Lúc Trình Bác Diễn gọi điện thoại cho Phương Dần, chỉ là tùy tiện tán gẫu, nghe ý tưởng của Phương Dần một chút, muốn thông qua cách nói của Phương Dần để đoán xem Hạng Tây thấy chuyện này như thế nào.
Cho nên lúc Phương Dần đề nghị gặp mặt nói chuyện, anh có chút do dự.
Hạng Tây không muốn để anh biết chuyện này, anh cũng không muốn trắng trợn can thiệp, chỉ thầm nghĩ bảo vệ Hạng Tây trong phạm vi của mình, nếu anh và Phương Dần gặp mặt bị Hạng Tây biết, anh sẽ rất bị động.
"Tôi biết anh đối với tôi có ý kiến." Phương Dần nói: "Cho nên có vài thứ, gặp mặt nói chuyện sẽ dễ biểu đạt hơn."
"Tôi đối với anh không có ý kiến." Trình Bác Diễn sửa đúng lại với gã: "Tôi chỉ đối với việc anh làm có ý kiến, cũng chỉ vì lập trường bất đồng."
"Tôi rất muốn nghe thử một chút." Phương Dần nói rất thành khẩn: "Tôi hy vọng có thể được nghe tiếng nói bất đồng."
"Lời của tôi có thể không dễ nghe." Trình Bác Diễn nói.
"Không sao, bác sĩ Trình." Phương Dần nói: "Tôi bây giờ còn đang ở bên ngoài, anh nói địa điểm chúng ta gặp mặt nói chuyện một chút, loạt ảnh chụp của Tiểu Triển đối với tôi mà nói cũng rất quan trọng."
Trình Bác Diễn nhìn thời gian, khe khẽ thở dài.
Hẹn với Phương Dần tại tiệm trà bên ngoài tiểu khu, Trình Bác Diễn thật sự không muốn chạy xe ra ngoài, anh vốn chỉ muốn cùng Phương Dần trò chuyện qua điện thoại xong là ngủ.
Phương Dần tới rất nhanh, Trình Bác Diễn vào tiệm trà chưa được vài phút, gã mang trên lưng một túi máy ảnh lớn đi vào.
"Cảm ơn anh đồng ý ra đây." Phương Dần ngồi xuống trước mặt anh.
"Còn đang chạy bên ngoài?" Trình Bác Diễn nhìn hắn, muốn gọi nhân viên cho gã một phần điểm tâm: "Ăn khuya một chút đi."
"Đang cùng đối tượng chụp ảnh hôm nay tăng ca, tôi đi thẳng đến." Phương Dần cười cười: "Công việc của tôi không có thời gian cố định, có khi hai ngày không ra khỏi cửa, có khi ra ngoài hai ngày không thể về."
Trình Bác Diễn cười cười không nói gì.
"Tiểu Triển từng nói cậu ấy có bạn, cũng không nói nhiều, nhưng cậu ấy rất để ý người bạn này, tôi nghĩ người bạn này chắc hẳn là anh." Phương Dần nói: "Anh đối với cậu ấy có ảnh hưởng rất lớn, cho nên tôi mới kiên trì muốn gặp mặt nói chuyện với anh."
"Vậy sao." Trình Bác Diễn nhìn gã.
"Chúng ta trực tiếp trò chuyện đi, chuyên đề lần này của tôi, chính là muốn làm về những người mà bình thường mọi người ít tiếp xúc cũng không hiểu rõ, để mọi người xem quỹ tích nhân sinh của họ." Phương Dần uống ngụm trà: "Tiểu Triển thật sự rất thích hợp, trên người cậu ấy có thứ khiến người khác xúc động."
(): Nguyện văn: 人生轨迹 - đường đời.
"Quá khứ đen tối và chật vật sao?" Trình Bác Diễn nói.
"...Cũng có thể nói như vậy, cuộc sống của cậu ấy, ý nghĩ của cậu ấy." Phương Dần nói về sau có chút hưng phấn: "Là thứ chúng ta bình thường không thể nghĩ đến... Tiểu Triển là điển hình, cũng là cả câu chuyện..."
"Ừ." Trình Bác Diễn gật gật đầu: "Phương tiên sinh, có lẽ anh muốn tìm một người điển hình cho nhóm người này, có lẽ cậu ấy rất thích hợp, nhưng anh không nên tìm cậu ấy."
Phương Dần nhìn anh một cái, không nói gì, một lát sau mới cười cười: "Vì sao?"
"Anh muốn, là quá khứ đen tối của cậu ấy, là bất lực tuyệt vọng khi cậu ấy đối mặt với những chuyện kia." Trình Bác Diễn không nhanh không chậm nói, chậm rãi đưa ra ý nghĩ của bản thân: "Mấy thứ này sẽ dễ dàng khiến người khác sinh ra nghĩ suy, thông cảm, bất ngờ..."
"Ngoài mấy thứ này ra, có lẽ cũng sẽ có vài phần giúp đỡ." Phương Dần lập tức nói: "Nhiều người thấy, biết được, rồi cảm động như vậy, có lẽ sẽ có người vươn tay ra, ngoài Tiểu Triển, sẽ còn có những người khác nữa."
() Ý là ngoài Hạng Tây đã được anh Diễn vươn tay giúp thì có lẽ những người giống Hạng Tây sau này cũng sẽ được như vậy.
"Hy sinh một mình ta, tạo phúc cho vạn người sao?" Trình Bác Diễn nở nụ cười: "Anh cảm thấy cậu ấy là người có loại tình cảm này sao? Anh cũng không có quyền yêu cầu cậu ấy có loại tình cảm này."
"Lỡ như cậu ấy nguyện ý thì sao?" Phương Dần nhìn anh.
"Nếu vậy, anh đã nói hết mấy thứ này với cậu ấy sao?" Trình Bác Diễn cũng nhìn gã: "Anh để cho cậu ấy thấy ảnh anh chụp cùng với những câu chữ anh kèm theo kia rồi? Cả những bình luận dưới những ảnh chụp kia, anh nói với cậu ấy rồi? Thông cảm , hiếu kỳ, khó hiểu, còn có khinh thường và nhục mạ?"
Phương Dần im lặng một lát, thở dài: "Tôi là định chụp xong rồi sẽ để cậu ấy xem."
"Cậu ấy là chủ thể của bộ ảnh này, bị phơi bày ra là cuộc sống và ý nghĩ của cậu ấy, vì sao quá trình cậu ấy lại không thể biết?" Trình Bác Diễn cười cười: "Phương tiên sinh, anh đối với cậu ấy không phải là một chút cũng không hiểu, anh rõ ràng nếu cậu ấy biết chính mình bị mổ xẻ ra triễn lãm rồi nhận các loại nghị luận sẽ có phản ứng gì, anh không thể chắc chắn rằng những điều này sẽ không làm tổn thương cậu ấy."
"Có lẽ vậy." Phương Dần suy nghĩ: "Nhưng này cũng chỉ là giả thiết, chung quy lại mà nói chuyện này tôi cùng Tiểu Triển là hợp tác, cũng là chuyện có ý nghĩa, loại cuộc sống gian nan, bị quá nhiều người xem thường này, cần phải có người khiến cho mọi người biết đến, biết được nơi góc hẻo lánh chúng ta không nhìn thấy, còn có người sống đến không dễ dàng như vậy..."
"Nếu tôi là người ngoài cuộc." Trình Bác Diễn xoay cái ly: "Có lẽ tôi sẽ cảm thấy anh làm chuyện này là có ý nghĩa, có lẽ tôi còn vì có anh là người ghi lại mà cảm thấy may mắn..."
Anh nhìn vào mắt Phương Dần: "Nhưng đáng tiếc, tôi quen biết cậu ấy, cậu ấy là người bên cạnh tôi, một người sống, chân thực, mỗi một ngày tôi nhìn cậu ấy cố gắng, muốn vươn lên, cố gắng tiến về trước, mà anh chỉ muốn bày ra quá khứ cậu ấy muốn vứt bỏ, vậy nên tôi chỉ có thể ích kỷ nghĩ việc anh làm là rất sai sự thật."
"Bác sĩ Trình." Phương Dần nhíu nhíu mi: "Lời của anh...trên thực tế, không ai có thể chắc chắn rằng chuyện này đối với Tiểu Triển một chút trợ giúp cùng lợi ích đều không có."
"Chẳng hạn như? Anh biết cậu ấy thực sự muốn cái gì sao?" Trình Bác Diễn hỏi.
"Ai cũng không thể nói bản thân biết rõ." Phương Dần nói: "Anh biết không?"
"Tôi không biết, có lẽ không phải là thông cảm và trợ giúp, mà là một chút khẳng định, nhưng tôi sẽ hỏi cậu ấy, ít nhất cho cậu ấy biết cậu ấy phải đối mặt với cái gì." Trình Bác Diễn cười cười: "Mà không phải là vài trạng thái mà anh muốn biểu đạt cùng bày ra mà cậu ấy vừa lúc phù hợp kia, cậu ấy là một con người có suy nghĩ, chứ không phải là một ký hiệu biểu hiện đơn giản."
"Bác sĩ Trình." Phương Dần chậm rãi uống ngụm trà: "Tiểu Triển có người bạn như anh vậy thật tốt."
"Tôi hy vọng vậy." Trình Bác Diễn nói: "Cậu ấy cũng đáng được tôi làm "người bạn như vậy", cậu ấy vẫn đang thay đổi, dù rất chậm, rất vất vả, nhưng... thực ra trạng thái này của cậu ấy, đã không phù hợp với chủ đề anh muốn biểu đạt nữa, cậu ấy không còn bị mắc kẹt tại một chỗ, tuyệt vọng bất lực đã không còn là trạng thái chủ yếu của cậu ấy.
"Cho nên... bác sĩ Trình, anh là hy vọng tôi không tiếp tục chụp cậu ấy nữa?" Phương Dần hỏi.
"Không, sau khi tìm hiểu thêm về hiện trạng thì tôi tôn trọng quyết định của cậu ấy." Trình Bác Diễn nhẹ nhàng gõ ly: "Tôi không phủ định ý nghĩa mấy ảnh chụp này của anh, trước đây tôi nhìn thấy mấy ảnh này, chỉ cảm thấy bất lực, cảm thấy nặng nề, tôi chỉ có thể giúp đỡ những người trong phạm vi tôi có thể tiếp cận, hiện tại cậu ấy đang ở trong phạm vi của tôi, tôi nguyện ý giúp cậu ấy, tự nhiên cũng sợ anh trong lúc vô tình xúc phạm cậu ấy."
"Tôi hiểu ý của anh." Phương Dần gật gật đầu: "Tôi không có ác ý, cũng không phải cố ý muốn gây rắc rối cho cậu ấy."
"Ừm, cho nên tôi không thảo luận đúng sai chuyện này với anh." Trình Bác Diễn dừng một chút: "Hôm nay chúng ta chỉ nói đến lập trường."
Thời điểm từ tiệm trà đi ra, Trình Bác Diễn thanh thanh cổ họng, lâu rồi không có một lần nói nhiều như vậy, miệng khô lưỡi khô cảm thấy cổ họng cũng khàn.
Lúc ban đầu nhân viên đến châm trà, tay chạm vào miệng ly, Trình Bác Diễn quan sát một lúc, nhân viên này vẫn luôn đi đi lại lại, xếp ghế lau bàn, vẫn luôn không rửa tay, cho nên trà trong ly anh một ngụm cũng không uống, hiện tại khát vô cùng. (dừa anh lắm)
Phương Dần ngược lại là ăn rất vui vẻ, lúc chuẩn bị đi còn bắt tay với anh.
Trình Bác Diễn về nhà, còn chưa thay xong quần áo, đã nghe tiếng di động vang lên, anh sờ sờ trên người mới phát hiện không mang di động, liền nhanh chóng vừa xách quần vừa chạy đến, sợ bên bệnh viện có việc gấp lại không liên lạc được với anh.
Di động hiện lên số của Hạng Tây.
"Sao còn chưa nghỉ ngơi?" Trình Bác Diễn vừa nhận đã hỏi, nhìn thời gian, không còn sớm.
"Anh sao không nhận điện thoại vậy?" Thanh âm Hạng Tây không có tinh thần mấy, lười biếng: "Em gọi đến lần thứ tư rồi đó."
"Tôi mới ra ngoài một chuyến, không mang di động theo." Trình Bác Diễn nói, lấy một ly nước rót ra uống một hơi: "Bây giờ cảm thấy thế nào rồi?"
"Ài anh đến thăm Châu Phi sao, uống nước em còn nghe thấy nữa." Hạng Tây chậc một tiếng: "Một chút cũng không phù hợp với hình tượng ưu nhã bình thường của ngài đâu."
"Hỏi cậu nói đi đã." Trình Bác Diễn buông ly xuống, cuối cùng cổ họng mới cảm thấy dễ chịu một chút.
"Đầu có hơi choáng, muốn ói, may là chưa ăn gì." Hạng Tây nói: "Nhưng mà bây giờ tốt hơn một chút, chỉ là không ngủ được."
"Trước khi tôi đi cậu đã ngủ nửa ngày rồi." Trình Bác Diễn cười nói: "Muốn nói chuyện hửm?"
"Không trò chuyện, em muốn ngủ." Hạng Tây nhỏ giọng cười hai tiếng: "Em phải nằm thẳng bao lâu vậy?"
" giờ, cậu cứ như vậy ngủ đến sáng mai là được." Trình Bác Diễn nói.
"Không gối đầu lên thật khó chịu, em thấy như não sung huyết vậy." Hạng Tây thờ dài: "Aizz, một lát em đếm cứu vậy."
"Đếm một nửa xong bị nhầm thì phải đếm lại sao?" Trình Bác Diễn cười cười: "Cậu hô hấp chậm lại."
"Làm sao để chậm lại?" Hạng Tây không lên tiếng, đại khái là đang thử, một lát sau cậu chậc một tiếng: "Nghẹn chết em..."
"Cậu thử làm theo lời tôi nói một chút." Trình Bác Diễn nhẹ giọng nói: "Hít vào, một... hai... ba... bốn...Dừng lại, một... hai...ba...bốn... Thở ra, một... hai... ba."
Hạng Tây bên kia không nói tiếp, Trình Bác Diễn có thể nghe được tiết tấu hít thở của cậu hòa nhịp với mình, từ lúc đầu có vài tiếng không điều chỉnh tốt còn mang theo tiếng vang.
Trình Bác Diễn nén cười, tiếp tục từ từ đếm, qua vài phút, Hạng Tây bên kia đã không còn thanh âm nữa.
"Hạng Tây?" Trình Bác Diễn nhẹ giọng hỏi: "Nè?"
Xem chừng là ngủ rồi, Trình Bác Diễn lại nghe tiếp một lúc, vậy mà lúc nãy còn nói không ngủ được, anh cười cúp điện thoại.
Lúc tỉnh lại vào buổi sáng, Hạng Tây có chút vô lực, cảm thấy cảm giác chóng mặt và muốn nôn ngày hôm qua cơ bản đã biến mất, nhưng thay vào đó là đau đớn trên miệng vết thương ở chân.
Thời điểm y tá đến cắm bình truyền dịch, cậu vỗ vỗ giường: "Chị, miệng vết thương này sẽ đau bao lâu vậy?"
"Đau lắm hả?" Y tá hỏi cậu.
"Đau lắm..." Hạng Tây cau mày: "Em buổi sáng là bị đau tỉnh á."
"Nhịn một chút, nếu thật sự đau quá không chịu nổi thì nói với bác sĩ Trình, uống hoặc chích giảm đau đi." Y tá nói: "Nhưng mà tốt nhất là đừng dùng, không tốt đối với việc khép miệng vết thương."
"À." Hạng Tây thở dài: "Em nhịn trước vậy."
Sau khi y tá rời đi, cậu trừng trần nhà đến sững sờ, đau đớn trên chân cậu thực ra có thể chịu được, trước đây khi nằm viện, vài ngày đầu cũng là vừa đau vừa tê, so với bây giờ còn nghiêm trọng hơn, cậu cũng chịu được.
Không biết vì sao lần này cậu mẫn cảm với đau đớn hơn so với trước đây.
Có lẽ đã qua những ngày tháng an ổn quá lâu? Trước đây ngay cả sống chết cũng không quan trọng, đau hay không cũng có thể không quan tâm... Cũng như việc mỗi ngày uống trà Wang Lao Ji đều không thấy đắng bao nhiêu, đến một nửa lại cho ngươi uống mấy ngụm nước đường, rồi lại liếm một miếng Wang Lao Ji, phỏng chừng có thể đắng đến chảy nước mắt.
() Nguyên văn: 王老吉 - Trà Wang Lao Ji hay Wong lo Kat là trà thảo mộc như Dr Thanh phiên bản Trung Quốc vậy.
Hạng Tây nhìn trần nhà cười cười, thật có lý.
Theo lý thì hôm nay Phương Dần sẽ đến đây, cảnh tượng trước mặt thật ra rất phù hợp với yêu cầu của gã, thiếu niên sầu khổ nằm trên giường bệnh, chịu đựng thống khổ do một lần bị đánh trước đây để lại...
Hạng Tây chậc một tiếng, rất phiền lòng, dưới loại trạng thái này, nếu Phương Dần đến, cậu nếu không chuẩn bị, vừa khó chịu sẽ chửi gã mất.
Nhưng mãi cho đến trưa, Phương Dần cũng không đến đây.
Trình Bác Diễn mang theo một cà men giữ ấm đến, lúc đi vào phòng bệnh rất lo lắng.
"Thế nào rồi?" Anh đặt cà men lên tủ đầu giường.
"Chân đau." Hạng Tây nhìn đồng hồ trên tường, thời gian nghỉ ngơi giữa trưa đều đã qua rồi: "Hôm nay bên phòng khám bề bộn nhiều việc lắm phải không?"
"Còn tạm, chỉ là gặp người nhà bệnh nhân tính tình nóng nảy, bị gãy xương lại không chịu đi chụp phim trước, đã vội vàng muốn đem đi trực tiếp xử lý miệng vết thương." Trình Bác Diễn cười cười: "Mắng tôi nửa ngày."
"Em cảm thấy." Hạng Tây tựa vào trên giường chậc một tiếng: "Trước đừng nói em có khả năng hay không, cho dù có, công việc bác sĩ này em khẳng định cũng không làm được, cả ngày làm việc bận rộn đến mệt chết, động hay bất động gì cũng bị đánh bị mắng, đổi lại là em thì đã sớm cùng người ta đánh nhau luôn rồi."
"Nếu cứ theo kiểu của cậu, một ngày có khi phải đánh đến tám bận mười hồi, làm một năm thì có thể đổi nghề đến võ quán, tiền đề là không để cậu đánh chết người." Trình Bác Diễn đặt bàn ăn lên giường: "Đến bệnh viện đều là người đang sốt ruột, mười người thì phỏng chừng có có đến hai ba người đụng chạm rồi, ăn tí cháo đi."
"Anh làm hả? Anh không phải là dậy sớm làm cháo cho em đâu hả?" Hạng Tây cảm động một trận, sau đó lại có một chút lo lắng: "Là cháo đậu sao?"
"Hôm nay tôi ngủ quên, không có thời gian làm, nên mua ở cổng đó." Trình Bác Diễn mở nắp cà men ra, đặt tới trước mặt cậu: "Đặt cơm bệnh nhân ở bệnh viện mấy ngày cho cậu rồi, tôi sợ mình bận rộn quá không lo cho cậu ăn được."
"Vâng, em ăn cơm cho bệnh nhân là được." Hạng Tây cầm thìa qua múc cháo: "Thực ra không ăn cũng không sao... Em không có khẩu vị gì."
"Miệng vết thương đau sao?" Trình Bác Diễn nhìn cậu.
"Còn tạm." Hạng Tây cười cười: "Chỉ là... cái này lúc nào thì không đau nữa vậy?"
"Đại khái một hai ngày, xem tình huống của từng người." Trình Bác Diễn nhìn thuốc của cậu, sắp truyền xong rồi, vì thế rung chuông gọi y tá: "Thân thể cậu so với trước đây tốt hơn chút, ngày mai hẳn là sẽ dịu lại, nếu thật sự khó chịu thì nói với tôi."
"Thân thể em cảm thấy tốt hơn nhiều." Hạng Tây hoạt động cánh tay một chút: "Khỏe như trâu luôn."
"So với trâu còn có chênh lệch nhất định." Trình Bác Diễn cười nói: "Nhưng mà so với trước đây thì béo hơn một ít, xuất viện rồi cậu có thể chạy bộ rèn luyện một chút."
"Hình như em béo lên không ít, một lát em đến trạm y tá cân thử..." Hạng Tây nói đến một nửa đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu trừng anh: "Anh làm thế nào biết... em béo lên?"
Trình Bác Diễn bị cậu hỏi đến sửng sốt, không đợi anh nói gì, Hạng Tây lại cúi đầu, ăn mấy ngụm cháo lớn.
"Nhìn mặt đó." Sau khi phản ứng lại anh vui vẻ: "Mặt tròn một chút rồi."
"...À." Tay Hạng Tây dừng lại, sau đó đầu cũng không nâng lên mà liều mạng ăn.
"Chân cũng nhìn." Trình Bác Diễn nén cười: "Lúc phẫu thuật có so một chút, so với lần đầu phẫu thuật cho cậu thì có thịt hơn."
"Có được rồi hay chưa vậy!" Hạng Tây để cháo xuống, y tá đi vào lấy kim cho cậu, cậu chỉ có thể tạm thời dừng ăn, dùng tay ấn lỗ kim, đợi y tá đi ra ngoài, cậu có chút bất mãn nhìn Trình Bác Diễn: "Anh lúc giải phẫu không chuyên tâm như vậy sao?"
"Trước khi phẫu thuật, tùy tiện nhìn hai cái thôi." Trình Bác Diễn cười nói: "Cậu đều không mặc gì..."
"Em không phải không mặc gì!" Hạng Tây chậc một tiếng: "Em lúc mặc quần áo, y tá lại không cho em mặc quần!"
"Ừ." Trình Bác Diễn lấy tay che miệng đáp lời, trong thanh âm vẫn mang theo ý cười.
"Quên đi, nhìn thì nhìn đi, đều là nam, không quan trọng." Hạng Tây thở dài, nhìn cháo trong cà men: "Tay em phải ấn bao lâu vậy?"
"Vài phút." Trình Bác Diễn đưa tay qua: "Tôi giúp cậu... ấn vậy."
"A." Hạng Tây đưa tay qua, Trình Bác Diễn nắm tay cậu ấn lại, cậu cầm lấy cháo ăn một ngụm lại cười: "Em còn nghĩ anh muốn nói đút cho em chứ."
"Vậy tôi đút cho cậu." Trình Bác Diễn nói: "Muốn không?"
"Không cần đâu." Hạng Tây vui vẻ.
Thời gian nghỉ trưa của Trình Bác Diễn vốn không nhiều, trước đó còn bị trễ, ở phòng bệnh nói chuyện không bao lâu, Hạng Tây còn chưa ăn cháo xong, anh đã phải đi.
"Buổi chiều cơm bệnh nhân đưa đến cậu nhờ y tá giúp cậu lấy." Trình Bác Diễn nói rõ với cậu: "Cà men của tôi ở văn phòng, để mấy cổ dùng cái đó là được."
"Của anh sao?" Hạng Tây nhìn anh: "Em dùng xong anh làm sao tiêu độc?"
"Cậu dùng xong thì dùng xong." Trình Bác Diễn xoay người đi ra ngoài: "Tôi lại mua một cái khác."
"Cói nói không bệnh sạch sẽ!" Hạng Tây chậc chậc hai tiếng.
Trình Bác Diễn lấy cháo Hạng Tây chưa ăn xong, chân đau tuy rằng có thể chịu đựng, nhưng lại ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự thèm ăn, hơn nữa còn khiến người đứng ngồi không yên, khó chịu đến mức nằm không được ngồi không xong.
Phòng bệnh này có hai người, giường kế bên vốn là một ông lão, đêm qua lại đổi đến một người đàn ông trung niên, bị thương nhìn so với mình lần trước còn nặng hơn, chân cũng bị treo lên, toàn thân chỗ lộ ra đều có băng vải, nằm trên giường vẫn luôn rầm rì.
Hạng Tây cũng không có cách nào tìm hắn tán gẫu, chỉ có thể nhờ y tá đem điều khiển đến bên tay, xem TV.
TV tổng cộng cũng không có vài kênh, lúc này cũng không có gì có thể xem, Hạng Tây tựa vào giường, đổi từng kênh một lần, cuối cùng dừng lại ở tiết mục trên kênh tin tức.
Chỗ nào chỗ nào đang xây một con đường mới, ngày mai là có thể thông xe, nơi nào nơi nào xây dựng trái phép bị dỡ bỏ, sạch sẽ rồi, chợ đêm nơi nào nơi nào phiền nhiễu người dân, đã bị cấm, ống thoát nước nơi nào nơi nào bị tắc, dân cư gặp rắc rối, rồi hang ổ phi pháp bán rượu giả được báo cáo, ông chủ và một công nhân bị bắt...
Nhàm chán, Hạng Tây trừng TV đến thất thần, trong đầu suy nghĩ lộn xộn, hang ổ phi pháp nhỏ như vậy còn có công nhân nữa chứ, công nhân còn là người què.
Cũng phải, loại địa phương này còn có thể tìm người nào làm việc, cũng là như vậy, nếu cậu không đụng trúng Trình Bác Diễn, hiện tại cũng có khi đang làm việc tại nơi lộn xộn đen tối nào, cũng không chắc đã sớm bị Bình thúc bắt về, làm chết cũng có khi...
Người què?
Người què!
Hạng Tây vụt ngồi lại ngay ngắn, cầm điều khiển TV chỉnh âm thanh to lên, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm người công nhân bị ông chủ che khuất một nửa trên TV.
Tay có chút không khống chế được mà phát run.
Tin tức rất ngắn, nhân vật chính là ông chủ, người công nhân vai phụ kia căn bản ngay cả một cảnh chính mặt cũng không có, nhưng Hạng Tây vẫn nhận ra được.
Hơn mười năm trước, trừ Bình thúc, người quen thuộc với cậu nhất.
Là Man Đầu.
Tin tức rất nhanh đã phát xong, chuyển qua tin tiếp theo, Hạng Tây vẫn ngồi thẳng tắp trên giường nhìn chằm chằm vào màn hình TV, trong đầu vang ong ong.
Mãi cho đến khi người đàn ông trung niên không thoải mái mà cao giọng hừ hừ, mơ hồ kháng nghị, Hạng Tây mới hồi phục lại tinh thần, chỉnh nhỏ âm thanh TV lại.
Là Man Đầu.
Khẳng định là Man Đầu.
Tuy rằng quần áo trên người người kia có chút cũ nát, nhìn qua cũng có chút bẩn, người cũng chỉ có nửa thân nhoáng lên một cái, nhưng cậu vẫn có thể xác định người này là Man Đầu.
Không phải đã chạy rồi sao?
Không phải đã cầm tiền của Nhị Bàn mà chạy rồi sao!
Cũng chạy nửa năm rồi!
Như thế nào còn ở nơi này, hơn nữa còn ở trong một hang ổ phi pháp!
Hạng Tây nhắm mắt lại, dựa mạnh lại trên gối đầu.
Cậu vẫn cảm thấy lâu như vậy vẫn không có tin tức của Man Đầu, nhất định là đã trốn về nhà, nhà ở phương Nam mà hắn thường thường sẽ lải nhải nhắc đến một chút.
Câu ngẫu nhiên nghĩ đến còn rất hâm mộ, vô luận hắn đã từng có một đoạn thời gian không chịu nổi như thế nào, ít nhất hắn còn có thể trở về nhà, trong nhà có cha mẹ nôn nóng chờ hắn.
Hiện tại đột nhiên thấy Man Đầu, lấy loại phương thức như vậy xuất hiện trước mắt cậu.
Hạng Tây cảm thấy có chút không thể chấp nhận.
- HẾT CHƯƠNG -
____________________________________________
- Phát hiện lâu lâu tác giả sẽ gõ sai từ, hay nói cách khác là sai chính tả á :)))))
- Cảm ơn mọi người quan tâm nhe, mình dạo này vẫn khỏe lắm, nguyên nhân ra chương mới chậm là như vầy:
+ Mình bắt đầu học online rồi :