“Vị khách kia bị làm sao vậy?” La Xán Xán còn không biết vị khách kia lý do vì sao không thể ăn cơm và súp móng, nghe được giọng nói hù dọa và sắc mặt đáng sợ của Ngô Hà, vội vàng hỏi.
Ngô Hà nói: “Ông ấy hiện tại rất đau bụng, nằm không ngừng rên rỉ. Này, nếu ông ấy mà có chuyện gì thật, cô sẽ lớn…”
Không đợi Ngô Hà nói hết câu, La Xán Xán vội vã chạy đến khoang hạng nhất.
Vừa vào đến khoang hạng nhất, La Xán Xán nghe thấy được âm thanh “Ôi”, cửa ghế K đã mở, mười mấy người đang đứng xung quanh, đều là khách của khoang hạng nhất, nhưng không có Nguyên Nghị ở đó. La Xán Xán chạy đến, vừa nói “xin lỗi” vừa chen vào giữa đám đông đó. Chỉ thấy được hành khách K đang cuộn người trên ghế, hai tay ôm lấy bụng, trở mình trong đau đớn, không ngừng rên rỉ.
La Xán Xán ngồi chồm hổm xuống, sốt ruột hỏi: “Thưa ông, có chuyện gì với ông vậy ạ? Có chuyện gì với ông vậy ạ?”
Người kia chỉ rên rỉ đau đớn. La Xán Xán đang mặc váy nên hơi bất tiện. Cô quỳ thẳng xuống, đưa tay xoa bụng ông ấy, lo lắng vội hỏi: “Chỗ này của bác có đau không?”
Ông ấy gật đầu, tiếp tục rên rỉ.
La Xán Xán nhìn quanh một vòng, cuống quít hỏi: “Mọi người có ai là bác sĩ không ạ? Ai là bác sĩ không? Mọi người có ai là bác sĩ không ạ? Ai là bác sĩ không?”
Khoang hạng nhất có người Trung Quốc, cũng có người nước ngoài. La Xán Xán dùng tiếng Trung và cả tiếng Anh để hỏi. Những người đang đứng đều lắc đầu.
“Ông ấy năm năm trước đã làm phẫu thuật ung thư trực tràng, sau đó còn bị bệnh tắc ruột. Vì vậy, cần chú ý đến thức ăn. Nhìn vào tình trạng này chỉ sợ bệnh tắc ruột tái phát.”
Tiếp viên trưởng Ngô Hà ở giữa đám đông lên tiếng.
La Xán Xán vừa nghe xong, sợ đến sắc mặt tái nhợt. Cô lo lắng đến mức khóc lên, ngẩng đầu nhìn Ngô Hà: “Tiếp viên trưởng, trên máy bay có một bác sĩ đúng không? Là ai thế?”
Ngô Hà nói: “Tôi nhờ Vương Cầm thông báo qua radio rồi, không biết có ai là bác sĩ không.”
“Xin tránh ra, tránh ra một chút, bác sĩ tới rồi!”
Bỗng nhiên có một tiếng nói truyền đến. La Xán Xán vừa nghe, là Nguyên Nghị, là tiếng của Nguyên Nghị! Anh dùng tiếng Trung và tiếng Anh nói xen kẽ.
Rất nhanh, Nguyên Nghị dẫn theo một người đàn ông đeo kính chen vào giữa đám đông.
Giọng La Xán Xán trở nên khàn hơn, cô xoa dịu hành khách K: “Bác sĩ đang đến, thưa ông, bác sĩ đang đến, ông đừng lo lắng.”
Nguyên Nghị vừa liếc mắt đã thấy La Xán Xán đang quỳ trên mặt đất, anh hơi cau mày.
“Tôi là bác sĩ, để tôi xem thử.” Người đàn ông đeo kính kia nói với Xán Xán.
Cô đứng dậy, tránh ra, thấp thỏm chờ bác sĩ chẩn đoán.
Những hành khách khá trong khoang hạng nhất và tiếp viên trưởng cũng đang chờ kết quả của bác sĩ.
“Đừng lo lắng quá.” Nguyên Nghị đi đến bên cạnh La Xán Xán, nhỏ giọng nói với cô.
La Xán Xán cắn chặt môi, im lặng gật đầu, nhưng trong lòng cô vẫn rất căng thẳng, lo lắng, sợ sệt. Mặc dù cô không phải bác sĩ nhưng cũng biết bệnh tắc ruột rất nguy hiểm, huống hồ gì ông ấy năm năm trước còn làm phẫu thuật trực tràng.
Người đàn ông đeo kính đó dùng ống nghe, đặt lên bụng hành khách K và lắng nghe. Đột nhiên bụng ông ấy không còn đau nữa.
La Xán Xán thấy vậy, trong lòng cầu nguyện không phải là tái phát bệnh tắc ruột.
Bác sĩ hỏi vị khách K có tiền sử bị bệnh gì. Ông ấy nói mình từng làm phẫu thuật trực tràng và đã bị qua bệnh tắc ruột.
“Bác sĩ, ông ấy có sao không?” La Xán Xán vội hỏi.
“Tôi có một số nghiên cứu về bệnh tắc ruột. Bụng của ông ấy có thể đau lại sau vài phút.” Người đàn ông đeo kính nói.
La Xán Xán đang bối rối. Sắc mặt Nguyên Nghị hơi trầm xuống.
Sau năm phút, bụng của hành khách K quả nhiên là đau trở lại.
Bác sĩ kiểm tra cho hành khách K lại một lần nữa, sau đó ngẩng đầu lên.
La Xán Xán khẩn trương hỏi: “Thế nào rồi?”
Bác sĩ trả lời: “Bệnh tắc ruột tái phát. Tất nhiên, còn phải đến bệnh viện kiểm tra máy, chụp ảnh, nhưng kết quả không quá tệ. So với tuổi tác của ông ấy, ruột trở nên dễ bị tổn thương, đưa ông ấy đến bệnh viện càng sớm càng tốt.”
Ánh mắt của La Xán Xán lập tức tối sầm lại.
Các hành khách khác biết được kết quả, nhìn hành khách K với ánh mắt thương cảm.
“Mọi người hãy quay về chỗ ngồi đi.” Nguyên Nghị nói.
Các hành khách đều về vị trí của mình.
La Xán Xán vẫn không quên nhắc nhỡ mọi người “Hãy thắt dây an toàn”, nhưng giọng nói cô như sắp khóc.
Ngô Hà ở một bên nói: “Nếu không tại vì cô cho ông ấy ăn thì sẽ không bị như vậy!”
La Xán Xán lẩm bẩm nói: “Ông ấy đâu nói với tôi không thể ăn mấy thứ đó… Tôi không biết…”
Ngô Hà nói tiếp: “Tôi sợ lần tái phát này của ông ấy nguy hiểm.”
La Xán Xán cắn chặt môi.
“La Xán Xán…”
“Câm miệng!” Ngô Hà còn định nói gì nữa, nhưng Nguyên Nghị đột nhiên nghiêm mặt, lớn tiếng quát.
Ngô Hà sửng sốt, nhìn Nguyên Nghị với ánh mắt khó hiểu, anh ta nói cô im miệng, anh ta đang giúp cho La Xán Xán?
Giọng nói của Nguyên Nghị rất khó chịu: “Nhiệm vụ của tiếp viên trưởng là gì? Còn không mau đi báo lại với cơ trưởng. Trước tiên chuẩn bị hạ cánh, trấn an hành khách. Những chuyện khác, tôi sẽ tìm cô nói sau!”
Ngô Hà ngây người một lúc lâu, không thể trả lời, quay người đi.
Bác sĩ cũng rời đi.
La Xán Xán cắn chặt môi, nhìn hành khách ôm bụng kêu đau. Nếu như xảy ra án mạng thì cô sẽ như thế nào?
“Xán Xán.”
Nguyên Nghị gọi.
Cô lấy lại tinh thần, cúi đầu, không muốn để anh thấy dáng vẻ thảm hại của mình. Cô nhỏ giọng nói: “Anh Nguyên, xin hãy trở lại chỗ ngồi, thắt dây an toàn. Máy bay có thể gặp một luồng gió mà bị xóc. Xin hãy chú ý an toàn.”
“Ngẩng đầu lên.”
Nguyên Nghị lại nói.