Dạo này anh hai rất lạ, Lâm Vũ ném chiếc điện thoại xuống giường, một tay chống cằm, lại một lần nữa khẳng định. Hơn một tuần nay, Trình Hạo đều đi sớm về muộn, mỗi lần về đến nhà vẻ mặt đều vô cùng mệt mỏi, thậm chí chỉ nói với cô vài câu rồi lên giường ngủ thiếp đi mất. Đã vài lần Lâm Vũ mở miệng hỏi, Trình Hạo đều cười cười không nói, chỉ qua loa đáp vài câu ý rằng công việc rất bận chứ không có gì khác, bảo cô không cần phải lo lắng. Chỉ là trực giác của Lâm Vũ cho biết, anh chắc chắn đang giấu cô chuyện gì, trực giác của cô từ trước đến nay vốn vô cùng chuẩn xác. Lâm Vũ đảo mắt qua đồng hồ chỉ h đêm, hơi hơi nheo mắt lại, tay trái chống cằm rồi đổi tới tay phải, mày nhíu lại giống như có thể kẹp chết một con ruồi. Từng tiếng tích tắc tích tắc phát ra từ chiếc đồng hồ treo tường làm cho đầu cô không ngừng ong ong. Đi? Không đi? . Lâm Vũ cắn cắn môi, cuối cùng nhìn đến ngoài trời tối đen như mực, không nhịn được nữa từ trên giường bật dậy, với lấy chiếc điện thoại và chùm chìa khóa ngay gần đó, đi về phía cửa.
Ngồi trong chiếc ferrari màu trắng của mình, Lâm Vũ liếc nhìn lên tòa nhà Trình thị vẫn còn sáng đèn, không chút do dự bước ra khỏi xe, lưu loát đi thẳng một mạch lên văn phòng tổng giám đốc. Từ một năm trước ba nuôi đã giao toàn quyền quản lý Trình Thị cho anh hai, toàn tâm toàn ý an hưởng tuổi già, anh hai cũng vì thế mà ngày càng bận rộn hơn.
Lâm Vũ thấy căn phòng vẫn đang sáng đèn, cửa lại không hoàn toàn đóng chặt, cô mỉm cười muốn mở cửa cho anh một bất ngờ lại tình cờ nghe thấy giọng nói quen thuộc từ bên trong truyền ra
"Câu định giấu cô ấy sao". Là giọng nói của Lâm Phong .
"Ừ. Bây giờ chưa phải là lúc. Dạo này cô ấy dường như có vẻ nghi ngờ tôi. Chốc nữa tôi đến đó kiểm tra lại một chút.". Lần này là lời Trình Hạo chậm rãi đáp lại. Lâm Vũ đứng ngoài cửa nhíu nhíu mày, trong lòng nảy lên nghi ngờ, cô quả thực đoán không sai, anh hai đúng là đang giấu cô gì đó.
Nhưng là, giấu cô điều gì mới được? Lâm Vũ muốn áp tai vào nghe tiếp nhưng hai người bên trong lại không nói gì nữa. Nghe thấy tiếng bước chân từ bên trong vọng ra, Lâm Vũ cả kinh vội vàng trốn đến một góc khuất. Trình Hạo cùng Lâm Phong vừa đi vừa nói chuyện, đi một mạch cũng không có phát hiện Lâm Vũ đang trốn ở gần đó. Lâm Vũ trong chỗ tối nhìn bóng lưng hai người, lại nhớ đến lời Trình Hạo vừa mới nói, đợi cho đến khi hai người bước vào thang máy, cô lập tức liền đuổi theo.
Lâm Phong lên một chiếc xe khác về trước. Trình Hạo lên chiếc cadillac của mình, hướng về một phía mà đi tới, nhanh như chớp lao vào trong màn đêm . Lâm Vũ nhấn ga đuổi theo sau, cố gắng giữ một khoảng cách an toàn để anh không phát hiện, trong lòng lại có chút thấp thỏm kích động, giống như là tò mò về chuyện mình sắp khám phá ra, lại giống như có chút hồi hộp lo lắng khi không biết đó rốt cuộc là chuyện nghiêm trọng gì.
Lâm Vũ tắt máy nhìn Trình Hạo ở phía xa xuống xe rồi chầm chậm từ trong túi lấy ra chìa khóa mở cửa một căn nhà thật lớn. Khuôn mặt anh bị bóng tối che khuất không để rõ biểu cảm, không hiểu sao lại khiến Lâm Vũ có chút lo lắng. Đợi cho đến khi anh hoàn toàn bước vào trong căn nhà, đóng cửa lại, Lâm Vũ mới nhanh chóng bước xuống xe, chỉ vài ba bước đã đi đến trước căn nhà kia. Lâm Vũ nhẹ nhàng xoay nhẹ chốt cửa, cẩn thận mở hé từng chút một, nhìn qua khe cửa không thấy bóng dáng của người kia mới dám cẩn trọng lách người vào. Ấy thế mà khi cô vừa bước một bước vào trong liền cảm thấy một lực lớn từ đằng sau đánh tới, Lâm Vũ cả kinh vội vàng lách người tránh một quyền đang giáng đến, mở miệng liền hô lên
"Anh hai. Là em. Là em". Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Trình Hạo vội vã thu tay về, với tay sang một bên bật lên đèn điện, quả thực thấy Lâm Vũ đang đứng ngay trước mặt, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.
"Vật nhỏ, em làm gì ở đây". Chưa nói hết câu liền tiến đến, sau khi xác nhận cô không có bị mình đánh trúng mới thở phào một hơi. Thật may quá, cũng may cô phản xạ nhanh tránh được, anh mới không làm cô bị thương.
Lâm Vũ nhìn ánh mắt lo lắng của anh, đành kể lại một hơi tất cả mọi chuyện, khi kể đến cuối cùng hai má hơi hơi đỏ ửng, ngón tay cũng xoắn vào nhau. Mất mặt thật, theo dõi còn bị anh phát hiện. Anh có cho rằng cô rất bát quái không nhỉ. Nhưng mà cô thực sự rất tò mò nha?.
Lâm Vũ hơi ngẩng đầu quan sát Trình Hạo, kì lạ là anh sau khi ngạc nhiên nghe cô nói thì không hề tức giận, biểu hiện lại giống như có chút... buồn cười. Đúng vậy. Lâm Vũ quả thực không nhìn lầm. Anh chính là đang cười, còn cười ha ha rất thoải mái.
Lâm Vũ nhướng nhướng mày, bĩu môi hỏi lại :"Sao anh lại cười"
Trình Hạo cười đến thực vui vẻ, không đáp lời mà chỉ vươn tay ra xoa đầu cô:"Em thật là"
Liếc qua chiếc đồng hồ trên cổ tay đã chỉ qua h, Trình Hạo mỉm cười, mở miệng nói với Lâm Vũ đang ngơ ngác:" Còn muốn chuẩn bị xong sẽ gọi em đến. Dù sao cũng đã qua h, em đã đến đây, thật sự là vừa vặn".
Nói rồi anh liền bảo cô nhắm hai mắt lại, chính mình lại cẩn thận dẫn cô đi qua một lối nhỏ hẹp dài. Lâm Vũ nhắm chặt hai mắt, mặc cho anh dẫn mình đi, mặc dù trong lòng càng thêm tò mò nhưng cũng chỉ biết im lặng chờ đợi. Lâm Vũ nghe thấy tiếng Trình Hạo mở cửa, dẫn cô đến một chỗ trống, miệng lại còn không ngừng nói:" Không được nhìn trộm".
Trước mắt là một mảnh tối đen, Lâm Vũ nghe thấy tiếng bước chân anh cách mình ngày càng xa, cố kìm nén cảm giác muốn mở mắt ra nhìn cho thật rõ.
Ngay lúc đó, khi xung quanh đang là một mảnh im lặng đến đáng sợ thì bỗng nhiên, tiếng violon réo rắt từ nơi nào đó vọng tới, cùng với giọng nói trầm thấp từ tính quen thuộc
"Vật nhỏ, mở mắt ra"
Lâm Vũ nghe lời mở hai mắt, trong một khắc khi nhìn thấy cảnh trước mặt liền ngây người, hai mắt mở lớn, trong mắt đều là không thể tin. Đèn đã được bật sáng, ánh đèn mờ mờ chiếu lên căn phòng vô cùng rộng rãi. Chỉ là căn phòng ấy lúc này được phủ đầy hoa hồng trắng, phải có hàng trăm hàng nghìn đóa hồng trắng gần như lấp đầy cả căn phòng, đẹp đến mức choáng ngợp. Ở phía xa xa nơi tiếng violin vọng đến, một bóng dáng đứng giữa biển hoa. Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, quần âu, bàn tay thon dài không ngừng kéo đàn, tiếng đàn trong trẻo du dương vang vọng trong căn phòng. Đôi mắt anh nhìn về phía cô, ánh mắt màu hổ phách tràn ngập dịu dàng giống như muốn nhấn chìm cô vào đó. Lâm Vũ hai mắt mở lớn, không nhịn được đưa một tay lên bụm chặt miệng, chậm rãi nhìn người nào đó từng bước từng bước tiến về phía mình. Bản nhạc đã kết thúc, anh đứng trước mặt cô, khi hai người nhìn nhau, anh liền nở nụ cười dịu dàng. Trình Hạo lấy ra một chiếc hộp từ túi quần, dùng sức mở ra. Ở giữa chiếc hộp nhung đỏ là một chiếc nhẫn nhỏ nhắn vô cùng tinh xảo, ở giữa được khảm một viên kim cương lớn lóng lánh xinh đẹp. Anh khẽ quỳ một chân xuống, nâng chiếc nhẫn tới trước mặt cô
"Vật nhỏ. Gả cho anh. Anh hứa sẽ yêu thương, chiều chuộng , bảo vệ em, cho em một cuộc sống hạnh phúc. Vật nhỏ, gả cho anh có được không? "
Đôi mắt Lâm Vũ trong nháy mắt liền đỏ, cô liếc nhìn một vòng quanh căn phòng, lại liếc nhìn người đàn ông mình yêu tha thiết, chợt nhớ đến một ngày rất lâu rất lâu trước đây
"Vật nhỏ, em thích kiểu cầu hôn như thế nào"
"Ưm, chính là căn phòng phủ đầy hoa hồng trắng, còn có anh ấy phải đàn cho em nghe, còn phải quỳ một chân xuống cầu hôn nữa. Chắc chắn sẽ rất lãng mạn a"
Vốn chỉ là lời nói vu vơ khi còn nhỏ.
Thật không ngờ, anh còn nhớ rõ như vậy.
Lâm Vũ không hề do dự đưa một bàn tay về phía trước, cố nén cảm giác xúc động đang trào lên, nhẹ nhàng đáp một tiếng
"Vâng"
Trình Hạo nở nụ cười tươi rói, lấy ra chiếc nhẫn từ trong hộp đỏ, cẩn thận đeo vào ngón áp út của cô. Khuôn mặt anh chứa đựng vẻ nghiêm túc lại chân thành, giống như đây là việc làm cao quý đến nhường nào. Chiếc nhẫn ở trên ngón tay thon dài trắng nõn của cô, vừa như in, tỏa ra ánh sáng lóng lánh mà nhu hòa. Trình Hạo vươn tay ra, thỏa mãn ôm lấy cô vào lòng, trên mặt không giấu nổi vẻ vui sướng
"Vật nhỏ, còn nhớ hôm nay là ngày gì không"
Lâm Vũ nghĩ nghĩ, sau một lúc thì lắc lắc đầu. Hôm nay vốn không phải sinh nhật anh, cũng không phải sinh nhật cô, hình như cũng không phải là ngày kỉ niệm nào đó. Trình Hạo hơi buông cô ra, nhìn thấy cô lắc đầu thì cười khẽ, nâng tay gạt mấy sợi tóc lòa xòa trên trán cô sang một bên
"Ngày này năm trước là ngày đầu tiên anh gặp em". Nghe thấy anh nói, Lâm Vũ mạnh mẽ ngẩng đầu lên, niềm xúc động trào dâng trong lồng ngực, trong mắt dường như có gì đó đang chảy ra.
"Ngày này năm nay, em đồng ý làm vợ anh." Anh lau đi giọt lệ trên gương mặt cô, lại ở đó đặt xuống một nụ hôn nhè nhẹ. Lâm Vũ không nhịn được nữa rúc vào lồng ngực của anh, hơi thở nam tính quen thuộc mà ấm áp khiến cho cô yên lòng
"Cảm ơn anh. Hạo, cảm ơn anh"
Vì yêu em như thế
Vì bên em như thế
.....
Lâm Vũ hỏi ra mới biết rằng hơn một tuần anh bận rộn chính là bí mật tận tay chuẩn bị đám cưới cho hai người, theo như anh nói chính là
"Chỉ cần hôm nay em đồng ý, ngày mai chúng ta có thể lập tức kết hôn". Sau khi hai người làm lành, việc đầu tiên Trình Hạo muốn làm chính là cùng với Lâm Vũ thành hôn. Anh đã suy nghĩ rất kĩ, việc đầu tiên chính là phải cột cô vào người, cô ham chơi như vậy, đâu biết một lúc nào lại rời anh đi hai ba năm. Cũng vì thế, một thứ gọi là đám cưới thần tốc được đại thần triển khai trong bí mật, thiệp cưới, địa điểm, khách mời, ngay cả váy cưới đều được anh chuẩn bị tốt lắm.
Lúc đầu Lâm Vũ còn giả bộ hờn dỗi nói với anh : " Anh không sợ em không ưng í rồi không chịu cưới hay sao". Chỉ là cho đến khi được tận mắt chứng kiến bộ váy cưới tinh xảo với lớp vải voan trắng muốt được thiết kế riêng đẹp đến không sao tả xiết, Lâm Vũ liền ngậm chặt miệng. Trình Hạo nhìn phản ứng của cô liền cười cười ôm lấy cô từ phía sau, cằm của anh tựa lên hõm vai cô, ở bên tai cô đắc ý nói
"Này. Anh còn hiểu em hơn chính em đấy"
Một tuần sai đó, đám cưới cứ thế diễn ra theo kế hoạch. Trình Hạo cho tổ chức lễ cưới trên chiếc phi thuyền sang trọng, rất nhiều khách mời từ nơi xa đến chúc mừng. Lâm Vũ mặc chiếc váy cưới trắng muốt, nghiễm nhiên trở thành cô dâu xinh đẹp nhất. Chỉ là, Dạ Thần không tham gia đám cưới của Lâm Vũ, anh chỉ gửi tiền mừng và duy nhất một phong thư về, trong thư ghi vẻn vẹn mấy dòng chữ rồng bay phượng múa
"Nếu Trình Hạo "không được", cứ đến tìm anh". Bên dưới còn kèm theo một dòng chữ nho nhỏ" Anh lúc nào cũng chờ em ly hôn"
Lâm Vũ đọc được mấy dòng này, có chút buồn cười. Đám người Linda thì khỏi phải nói, trực tiếp cười phá lên, cười đến mức Trình đại thần của chúng ta mặt mày tái mét, cầm bức thư trên tay một phen vò nát, miệng kéo ra một nụ cười nguy hiểm. Hàn Minh cùng với Kỳ Dương cũng có mặt, cả hai giấu đi nụ cười chua xót, cùng với nhóm Linda đồng tâm hiệp lực làm duy nhất một nhiệm vụ... chuốc rượu chú rể. Cả đám Lâm Phong, Lâm Khải, Linda, Hàn Minh, Kỳ Dương một người lại một người tiến đến mời rượu, thực chất chính là muốn chuốc cho Trình Hạo say mèm
Mẹ nó, anh cướp người tôi yêu đúng không?
Uống!!
Mẹ nó, tôi còn chưa dám tỏ tình mà anh dám cưới cô ấy đúng không?
Uống tiếp!!
Trình Hạo rất có nghĩa khí không từ chối một chén nào, từng chén từng chén cạn sạch, uống nhiều đến mức Lâm Vũ muốn tiến lên ngăn cản lại bị gạt ra. Hậu quả của việc đó chính là Trình đại thần của chúng ta khuôn mặt đỏ bừng, say đến mức cả người mềm nhũn được Lâm Vũ dìu về nhà trong cái nhìn mờ ám của Linda.
"Anh hai, này, này"
Lâm Vũ vỗ vỗ mặt Trình Hạo gần như bị cô ném lên giường, hai mắt anh vẫn nhắm nghiền giống như không có dấu hiệu tỉnh lại khiến cô hết sức buồn cười. Cũng phải, uống nhiều như vậy mà không say thì mới là lạ đó.
Lâm Vũ thở dài một hơi, cúi đầu xuống giúo Trình Hạo tháo cà vạt cho anh dễ hít thở, đúng lúc đó đột nhiên có một lực lớn kéo cô xuống khiến Lâm Vũ giật mình hô lên một tiếng. Đến lúc Lâm Vũ định thần lại đã thấy người nào đó đang đè lên trên, hơi thở nam tính nóng ấm cùng với mùi rượu thoang thoảng quẩn quanh bên chóp mũi
"Này, anh hai, anh say rồi sao"
Trình Hạo giống như nghe thấy, ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt phủ một làn sương mờ, môi mỏng hơi hơi dẩu lên:" Đâu có. Hừ, đám kia muốn chuốc cho anh say, đâu có dễ như vậy".
Giọng nói pha chút nũng nịu của trẻ con Lâm Vũ chưa bao giờ nghe thấy trước kia trong nháy mắt khiến cho cô cứng người. Cái giọng nói này.... Này là, anh say rồi phải không?? Nhưng mà khi Trình Hạo từ trên người cô ngồi dậy một mạch lưu loát rót ra hai ly rượu vang đưa đến trước mặt cô, Lâm Vũ lại không biết là anh say thực hay say giả nữa.
"Bà xã, chúng ta uống rượu giao bôi nha"
Lâm Vũ vẫn còn chìm trong hai tiếng " bà xã" ngọt như mật của anh, hai má thoáng chốc đỏ bừng, ngại ngùng vòng tay qua cùng anh uống rượu. Ngay lúc đó, Trình Hạo bỗng dưng nghiêng người, toàn bộ rượu trong ly của cô thoáng chốc đổ hết lê người, ướt hết cả một vùng cổ áo ngủ cô vừa mới thay xong.
"Để em đi thay vậy". Lâm Vũ nhíu nhíu mày, đặt ly rượu sang một bên ý định đứng lên đi thay áo lại bị Trình Hạo nhanh như chớp vươn tay ra kéo cô trở về giường, bản thân lại nhanh chóng nằm đè lên trên
"Không cần đâu". Nói rồi liền cười một tiếng, nhìn chiếc cổ trắng nõn của cô vì vướng chút rượu vang đỏ mà càng thêm xinh đẹp mị hoặc, trực tiếp hạ môi mình xuống, dùng sức mút lấy
"Ưm"
Lâm Vũ kêu lên một tiếng, muốn đẩy anh lại không đẩy được, anh vẫn không ngừng ở cổ của cô liếm láp từng chút rượu vương trên người, vừa liếm nhẹ vừa mút khiến cho cả người cô run lên từng đợt. Trình Hạo uống thêm một ngụm rượu vang đỏ, ở trên cái miệng nhỏ đang mở ra của cô liền hạ xuống, chất lỏng màu đỏ xinh đẹp từ khóe miệng hai người chảy ra ngoài vô cùng dụ hoặc. Anh đương nhiên không buông tha cho cô dễ dàng như vậy, ép cô uống hết một ngụm rượu lại theo đó hôn sâu xuống, chiếc lưỡi dài khuấy đảo trong khoang miệng nhỏ, hương vị ngọt ngào quen thuộc cùng với hương rượu thượng hạng khiến anh say mê không ngớt. Cho đến khi cả hai người không thở nổi nữa mà lưu luyến buông ra, Lâm Vũ thở hổn hển, lúc này mới nhìn thấy rõ khuôn mặt anh. Khuôn mặt tuấn mĩ ửng đỏ, sóng mắt lưu chuyển, rượu còn vương trên khóe miệng, quyến rũ mà mê ly, dưới ánh đèn mờ cực kì dụ hoặc.
"Bà xã. Bà xã"
Anh không để cho cô kịp phản ứng, ở cổ của cô không ngừng hạ xuống nụ hôn vụn vặt mà cuồng nhiệt, bàn tay to cũng thò vào trong áo ngủ của cô mà làm loạn, dấy lên những ngọn lửa nóng. Lâm Vũ không nhịn được ngọ nguậy người. Mặc dù cô biết ngày này thế nào cũng sẽ đến.... nhưng là... nhưng là... cô thực sự rất ngại ngùng a.
"Bà xã, cho anh, được không?"
Lâm Vũ nhìn Trình Hạo quần áo xộc xệch để lộ ra vòm ngực khỏe mạnh, nhịp thở rối loạn, ánh mắt màu hổ phách dù giống như có một ngọn lửa đang nhảy nhót nhưng vẫn vô cùng thanh tỉnh mới biết anh không phải là hoàn toàn say. Chỉ là trong thời điểm hiện tại, đấy cũng chẳng phải vấn đề quan trọng nữa.
Lâm Vũ nghiêng đầu sang một bên che giấu khuôn mặt đỏ bừng, ngại ngùng gật đầu một cái. Trình Hạo nhìn thấy cô ngượng đến vành tai cũng đỏ, không nhịn được ở đó cắn cắn vài cái, thành công cắn trúng điểm mẫn cảm khiến cho cô run rẩy một đợt. Cảm giác quần áo trên người mình lần lượt bị thoát đi, da thịt nóng hổi chạm vào nhau, cô bất giác có chút căng thẳng. Trình Hạo cũng nhận ra biểu hiện của cô, liền ở trên môi của cô hôn sâu trấn an, khẽ thì thầm một tiếng :"Anh sẽ nhẹ nhàng", nói rồi liền động thân tiến vào.
"A"
Lâm Vũ hô lên một tiếng, cả người nhanh chóng co rút. Đau quá. Cảm giác đầu tiên chính là đau, rất đau, so với bị trúng đanh còn đau hơn nhiều. Cô không khỏi khó chịu vặn vẹo người muốn anh tiến ra ngoài, không ngờ tới hành động này lại khiến cho anh thấp giọng rên rỉ, mồ hôi như hạt đậu từ trên trán nhỏ xuống.
"Anh ra đi, đau quá"
"Ngoan, cố chịu một chút, một chút thôi" Vừa nói vừa ở trên người cô hôn nhẹ, vuốt ve kích thích những điểm mẫn cảm. Trình Hạo ép môi xuống, hôn thật sâu, cuồng dã mà nóng bỏng giống như không còn chút cố kỵ nào nữa. Lâm Vũ cảm thấy anh ở cổ mình không ngừng mút mát, eo nhỏ bị anh vuốt ve đến tê dại. Không khí càng lúc càng nóng, Lâm Vũ cũng cảm thấy ở đó không còn đau như trước nữa, cả người cũng thả lỏng ra đôi chút. Trình Hạo vốn sợ làm cô bị thương đã nhẫn nhịn đến cực điểm, cảm nhận được cô thả lỏng liền mạnh mẽ tiến công khiến cho cô không ngừng rên rỉ, hai tay nắm chặt lấy ga giường. Hơi thở của anh càng thêm gấp gáp, giọng nói vốn trầm thấp nhu hòa giờ đã khản đặc nhục cảm
"Bà xã, anh yêu em"
Lâm Vũ chìm trong mê loạn, cô gắng bắt kịp tiết tấu của anh. Bàn tay anh đan vào bàn tay cô siết lấy thật chặt, cả thể xác và tâm hồn đều hòa quyện làm một.
Bên ngoài trời chuyển gió lạnh. Trong phòng lại nóng như lửa đốt, hương vị mập mờ thập phần ái muội.
Đêm nay sẽ là một đêm dài.... ....