi không hối tiếc.
La Xán Xán không thể tìm được từ, thuận miệng nói một câu: “Nói vậy người huấn luyện viên phi công này phải là rất giỏi.” Cô chỉ thuận miệng nói ra chứ không phải là lời từ tận đáy lòng?
Cố Tử Hàng cười thầm: “Thật sự rất giỏi. Anh ấy là cảnh giới mà vô số cơ trưởng mong muốn đạt được.”
La Xán Xán chỉ gật đầu.
Khuôn mặt của La Xán Xán rất tốt, cô vùi đầu ăn mì, trong đầu nghĩ về mục đích của chuyến đi lần này của Nguyên Nghị, nghĩ về sự xa cách của anh với cô.
Cố Tử Hàng nghiện thuốc lá, anh lấy một điếu thuốc, châm lửa, hít một hơi, nhả khói ra. La Xán Xán đang cúi đầu ăn mì, nhíu mày, ho một tiếng. Cố Tử Hàng nói “Xin lỗi”, “Tôi đi ra ngoài hút thuốc.”
Cố Tử Hàng đứng ngoài cửa hàng mì hút thuốc. La Xán Xán ngồi một mình trong quán ăn mì. Cô ăn vài đũa, ngẩn người ra một lúc. Cố Tử Hàng hút xong một điếu thuốc, quay lại, cô còn chưa ăn xong. Thấy bóng lưng của cô vẫn không nhúc nhích, Cố Tử Hàng trong lòng nở nụ cười một chút: Người phụ nữ này vẫn là một kẻ ngốc.
La Xán Xán cuối cùng cũng ăn xong, cô lấy đô la Mỹ ra tính tiền. Đi ra khỏi nhà hàng mì, không thấy bóng dáng của Cố Tử Hàng, đèn đường bên ngoài tối om, không có hình người trên đường, ngay cả chiếc xe cũng không nhìn thấy. La Xán Xán vội vã gọi “Quản lý Cố”, không ai trả lời. Cô không thể làm gì khác hơn là đi về một mình.
Bốn phía đều rất yên tĩnh, cô chỉ có thể nghe thấy bước chân của mình và tiếng hắt hơi liên tục phát ra. Con đường này khiến trong lòng cô có chút sợ hãi, cô muốn đi nhanh hơn, nhanh chóng trở về khách sạn, nhưng đầu choáng váng nhiều hơn, cơ thể không nghe sai bảo.
Đi được vài bước, cô nghe thấy tiếng bước chân phía sau, càng sợ hơn. Cô không dám quay đầu lại, cố gắng để nhanh chân. Mà tốc độ của đôi chân kia là theo sát anh, cô ý thức được nguy hiểm gần, trên trán chảy mồ hôi hột, dây thần kinh căng cứng.
Đột nhiên, có người dùng lực nắm lấy cánh tay, cô hét “A” lên một tiếng. Cơ thể của cô bị người kéo vòng qua, cô thấy một người đàn ông da ngăm đen. Người đàn ông kia giật lấy điện thoại trên tay cô, còn tiếp tục chạm vào người cô, tìm kiếm thứ gì đó có giá trị hơn.
La Xán Xán sợ đến âm thanh run rẩy, nói: “Trên người tôi không có gì cả! Không có gì!”
Người đàn ông chạm vào sợi dây chuyền trên cổ của La Xán Xán, dùng sức giật nó ra. Cổ của La Xán Xán bị thương, máu rỉ ra. Người đàn ông kia tìm được sợi dây chuyền vẫn chưa từ bỏ ý định, tay tìm kiếm từ trên xuống dưới, La Xán Xán ra sức giãy dụa, miệng la lớn: “Cứu tôi”. Mà cô giãy dụa không được, người đàn ông chạm vào đùi La Xán Xán, cười quỷ quái.
Sau khi Nguyên Nghị cúp điện thoại Cố Tử Hàng, anh đi đến cửa sổ và nhìn ra ngoài cửa sổ. Lông mày anh nhíu lại. Một lúc sau, anh vội vã rời khỏi phòng. Vị trí Cố Tử Hàng gửi cách chỗ anh ở hơn hai mươi phút đi xe. Anh đợi một lúc rồi không có xe, trực tiếp chạy đi.
Anh thở hồng hộc chạy đến chỗ Cố Tử Hàng nói, không nhìn thấy một người. Anh lập tức tìm xung quanh. Tìm một lúc lâu, anh chợt nghe thấy một tiếng “Cứu tôi”, âm thanh yếu ớt, trong lòng anh bỗng nhiên căng thẳng, vội vã chạy qua.
Nguyên Nghị loáng thoáng nhìn thấy hai bóng người đang giằng co. Anh đột nhiên xông tới. Người trước mặt chính là La Xán Xán, một người da đen đang kéo vớ đen của cô. Nguyên Nghị kéo lấy phía sau cổ áo của người da đen, đem ngăn lại. Người da đen quay lại đánh nhau với Nguyên Nghị. Nguyên Nghị mỗi một à mỗi một nắm tay đều đặt lên người tên da đen kia, anh ta cứ liên tiếp lùi về phía sau. Nguyên Nghị vẫn chiếm ưu thế, nhưng đột nhiên nắm tay bị giữ lại bất động, một vật gì đó cứng chỉa vào ngực anh.
La Xán Xán mơ màng nhìn Nguyên Nghị, thấy Nguyên Nghị không nhúc nhích, mắt cô di chuyển xuống, thấy trước ngực Nguyên Nghị là một khẩu súng. Cô sợ đến hét lớn: “Súng! Anh rể cẩn thận!”
Đồng thời hét lên, La Xán Xán nhào đến muốn cướp súng. Tên da đen liền một chân đạp La Xán Xán ra, dùng tiếng anh cảnh cáo hai người Nguyên Nghị và La Xán Xán một cách tàn nhẫn, tốt nhất là đừng di chuyển.
Thấy Nguyên Nghị và La Xán Xán không di chuyển, tên da đen không bắn, nhìn chằm chằm vào Nguyên Nghị, lục soát khắp cơ thể anh. Nguyên Nghị theo dõi chuyển động của người da đen, anh ta đang nhìn xuống chạm vào túi quần của anh, Nguyên Nghị nhân thời cơ, một tay giật lấy súng, khuỷu tay ra sức đè lên vai tên da đen, anh ta bị đau, lại cùng đánh nhau với Nguyên Nghị. La Xán Xán từ mặt đất bò lên, muốn giúp đỡ nhưng không thể, lo lắng nhìn, hét lớn “Anh rể cẩn thận.”
Cuối cùng, người đàn ông da đen bị Nguyên Nghị đánh ngã xuống đất, không thể đứng dậy được nữa. Nguyên Nghị dẫm lên lưng người đàn ông da đen, ngước nhìn La Xán Xán.
Dây thần kinh của La Xán Xán căng cứng cũng có thể thả lỏng, hai mắt nhắm lại, cơ thể run rẩy.
Nguyên Nghị lấy chân ra khỏi tên kia, nhanh chóng chạy đến bên cạnh La Xán Xán.
La Xán Xán ngã vào vòng tay của Nguyên Nghị.
Nguyên Nghị ôm chặt người trong lòng.