Ngày trở về địa điểm xuất phát rất nhanh đã đến, La Xán Xán kéo rương hành lý cùng các thành viên khác trong phi hành đoàn lên máy bay. Không ai dùng ánh mắt kì lạ lúc trước nhìn cô nữa. Những tiếp viên đã bàn về tin đồn ở sau lưng cô có chút bối rối khi đối mặt với La Xán Xán nhưng vẫn chủ động nhìn về phía cô. La Xán Xán và bọn họ không có quen, họ có thể không gặp lại sau khi hoàn thành nhiệm vụ, lại càng không có ý định làm quen. Vì vậy, không quan cần so đo với họ. Cô đáp lại bằng một nụ cười chuyên nghiệp như với hành khách. Nguyên nhân cô nhìn lại là vì lúc hạ cánh có thể làm lơ, nhưng trên máy bay, nhân viên phi hành đoàn phải cùng nhau đoàn kết.
Các hành khách lên máy bay xong, máy bay đang chờ xếp hàng để cất cánh. Tiếp viên trưởng để cho La Xán Xán phát thanh. Nhắc đến chuyện phát thanh trên máy bay thuờng do tiếp viên trưởng làm hoặc tiếp viên được tiếp viên trưởng chỉ định. Mà cái này tiếp viên trưởng thường chỉ định những tiếp viên trong khoang hạng nhất, vì quy định của Trường Cát, phát thanh trên máy bay cũng phải đủ tiêu chuẩn, các tiếp viên đã vượt qua bài kiểm tra phát thanh mới được làm, mà tiếp viên khoang hạng nhất đều đã vượt qua bài kiểm tra này. Vài ngày trước, tin đồn của La Xán Xán còn bị phát tán, một số tiếp viên trưởng đã không cho cô phát thanh. Về tổ bay cô từng làm với Ngô Hà, Ngô Hà đã trực tiếp để em họ của mình là Vương Cầm phát thanh.
Lần này, chỉ nghe thấy một giọng nói dịu dàng, ngọt ngào trong khoang phát thanh vang ra: “Thưa quý vị, chào mừng đến với chuyến bay của hãng hàng không Trường Cát, Trung Quốc. Máy bay chuẩn bị cất cánh, xin mọi người vui lòng thắt dây an toàn, điều chỉnh ghế ngồi, tắt thiết bị điện tử…”
Các khoang hành khách đều nghe thấy giọng nói này, nhiều người theo bản năng ngẩng đầu lên, dường như muốn nhìn xem ai đang nói.
Sau khi La Xán Xán phát thanh xong, thở phào một hơi. Cô có chút lo lắng trước khi phát thanh, vì đây là lần phát thanh chính thức đầu tiên của cô trên máy bay. Cô không tự tin về phần phát âm tiếng Anh của mình.
“Đi đến khoang hạng nhất kiểm tra một chút.” Tiếp viên trưởng đến nói với La Xán Xán.
Tiếp viên trưởng không chọn sai, điều đó rất tốt. La Xán Xán nói “Vâng”, đặt micro phát thanh xuống, xoay người đi đến khoang hạng nhất.
Các hành khách trong khoang hạng nhất rất lịch sự, La Xán Xán không gặp phải hành khách gây khó dễ. Chuyến bay rất suôn sẻ, máy bay hạ cánh ở sân bay Bắc Thành an toàn. La Xán Xán bắt taxi trở về nhà.
Cô không gọi cho Nguyên Nghị. Mặc dù cô nhớ những gì anh nói, nhưng anh chỉ là chọc cô, cô gọi, cô sẽ rất xấu hổ. Quay trở về nhà, cô như hầu hết các tiếp viên hàng không, bắt đầu ngủ bù. Ngủ đủ giấc, cô nhớ trời đã chuyển mùa, muốn mua quần áo cho Tây Tây. Vậy nên cô dùng thời gian nghỉ để đi mua sắm.
Mặc dù tin đồn đã dừng lại, nhưng các tiếp viên khác của Trường Cát vẫn nói về tin đồn. Bởi vì họ không tìm thấy người tung tin đồn, họ không thể nhận được tiền thưởng, không thể khôi phục cấp bậc và cũng không thể thi thăng cấp.
Vương Cầm không nghe lời khuyên của Ngô Hà. Cô muốn tìm bằng chứng La Xán Xán có quan hệ với Nguyên Nghị, tìm mọi cách nghe ngóng tình hình chuyến bay của La Xán Xán chấp hành và địa chỉ của cô.
Vừa nhìn thấy một chiếc taxi đậu trước lầu nhà La Xán Xán, cô ta lập tức lấy lại tinh thần. Tuy nhiên, cửa xe mở ra, La Xán Xán cầm túi mua sắm xuống xe, chỉ có một mình La Xán Xán.
Vương Cầm không cam lòng, đợi dưới nhà La Xán Xán nhiều lần nhưng cũng chỉ thấy La Xán Xán mặc đồng phục, kéo rương hành lý, bắt taxi đến sân bay, hoặc là quay về một mình. Cô không gặp Nguyên Nghị. Nhưng cô cũng phải làm nhiệm vụ, không thể ngày nào cũng canh chừng La Xán Xán. Ngô Hà đã nhiều lần khuyên cô nên thú nhận, cô vẫn ôm hy vọng tìm thấy bằng chứng La Xán Xán và Nguyên Nghị có quan hệ.
Không trách Vương Cầm không phát hiện ra La Xán Xán và Nguyên Nghị ở cùng nhau, vì ngay cả bản thân La Xán Xán cũng rất lâu chưa gặp Nguyên Nghị. Những năm gần đây, cô và Nguyên Nghị đã như thế này, bình thường đều rất bận rộn, hiếm khi ở bên nhau. La Xán Xán biết lần trước cũng là vì tham gia hội thảo huấn luyện viên phi công Nguyên Nghị mới gặp cô ấy trên máy bay, vì vậy ở San Francisco mới có những chuyện kia. Sau đó, anh nghe được những tin đồn mà gọi điện cho cô, đến sân bay để đón cô. Anh dường như xuất hiện vào mỗi khi cô gặp khó khăn, và những lúc bình thường thì anh như biến mất. Tất nhiên, La Xán Xán biết anh không biến mất, hơn nữa hầu hết thời gian cô biết anh ở đâu, chỉ là cô không có lý do để đến gặp anh. Nếu như bịa đại lý do, anh liếc mắt đã có thể nhìn thấu.
La Xán Xán lại có nhiệm vụ, cô dự định khi trở lại Bắc Thành, sẽ đem quần áo mà mình mua cho Tây Tây.
Khi trở về Bắc Thành, La Xán Xán gọi Tây Tây, Tây Tây vừa nghe cô sẽ đến gặp con bé liền rất vui. La Xán Xán nói chuyện với Tây Tây xong không lâu sau Nguyên Nghị gọi đến.
Cô nhanh chóng nhấc máy, nhẹ nhàng “Alo” một tiếng.
“Là anh.”
Giọng nói của Nguyên Nghị vang lên.
“Anh rể.” La Xán Xán gọi một tiếng.
Nguyên Nghị mỉm cười, “Ừ” một tiếng, nói: “Ngày mai em đi gặp Tây Tây đúng không?”
La Xán Xán nói “Ừm.”
Nguyên Nghị nói: “Vậy bây giờ em đến đây một chút, anh mua một bài hát tiếng Anh cho Tây Tây, vốn định hôm nay sẽ về, nhưng lại có việc không đi được, chỉ có thể nhờ em mang đến cho con bé.”
La Xán Xán hỏi: “Đến nhà anh hay đến sân bay huấn luyện?”
“Sân bay.”
La Xán Xán nói: “Được.”
Cúp điện thoại, cô liền bắt taxi đến tìm Nguyên Nghị.
Lúc cô đến, Nguyên Nghị đang đi xuống máy bay. Nguyên Nghị nhìn thấy cô, đi đến phòng thay đồ đưa hộp đựng đĩa cho cô.
“Em đi đây.” La Xán Xán lấy đĩa xong nói.
Nguyên Nghị nhìn cô chằm chằm, nói: “Nhìn em có vẻ không vui.”
“Không có.” La Xán Xán nhìn Nguyên Nghị mỉm cười.
“Anh nhớ một chuyện. Anh nói mời em uống cà phê, có phải vì anh chưa mời, nên em mới không vui?”
La Xán Xán nhanh chóng phủ nhận: “Không phải.”
Nguyên Nghị nhìn cô cười: “Là em không gọi cho anh sau khi về đến điểm xuất phát.”
La Xán Xán có chút vội vàng: “Em không phải vì anh không mời em uống cà phê mà không vui. Em biết anh đang đùa.”
Nguyên Nghị đút tay vào túi quần, cúi đầu nhìn cô, nói: “Nhưng anh đã nói thì phải làm. Bây giờ anh đợi em đi thăm Tây Tây về anh sẽ mời em lại.”
Sở dĩ ngày hôm đó anh cũng đang trêu cô, nên cô mới không gọi cho anh. Cô ngẩng đầu nhìn anh.
“Lần này nhớ kỹ?” Anh hỏi.
La Xán Xán gật đầu.
Nguyên Nghị cười nói: “Về đi, anh vẫn còn bận một lúc.”
La Xán Xán lại gật đầu, sau đó quay người đi ra ngoài sân bay.
Lúc này, Vương Cầm đứng cách họ không xa. Cô mỉm cười tự mãn: “Hai người này thực sự có quan hệ!” Cô cầm điện thoại chụp ảnh La Xán Xán và Nguyên Nghị đang ở cùng một chỗ nói chuyện.
Vương Cầm xoay người rời đi, chiếc điện thoại cầm trên tay đột nhiên bị người khác giật lấy. Cô ngạc nhiên, giật lại điện thoại, ngẩng đầu nhìn lên, còn ngạc nhiên hơn nữa.
“Cố… Giám đốc Cố…”
Cố Tử Hàng đã thấy những bức ảnh trong điện thoại Vương Cầm. Anh liền giơ điện thoại Vương Cầm lên: “Tại sao cô lại chụp ảnh?”
La Xán Xán đã đi tới, thấy Cố Tử Hàng và Vương Cầm liền giật mình.
Vương Cầm ấp úng: “Tôi… tôi…”
“Tại sao cô lại ở đây?” Cố Tử Hàng lại hỏi.
Vương Cầm ấp úng một lúc lâu, nói: “Tôi vô tình đi ngang qua đây, chợt phát hiện La Xán Xán và Nguyên Nghị ở cùng nhau. Tôi nhớ những tin đồn của bọn họ. Tôi cảm thấy những tin đồn không phải là giả, vì vậy tôi đã chụp lại.”
La Xán Xán cau mày: “Cô chính là người tung tin đồn sao?”
Vương Cầm lắc đầu: “Không, không phải tôi!”
Cố Tử Hàng liếc mắt nhìn La Xán Xán, nói với Vương Cầm: “Chị họ của cô đã chủ động nói với tôi.”
Vương Cầm không dám tin, cô cau mày: “Không. Chị họ tôi sẽ không nói, những lời chị ấy nói cũng không phải thật.”
“Chị họ?” La Xán Xán nghi ngờ. Chị họ của Vương Cầm là ai?
Cố Tử Hàng không trả lời La Xán Xán mà chở Vương Cầm cùng quay lại công ty với anh.
Đã điều tra ra được người tung tin đồn này. Vương Cầm cũng đã xin lỗi La Xán Xán trước mặt mọi người. Ngoài ra, Vương Cầm còn bị đình chỉ bay trong hai tháng. Cách xử lý này được Nguyên Nghị đồng ý, các tiếp viên của Trường Cát không bị còn bị trừ tiền tiền thưởng, có thể thi thăng cấp và bị giáng cấp cũng có thể khôi phục về cấp ban đầu.
Cố Tử Hàng tìm Nguyên Nghị, quả là Nguyên Nghị đoán không sai, đi tìm Ngô Hà là có thể tìm ra câu trả lời.
Nguyên Nghị vỗ vai Cố Tử Hàng, nói: “Hiệu suất tạm ổn, cảm ơn.”
Nguyên Nghị giơ tay lên xem giờ, sau đó nhìn Cố Tử Hàng đang ngồi trên ghế sofa, hỏi: “Cậu còn chưa đi à?”
Cố Tử Hàng hỏi: “Có hẹn à?”
Nguyên Nghị nói: “Tôi làm gì có hẹn hò? Chỉ đi gặp Xán Xán thôi.”
Cố Tử Hàng tìm lý do: “Gặp làm gì?”
Nguyên Nghị híp mắt nhìn Cố Tử Hàng: “Chuyện gì?”
Cố Tử Hàng cười nói: “Tiếp viên hàng không Vương Cầm kia chụp ảnh cậu và em vợ của cậu trên điện thoại di động. Trong hình, nhìn hai người vừa nói chuyện vừa cười, nhìn giống như cặp tình nhân.”
Nguyên Nghị mắng: “Nói bậy.”
Cố Tử Hàng nói: “Nhưng những bức ảnh đó được truyền đi, cậu có thể giải thích rõ được à?”
“Có cái gì mà giải thích rõ được? Xán Xán là em gái của Tư Tư.”
“Anh rể và em vợ, không phải làm người khác tưởng tượng nhiều sao?”
Sắc mặt Nguyên Nghị trầm xuống: “Tôi đã nói rồi, đừng lấy chuyện này ra đùa.”
Cố Tử Hàng vươn vai, đứng dậy cười nói: “Tuy nhiên, tôi nghĩ anh rể độc thân quan tâm đến em vợ, thì cũng không phải là chuyện bình thường, dù gì em vợ cũng là phụ nữ.”
Cố Tử Hàng nói xong cũng nhanh chóng rời đi.
Tây Tây gọi điện đến, nói với anh con bé mơ thấy mẹ. Con bé chưa bao giờ nhìn thấy mẹ mình, nhưng xem ảnh mẹ.
Nguyên Nghị đi đến ban công, đứng đó sững sờ. Trong đầu anh xuất hiện hình ảnh bóng lưng cô độc đó ở sân bay vì những tin đồn.
Khi điện thoại reo lên, anh lấy lại tinh thần. Anh lấy điện thoại ra, nhận cuộc gọi.
“Anh rể, em đến rồi.”