“Anh đoán là em muốn biết, thư cảm ơn có phải do anh viết hay không. Câu trả lời là…” Tóc Nguyên Nghị đang ướt, anh cầm một cái khăn lau tóc.
Nhịp tim của La Xán Xán bị chậm một nhịp, anh nói như vậy làm cô nghĩ đến chuyện thư cảm ơn dài như vậy không phải là anh đích thân viết.
Nguyên Nghị vừa lau khô tóc vừa cười nói: “Câu trả lời là mỗi một chữ đều do anh viết.”
Tim của La Xán Xán đang đập chậm liền đập rất nhanh.
Nguyên Nghị nói: “Như vậy sẽ chân thành hơn. Mọi hãng hàng không đều xem trọng thư cảm ơn của hành khách khoang hạng nhất, đó là lý do em. Không chỉ vậy, một số công ty còn đăng thư cảm ơn trên trang web của công ty, khu vực sân bay, thông tin quảng cáo và những nơi bắt mắt, hy vọng mọi người trên trái đất đều nhìn thấy.”
La Xán Xán biết rằng anh đang giúp cô, cô rất cảm động. Cô chạm vào khuôn mặt đáng nóng của mình, và có cả ngàn lời muốn nói, nhưng cô không thể nói bất cứ điều gì. Cuối cùng, chỉ có thể nói: “Cảm ơn anh rể.”
La Xán Xán nhớ rằng cô vẫn không biết anh ta đang làm gì ở San Francisco nên hỏi: “Anh rể, tại sao anh lại đến San Francisco?”
Nguyên Nghị nói: “Tham gia hội nghị dành cho huấn luyện viên phi công.”
La Xán Xán “À” một tiếng, “Có một hội nghị như vậy sao?”
“Năm nay là năm đầu tiên.”
La Xán Xán hỏi: “Đều là những huấn luyện phi công rất giỏi đúng không?”
Chỉ nghe Nguyên Nghị trả lời: “Em nói gì?”
La Xán Xán cười, có Nguyên Nghị tham gia, thì khẳng định đó đều là những người rất giỏi. Cô ngập ngừng và hỏi: “Nó tổ chức ở đâu? Em… có thể đến không?”
Nguyên Nghị nói địa điểm và nói tiếp: “Phải có giấy mời mới được vào.”
La Xán Xán “Ồ” một tiếng. Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Nguyên Nghị, La Xán Xán lại bắt đầu đọc vào lá thư cảm ơn. Sau khi đọc xong thư cảm ơn, cô cũng thấy công ty thông báo xử lý đối với Ngô Hà. Cô xem thông báo thì đặt điện thoại xuống.
Tuy nhiên, cô vừa đặt điện thoại xuống lại có một cuộc gọi đến. Cô nhấc điện thoại lên, nhìn vào, là bạn thân của cô Vưu Châu Châu. Vưu Châu Châu nói cô mới từ London trở về Bắc Thành và ở sân bay đọc được thư cảm ơn của Nguyên Nghị gửi cho cô.
“Đây là lời thổ lộ tình yêu.” Vưu Châu Châu nói.
La Xán Xán đỏ mặt: “Cậu đừng có mà đoán mò, anh ấy đang cố gắng giúp tớ thôi.”
Cô nói những gì đã xảy ra trong chuyến bay lần này với Vưu Châu Châu
Sau khi nghe xong, Vưu Châu Châu mỉm cười nói: “Không có người đàn ông nào giúp đỡ em vợ như vậy cả.”
La Xán Xán nói: “Tớ thật sự không muốn anh ấy đối với tớ là loại tình cảm nam nữ.”
Vưu Châu Châu nói: “Bảo cậu thổ lộ thì cậu không chịu, mà lại bận tâm nhiều như thế.”
La Xán Xán lắc đầu.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Vưu Châu Châu xong, La Xán Xán ngồi đờ trên giường. Có Tây Tây, chị gái, làm sao cô không bận tâm? Cô còn là thầm yêu anh…
Bên kia, Nguyên Nghị đang tắm giữa chừng thì nhận được cuộc gọi của La Xán Xán. Kết thúc cuộc gọi, Nguyên Nghị đặt điện thoại lên bồn rửa tay và tiếp tục làm khô tóc. Sau khi tắm xong, anh mặc bộ đồ tay màu trắng, mang theo một chiếc cặp, đi đến hội nghị huấn luyện phi công.
Ở Bắc Thành, trong phòng tổng giám đốc Bắc Hàng. Trương Cường ngồi trên ghế sofa màu đen, cau mày và ngồi sau bàn làm việc, nói: “Chú Hai, hôm đó cháu nói đợi năm phút thôi, cháu sẽ đến ngay. Kết quả là anh ta hẹn cháu hôm khác. Nói xong liền cúp điện thoại! Hai ngày rồi cháu không thể liên lạc với anh ta. Tại sao anh ta có thể làm như thế?”
Tổng giám đốc Trương nhìn lên từ hồ sơ và liếc nhìn cháu trai của mình. Ông ta nói: “Anh ta là huấn luyện viên phi công giỏi nhất. Nhiều người trong số các phi công hiện nay đều được anh ta đào tạo. Anh ta nổi tiếng ở khắp nơi, mỗi ngày đều được các hãng hàng không khác mời anh ta đi. Hội nghị huấn luyện viên phi công quốc tế đầu tiên ở San Francisco chỉ mời anh ta là huấn luyện viên Trung Quốc duy nhất.”
“Chú Hai, chú nói lời này là có ý gì?” Trương Cường cau mày.
“Ý chú là con không thể liên lạc với anh ta trong hai ngày nay vì anh ta đã đến Hội nghị huấn luyện viên phi công quốc tế.” Tổng giám đốc Trương nói và nhìn xuống đống tài liệu.
Trương Cường bất mãn: “Mấy câu này của chú là ngay cả chú cũng không thể làm gì anh ta.”
Tổng giám đốc Trương nhíu mày. Ông ta ngước lên nhìn Trương Cường và nói: “Lần trước con cũng đến muộn, là con không để tâm, không thể trách anh ta không đợi con. Trong hai ngày qua, anh ta đi tham dự hội nghị kia, các hãng hàng không khác không ai nhận được lời mời cả. Đây là niềm tự hào của Bắc Hàng, niềm tự hào của Bắc Hàng!”
Tổng giám đốc Trương tiếp tục xem tài liệu và không muốn chú ý đến Trương Cường. Trương Cường nói tiếp: “Mặc kệ thế nào, cháu mang họ Trương, là cháu trai của chú, là đứa cháu duy nhất, đến cả con trai chú còn không có. Anh ta không giữ mặt mũi cho tổng giám đốc Bắc Hàng. Làm gì có ông chủ của công ty có thể sợ cấp dưới? Anh ta không xem trọng chú, sao chú vẫn không sa thải anh ta?”
Tổng giám đốc Trương bị câu “Đến cả con trai chú còn không có” của Trương Cường làm cho choáng váng. Ông ta quát: “Đừng nghĩ rằng con là cháu trai của chú thì xem như không có quy tắc! Con phải tuân theo quy tắc! Chú chỉ là tổng giám đốc được thuê. Nếu con không nhận lỗi, con phải nghỉ việc! Muốn sa thải Nguyên Nghị? Với lý do là không chịu chờ cháu trai của tổng giám đốc đến muộn năm phút? Hội đồng quản trị sẽ đồng ý à? Con không sợ bị thế giới cười nhạo sao?”
Trương Cường không thể nói gì nữa.
Tổng giám đốc Trương suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Người khác xếp hàng chờ Nguyên Nghị huấn luyện, nếu không muốn được anh ta huấn luyện nữa chú sẽ sắp xếp huấn luyện viên khác cho con.”
Trương Cường lẩm bẩm mấy câu, đồng ý đổi huấn luyện viên.
San Francisco.
La Xán Xán sẽ trở về sau ba ngày. Ngô Hà bị giáng cấp nửa năm, ngày hôm đó bắt đầu chấp hành. Tiếp viên trưởng chuyến bay trở về sẽ được thay thế. La Xán Xán và các thành viên phi hành đoàn khác đã nhận được thông báo từ công ty, thay thế cho Ngô Hà là tiếp viên trưởngcủa chuyến bay tiếp theo tới San Francisco của Trường Cát, Cân Tha Môn sẽ cùng họ trở về.
Cùng lúc đó, La Xán Xán nhận được cuộc gọi từ ông Vệ, hành khách K. Ông Vệ không gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng ông phải làm thêm một ca phẫu thuật khác.
La Xán Xán cầm điện thoại di động, luôn miệng xin lỗi. Ông Vệ không trách cô, thở dài và nói: “Do tôi thèm, không nhịn được nên đã ăn, không thể trách cô. Chỉ là bây giờ bác sĩ nghiêm túc nhắc nhở tôi phải chú ý đến chế độ ăn uống, nếu không cuộc phẫu thuật sau cũng không thể làm.”
La Xán Xán nghiêm túc nói: “Ông Vệ, ông phải lắng nghe những lời dặn bác sĩ. Ông nhất định phải chú ý đến chế độ ăn của mình, không nên ăn đồ không được ăn.”
Ông Vệ gật đầu lần nữa: “Tôi cũng không dám nữa. Cảm ơn vì đã để lại thông tin liên lạc, nhưng tôi thực sự không trách cô.”
La Xán Xán biết rằng khách K, ông Vệ không bị nguy hiểm đến tính mạng nên đã thở phào nhẹ nhõm. Chuyến bay đầu tiên với tư cách là một tiếp viên hàng không thực sự rất khó quên đối với cô, cô đã rất sợ hãi, nhịp tim đập mạnh và cảm động.
Ngô Hà và Vương Cầm đều đóng cửa, ở trong phòng. Chu Thiến Di rủ La Xán Xán đi dạo phố. Nhưng La Xán Xán cả đêm không ngủ ngon, định ngủ bù, cộng với chuyện bị lệch múi giờ. Vì vậy, Chu Thiến Di và các tiếp viên khác cùng nhau đi ra ngoài.
La Xán Xán thức dậy vào buổi chiều. Cô ra ngoài tìm đồ ăn của khách sạn. Sau khi ăn xong, một mình đi dạo. Cô nghĩ đến Nguyên Nghị, anh cũng ở San Francisco, nhưng anh đang tham dự hội nghị, nhưng cô không thể đi vào.
Cô vẫn tiếp tục đi, vẫn có ý định đến hội nghị của huấn luyện viên phi công. Cô lên tàu điện. Cô nhớ rõ địa chỉ của hội nghị mà Nguyên Nghị nói.
Nửa giờ sau, La Xán Xán xuống tàu điện và đi bộ mười phút mới đến được bên ngoài nơi tổ chức hội nghị.
Đây là một địa điểm ngoài trời, nhưng có một rào chắn tường cao và bảo vệ.
La Xán Xán không có thư mời, không thể vào được, cô đứng cách cổng chính không quá.
Bây giờ đã là hoàng hôn, và trời bắt đầu có sương mù. Mọi người trong địa điểm tổ chức liên tục đi ra. Cô nhìn vào chỗ cánh cửa, một lúc lâu cô mới thấy Nguyên Nghị trong bộ đồ tây màu trắng. Anh vừa đi vừa nói chuyện với một người đàn ông có râu, không nhìn thấy cô. Cô do dự một chút, mở miệng, hét lên: “Anh rể!”
Nguyên Nghị ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô. Anh nói vài lời với người đàn ông có râu và đi về phía cô.
“Xán Xán, sao em lại ở đây?” Anh đứng trước mặt cô, cười hỏi.
La Xán Xán lấy lý do: “Em đang mua sắm gần đây, vì vậy đến xem thử.”
Nguyên Nghị thuận miệng nói: “Ở đây không gần trung tâm.”
La Xán Xán cảm giác như bị phát hiện ra mình nói dối. Cô cúi đầu, nhìn vào ngón chân và muốn tìm một lý do khác.
Nguyên Nghị mỉm cười và nói: “Không tìm được lý do à?”
La Xán Xán sửng sốt, đầu cúi thấp hơn.