Hạng Tây từng nói cậu không có bạn bè, đối với Trình Bác Diễn mà nói lời này không nghi ngờ gì chính là lời thật lòng. Quen biết Hạng Tây lâu như vậy, anh cũng từng gặp bạn, hay nói đúng hơn là đồng lõa, của Hạng Tây khi cậu giả vờ gây tai nạn lừa đảo, nhưng về sau này thì cậu vẫn luôn lẻ loi một mình.
Tuy rằng những người được gọi là bạn bè trước kia không có thì không có, nhưng Trình Bác Diễn vẫn thấy cậu sẽ cô đơn.
Anh đoán chừng Hạng Tây cũng không có hứng thú với bạn bè của mình, chỉ là cảm thấy trong thời gian này cảm xúc của Hạng Tây không quá tốt. Nên mới nghĩ lúc một đám người tụ tập lại cùng ăn cơm uống rượu thì có lẽ tâm trạng của cậu sẽ tốt lên một chút.
Dù trên thế giới này có quá nhiều điều vô lực, nhưng nếu có thể vươn tay ra anh vẫn sẽ vươn tay. Hơn nữa, đối với thân phận không ra gì trước đây, Hạng Tây cũng không chấp nhận, vẫn luôn khát vọng được thay đổi. Vì cảm thấy được những điều này, anh mới có thể (vươn tay) kéo một phen.
Đương nhiên... còn có thêm nguyên nhân khác hay không, anh vẫn chưa nghĩ lại.
Nhưng anh chỉ nói có tụ họp chứ cũng không nói cho Hạng Tây biết đây là tiệc sinh nhật của anh, anh sợ Hạng Tây sẽ vì quà cáp mà phát sầu.
"Hả?" Hạng Tây ngẩn người, im lặng một lát mới nói: "Anh cùng bạn bè ăn bữa cơm, em đi... không thích hợp lắm ha? Mọi người đều không biết em, hơn nữa chênh lệch cũng... lớn quá trời, nói chuyện gì cũng không ổn."
"Chênh lệch gì?" Trình Bác Diễn hỏi.
"Chênh lệch à, thì là chênh lệch đó." Hạng Tây chậc một tiếng: "Giống như chệnh lệch giữa em với anh đây nè, một bác sĩ đứng đắn làm trong một bệnh viện thuộc top ba cùng với một tên côn đồ... làm trong Shaxian."
"À, chênh lệch này sao, như cậu vừa nói thì đúng là lớn thật nhỉ." Trình Bác Diễn cười.
"Đúng vậy, cho nên..." Hạng Tây nói còn chưa dứt lời đã bị Trình Bác Diễn cắt ngang.
"Cho nên không phải chúng ta vẫn đang trò chuyện sao?" Trình Bác Diễn mỉm cười: "Từ mùa đông nói cho đến hiện tại đã là mùa hè rồi."
"...Đâu có giống nhau." Hạng Tây nở nụ cười: "Nếu không phải hai chúng ta từng gặp nhau vài lần, lại thêm em mặt dày mày dạn để anh cứu em, thì vào lúc bình thường gặp em mà anh có thể liếc mắt nhìn em một cái thì xem như hôm đó anh rảnh rỗi quá mức luôn đó."
"Nếu cậu có rảnh thì đến đi, ăn một bữa cơm cũng có sao đâu, tiện thể giải buồn." Trình Bác Diễn không nghĩ Hạng Tây sẽ để ý đến điểm này như vậy.
"Em... nghĩ lại đã." Hạng Tây do dự nói: "Em bận rộn lắm còn phải sắp xếp thời gian nữa."
"Vậy cậu sắp xếp ổn thỏa rồi gọi điện cho tôi." Trình Bác Diễn nói.
Hạng Tây ngủ từ hôm qua đến giữa trưa hôm nay đến lúc Trình Bác Diễn gọi đến mới tỉnh, cậu cầm điện thoại ngồi trên giường nửa ngày cũng chưa tỉnh lại.
Trình Bác Diễn thật sự là người tốt, bạn bè tụ tập vậy mà còn nhớ gọi cho cậu.
Hạng Tây thở dài. Cậu rất muốn đi gặp bạn bè của Trình Bác Diễn, trải nghiệm xem cuộc sống của những người không giống cậu sẽ như thế nào, sẽ trò chuyện gì, sẽ chơi cái gì...
Nhưng cậu không dám đi, không chỉ bởi vì chênh lệch quá lớn, mà còn sợ sẽ dọa Trình Bác Diễn.
Lật tới lui trên giường nghịch điện thoại nửa ngày, cậu vẫn không biết có nên đi hay không, cuối cùng đành ném điện thoại qua một bên, đi rửa mặt trước đã.
Lúc chuẩn bị mở cửa ra ngoài, cậu nghe được ngoài cửa có tiếng bước chân hỗn loạn, trong lòng nhất thời căng thẳng, không tiếng động đứng yên sau cửa.
Cửa bị gõ vang, còn gõ rất lớn, Hạng Tây nghe tiếng tim mình đập thình thịch.
"Có người không?" Người bên ngoài lại gõ cửa vài cái: "Cảnh sát đây."
Cảnh sát? Hạng Tây dựa vào tường, mẹ nó!
Cừa lại bị gõ vài cái, Hạng Tây lại thấy không xác định. Nếu là người của Bình thúc, khẳng định sẽ không dùng loại thân phận cảnh sát này lừa cậu mở cửa. Người lăn lộn trong Triệu Gia Diêu đi ra có mấy kẻ nghe được là cảnh sát còn dám mở cửa...
"Không ở nhà sao?" Người gọi cửa vừa rồi nói một câu.
"Có thể là ra ngoài rồi mà tôi không để ý." Có người trả lời.
Hạng Tây nhận ra giọng nói này, là tiếng của chủ nhà. Ngày hôm qua đèn WC không sáng Hạng Tây vừa mới đi tìm ông, còn hàn huyên vài câu.
Thật sự là cảnh sát.
Trong nháy mắt Hạng Tây ngây ngẩn cả người.
Có mở cửa hay không, bây giờ còn khó quyết định hơn cả chuyện có đi ăn cùng Trình Bác Diễn hay không nữa.
Vì sao cảnh sát lại tìm đến cậu?
Là vì chuyện trong quán cơm nồi đất sao?
Bằng kinh nghiệm của Hạng Tây, trên lý thuyết không có khả năng lắm. Loại gây sự đến cửa quậy phá này cảnh sát không biết gặp bao nhiêu lần một ngày, còn không làm bị thương đến ai, nên không thể có chuyện cố chấp tìm đến nơi này. Hơn nữa chứng minh thư của cậu cũng là giả, cótìm người cũng không tìm được.
Vậy là vì cái gì, Man Đầu xảy ra chuyện sao?
Hay Lý Tuệ?
Cũng không thể, cả hai người đều có quan hệ với Bình thúc, nên nếu cảnh sát có thể tìm đến nơi này Bình thúc cũng chẳng có gan gọi người đến quán cơm tìm cậu.
...
Rốt cuộc là vì cái mẹ gì chứ!
"Nơi này ai ở?" Cảnh sát ở ngoài cửa hỏi.
"Một đứa nhỏ, tuổi không lớn lắm, hẳn cũng là học sinh." Chủ nhà trả lời.
Hạng Tây vừa nghe những lời này liền thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cảnh sát không phải chủ đích đến để tìm cậu.
Cậu đưa tay mở cửa ra, xoa mắt dựa vào cửa. Ngoài cửa thật sự là cảnh sát, hơn nữa có ba người, cậu nhìn thoáng qua, đổi biểu tình chưa tỉnh ngủ trên mặt thành sửng sốt: "Chuyện gì vậy?"
"Muốn tìm cậu hỏi thăm chút chuyện." Cảnh sát đưa giấy chứng nhận (là cảnh sát) ra cho cậu nhìn.
Hạng Tây cho cảnh sát vào phòng, cảnh sát vào phòng nhìn quanh, rồi lại mở cửa sổ ra nhìn trên dưới vài lần.
"Làm sao vậy?" Hạng Tây nhỏ giọng hỏi chủ nhà.
Chủ nhà cau mày, nửa ngày mới nói một câu: "Dưới lầu có người chết."
"Hả?" Lần này Hạng Tây không phải đang giả vờ giật mình, mà thật sự lắp bắp kinh hãi.
Cảnh sát ở trong phòng nhìn một vòng, sau lại hỏi Hạng Tây mấy câu hỏi, người trẻ tuổi dưới lầu cậu có quen không, có từng gặp qua chưa, có nói chuyện chưa, có phát hiện anh ta có gì dị thường hay không.
Hạng Tây đều lắc đầu, căn bản cậu còn không biết dưới lầu là ai ở, ngay cả người cách vách cậu còn chưa biết hết.
Cảnh sát hỏi xong mấy câu hỏi thì rời đi, chủ nhà cũng cau mày mặt đầy buồn bực đi xuống lầu.
Hạng Tây đi ra ngoài, tụ lại với mấy người cùng lậu nhìn xuống dưới lầu. Đó là căn phòng dăng dây màu ở dưới, có thể nhìn thấy máu đọng trên đất, vài cảnh sát đứng ngoài cửa, bên trong có người đang chuyển một túi to chứa gì đó ra ngoài.
"Ai ôi..." Cô gái nấu mì cho bạn trai ở cách vách vừa thấy đã chịu không nổi, xoay người chạy về trong phòng.
Mấy nữ sinh ở tầng này đều rời đi, Hạng Tây cùng với mấy nam sinh khác cùng đứng nhìn. Đến khi người dưới lầu đều tản đi hết mấy người bọn họ vẫn ở trên hành lang hàn huyên một hồi.
Hạng Tây hỏi thăm đại khái từ bọn họ.
Người chết dưới lầu là một cậu trai trẻ tầm hai mươi tuổi, đã ở đây gần một năm. Thân thế hình như không tốt lắm, độc lai độc vãng, chưa có ai từng thấy có bạn bè hay thân thích đến thăm.
Người này trước đây không có công việc chính thức, hay làm các loại việc vặt, như phát tờ rơi, bán đồ uống vân vân để trang trải, rất khổ cực.
Vào sớm nay có người phát hiện cửa phòng của anh ta mở toang, đi qua thì thấy người đã chết cứng rồi, máu chảy đầy đất, trong tay còn cầm con dao.
Là tự sát hay bị gϊếŧ còn chưa xác định được.
Mấy người nam sinh còn có hứng thú thảo luận, trong giọng nói mang phần sôi nổi.
Hạng Tây hút hết một điếu thuốc thì về phòng của mình, cửa phòng vừa đóng lại cậu đã ngồi xuống giường, qua thật lâu cũng không nhúc nhích.
Một người xa lạ không quen biết chết đi, người này lẻ loi một mình thật sự quá thảm. Qua ngày thôi đã khổ cực, cuối cùng đến chết cũng không được chết minh bạch.
Ngoài cửa vẫn còn tiếp tục thảo luận, không có ai quan tâm người kia rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì, mà chỉ biết trong nhịp sống bình thường nay đã có đề tài để bàn tán trong thời gian dài.
Bỗng nhiên Hạng Tây cảm thấy rét run.
Quá giống chính mình.
Một người, tự lăn lộn sống tiếp.
Có ngày bị bệnh, bị thương, bị người đuổi đánh, chết rồi, hay nửa sống nửa chết... ai sẽ biết đến, ai sẽ để ý?
Máy ảnh của Phương Dần có lẽ vẫn sẽ đối diện với cậu, cuối cùng mọi người nhìn ảnh chụp của cậu, thổn thức cảm khái, sau đó lật qua một trang khác.
Không.
Còn có người.
Vẫn có một người.
Trình Bác Diễn.
Hạng Tây bật dậy, đi hai vòng trong phòng, lấy di động ném ở trên bàn qua gọi điện cho Trình Bác Diễn.
"Hửm?" Trình Bác Diễn tiếp điện thoại, nghe thanh âm là đang đi đường.
"Buổi tối thứ bảy phải không?" Hạng Tây hỏi.
"Đúng vậy." Trình Bác Diễn nói: "Cậu tới muộn một chút cũng không sao."
"Em có thể đi được." Hạng Tây nói.
"Tôi đi đón cậu, ở quán Shaxian sao?" Trình Bác Diễn cười.
"Không, không." Hạng Tây nhanh chóng nói: "Anh đừng đến đón em, em tự mình đi là được."
"Sợ cậu không tìm được." Trình Bác Diễn nói: "Tôi tới nơi cậu ở đón cậu."
"Vậy... cũng được." Hạng Tây do dự một chút: "Em ở đường lớn đợi anh."
Gác điện thoại, Hạng Tây vào WC, nhìn vào cái gương vỡ trên tường xem xét chính mình, lại đổi biểu cảm vài lần, cười, không cười, nghiêm túc, ngoan ngoãn, hòa ái dễ gần...
Mặt tạm được, dù sao cũng là như vậy.
Quần áo trên người không được vừa lòng lắm, hiện tại trời đã bắt đầu chuyển ấm, quần áo dày lúc trước Trình Bác Diễn mua cho cậu đã không thể mang được nữa. Vậy nên cậu quyết định dạo chợ đêm ở đây mua đại mấy bộ quần áo cho mình. Quần áo cậu đều chọn loại rẻ nhất, một thân cộng lại cũng chưa đến một trăm tệ.
Bình thường tự mình làm cái gì cũng ổn, nhưng muốn cùng ăn cơm chung với bạn bè của Trình Bác Diễn, mấy đồ mặc trên người lại không ổn, bởi vì là hàng rẻ tiền nên vừa nhìn đã nhận ra ngay.
Tiền trong túi vẫn còn. Vì cậu vẫn luôn rất khống chế chi tiêu, tiền thuê nhà là Phương Dần ra, cho nên tiền cũng không giảm bớt mà còn thêm được một tháng tiền lương.
Cậu suy nghĩ rồi lấy ra năm trăm, còn đếm tới đếm lui hai ba lần, đếm xong lại lấy ra thêm hai tờ, đếm lại hai lần nữa. Cũng ổn rồi ha. Mua một cái quần một cái áo thun, nhiều lắm thì mua thêm một cái áo khoác mỏng là được.
Còn giày... giày lúc trước cậu mang là loại giày lông, sau này đổi qua một đôi giày vải cho người già, vừa nhẹ nhàng vừa thoải mái, nhưng mà lại khó coi.
Cậu tính toán trong lòng, cuối cùng không đành lòng lấy thêm tiền ra, đủ rồi.
"Mẹ nó." Cậu nhìn tiền trong tay: "Chảy máu nhiều quá."
Phương Dần không mời mà đến khi nhìn thấy dưới lầu chắn dây màu đã lập tức chạy lên, lúc vào cửa còn rất kích động xém nữa đã ngã một cái.
"Xem anh kích động kìa, không phải đã nói là hai ngày nay đứng đến chỗ của tôi sao?" Hạng Tây khoang chân ngồi trên giường: "Anh mẹ nó chuyên nghiệp ghê, gõ lên hai bên tường luôn đi."
"Tôi không phải cố ý tới đây đâu, thật sự chỉ đi ngang qua thôi, tính lên xem tình hình cậu có ổn hay không... Dưới lầu xảy ra chuyện gì vậy?" Phương Dần giơ máy ảnh ra: "Tôi còn thấy máu nữa."
"Một người không may chết rồi." Hạng Tây nói: "Cảnh sát đến một chuyến rồi đi."
"Chết như thế nào?" Phương Dần hỏi.
"Ai biết được." Hạng Tây thở dài: "Ai mà để ý chứ, cũng chỉ có mấy nhϊếp ảnh gia như mấy người có hứng thú. Anh chụp, sẽ có người muốn xem, anh không chụp thì cũng chẳng ai biết. Chỉ biết im ắng giãy dụa, im ắng khổ sở, im ắng chết đi."
Phương Dần không nói gì, ngồi xuống bên cạnh cậu, một lát sau mới nhìn cậu: "Muốn ra ngoài sao?"
"Ừ, anh đừng đi với tôi, tôi chỉ ra ngoài mua vài bộ quần áo." Hạng Tây nói.
"Tôi chụp cậu xuống lầu vậy." Phương Dần cầm ví tiền ra: "Đưa cậu tiền hôm nay trước, mấy hôm nay cậu muốn tìm việc phải không?"
"Qua đợt này đã, không có sức." Hạng Tây cúi đầu.
"Cái gì rồi cũng sẽ qua." Phương Dần vỗ vai cậu: "Đều sẽ qua thôi."
"Người dưới lầu kia không phải là không qua được đó thôi." Hạng Tây nhìn gã một cái.
Phương Dần há miệng không nói nên lời, cuối cùng đành thở dài.
Hạng Tây cảm thấy bảy trăm tệ mà muốn mua đồ giống Trình Bác Diễn mang lúc bình thường gần như là không có khả năng. Nhưng chỉ cần giống với đồ mấy sinh viên bên cạnh mặc là đủ rồi. Có khi còn có thể tốt hơn một bậc.
Cậu cũng không đi đến trung tâm thương mại lớn nào, vùng này sinh viên thuê phòng rất nhiều, đi ra ngoài không bao xa là hai trường đại học, con đường trước cửa trường đều là các loại cửa hàng quần áo nhỏ, cũng giống giống nhau.
Đầu tiên Hạng Tây chọn giày, đây là cái chính cậu phải mua trước, như vậy mới có thể kiểm soát chi tiêu tốt được.
Phải đến bảy lần tám lượt vào vào ra ra vài cửa hàng bán giày, Hạng Tây cuối cùng mới chọn được một đôi giày giảm giá trong cửa hàng Anta.
"Muốn đổi đôi này luôn sao?" Cô gái bán hàng để cậu thử giày xong lại nhìn đôi giày vải bên cạnh hỏi một câu.
"Không, giúp tôi đóng gói lại." Hạng Tây cởi giày mới ra, đổi về lại đôi giày cũ.
Tiếp theo là áo và quần. Áo thì dễ rồi, mua một cái áo thun ngắn tay là được, lại thêm một cái áo khoác, qua thời gian nữa trời nóng cũng không cần phải mua tiếp.
Hạng Tây thực sự rất kén chọn quần áo. Trước đây lúc đi trộm, trừ tích cóp một chút, số tiền còn lại cậu đều sẽ chọn thứ tốt nhất trong khả năng, tạo kiểu tóc mua quần áo đều chưa từng đau lòng, dù sao tiền tiêu hết rồi lại "làm việc" là được.
Hiện tại không giống vậy, tiền kiếm được chẳng dễ dàng gì.
Trên áo thun ngắn tay còn dán mác mới đồ mùa hè, cũng không rẻ, cậu niết lấy số tiền trong tay, thử từng cái. Thử đến khi mặt ông chủ kéo thành con la, cậu mới chọn xong áo.
Cuối cùng cậu còn muốn ông chủ tặng cho một đôi vớ, ông chủ nhìn cũng không nhìn cậu đã nói thẳng một câu: "Cậu nghĩ đẹp quá ha!"
Quần Hạng Tây quyết định mua quần bò, bền sạch, một năm bốn mùa đều có thể mặc.
Nhưng vừa hỏi giá cậu đã hết hồn: "Một trăm bảy?"
"Hàng của chúng tôi đều là quần bò ngoại nhập, loại mấy chục không thể so được." Chủ tiệm đánh giá cậu: "Cậu mua mười cái giá rẻ, không bằng mua một cái có hình có dáng."
Hạng Tây không nói gì, xoay người ra khỏi tiệm này, rồi đi dạo ở mấy tiệm bên cạnh. Thật ra cũng có loại rẻ tiền, chỉ ba mươi lăm một cái. Hạng Tây thử một chút, cảm thấy mang lên xong có thể lập tức đến nhà máy làm việc luôn.
Lại quay về cửa hàng kia thử, thực sự đẹp hơn nhiều còn khoe được chân dài, không đợi chủ tiệm nói thêm gì, cậu đã cởi ra rồi đi ra ngoài.
Thử một vòng, cuối cùng lại quay lại tiệm đó.
"Hầy." Chủ tiệm là một chị gái, vừa thấy cậu lại tới thì thở dài: "Cậu đã so xong chưa? Tôi không phải đã nói sao, tính cậu một trăm rưỡi, còn ngại đắt chắc?"
"Một trăm rưỡi hai quần tôi còn có thể xem xét một chút." Hạng Tây cúi đầu nhìn quần.
"Tôi nói cho cậu nè bạn nhỏ, không phải hôm nay còn chưa mở hàng thì bây giờ tôi đã đánh đuổi cậu ra ngoài rồi. Cậu tin không?" Chị gái nhìn cậu.
"Thấp xuống một tí nữa đi, chị gái." Hạng Tây nói.
"Gọi chị cũng vô dụng, một trăm tư, còn lãi nhãi với tôi nữa thì cậu quay đầu đi luôn đi." Chị gái cau mày.
"Dì, một trăm ba đi." Hạng Tây cắn răng.
"Đi đều, bước!" Chị gái quát một tiếng.
"Một trăm ba mươi lăm." Hạng Tây nhìn cô: "Để lại cho em năm tệ tiền ăn cơm đi chị, chị đại lợi đại cát, cung hỉ phát tài, quanh năm dư dả..."
"Trời ơi!" Chị gái lại quát một tiếng, trừng mắt nhìn cậu hơn nửa ngày, vung tay lên: "Lấy đi lấy đi, phiền chết mất."
Hạng Tây trả tiền, lúc xách túi đi ra ngoài thì thấy ở cửa tiệm treo mấy hàng dây lưng, cậu kéo xuống một cái bằng vải bố: "Chị gái, chị khuyến mãi em cái dây lưng này đi."
"Không cho! Mười lăm một cái, cậu muốn thì mười tệ rồi cầm đi." Chị gái nói.
"Năm tệ đi mà, em không có tiền cơm luôn rồi." Hạng Tây nhỏ giọng nói, móc năm tệ trong túi ra: "Một lát còn phải đi về, tiền xe cũng không có luôn đó."
"Trời ạ!" Chị gái kêu.
Hạng Tây ôm mấy cái túi to, một đường đi về chỗ ở.
Trên người cậu thật ra vẫn còn tiền, bảy trăm lúc nãy cũng chưa tiêu hết nhưng cậu thật sự không muốn tốn tiền để ngồi xe buýt nữa. Cậu quyết định sẽ chấp hành lời đã nói với chị gái kiađến cùng, không ăn cơm cũng không ngồi xe về.
Trở lại phòng, cậu tắm rửa một cái, thay quần áo và giày ra, rồi đứng trong WC soi gương, cảm thấy cả người có tinh thần hơn hẳn.
Nhưng vì gương nhỏ nên chỉ có thể nhìn thấy nửa người trên, cậu nhấc một chân dựa vào tường, có thể nhìn thấy chân trong gương, nhưng tư thế này thì nhìn chẳng ra làm sao.
Nghĩ rồi cậu ra khỏi phòng, lắc lư hai vòng ngoài cửa phòng cặp đôi sát vách. Lúc nấu cơm trưa cả hai đều không đóng cửa, có thể thấy phòng họ có một cái gương lớn đối diện cửa.
Hạng Tây nhìn vào gương cảm thấy mình cũng không tệ, chỉ là tóc chưa được phong cách lắm. Sau khi kiểu tóc Mochican bị cạo đi cậu cũng không chăm chú để tóc nữa, đến khi tóc dài thì tốn mười đồng vào tiệm tóc để người ta cắt ngắn đi là được.
Như bây giờ, nhìn mình không khác mấy sinh viên cùng lầu kia bao nhiêu, cậu lại thấy rất vừa lòng.
Chỉ là sau khi trở về phòng thay quần áo ra, cậu lại hơi đau lòng vài trăm tệ này.
Hai ngày tiếp theo Phương Dần cũng không đến nữa, Hạng Tây cảm thấy rất yên tĩnh. Cậu đến cửa cũng không ra, cứ ở trong phòng mình, thường thường sẽ nghe mọi người nghị luận về cái người đã chết kia.
Thật ra mỗi ngày Phương Dần chụp ảnh cậu, chỉ cần đừng đặt câu hỏi không ngừng như đang phỏng vấn, vậy cậu cũng không thấy ảnh hưởng gì đến mình. Chỉ là việc chụp hình khiến cậu cảm thấy cuộc sống của mình như một con thú bị nhốt rồi bị ghi lại từng chút, sau đó lại bị người khác hiếu kỳ khám phá, khiến cậu thấy tổn thương lòng tự trọng của mình.
Nhưng Phương Dần không đến, cậu lại rất đau lòng cho năm mươi tệ ngày hôm đó, ba ngày là đủ một cái quần rồi.
Buổi trưa thứ bảy Trình Bác Diễn gọi điện thoại cho cậu, hẹn thời gian gặp mặt buổi chiều. Hạng Tây rất muốn trò chuyện với anh thêm hai câu nữa, nhưng giọng nói Trình Bác Diễn bên kia hình như đang ở nhà, nên cậu đành phải gác điện thoại.
Cơm cậu cũng lười ăn, giữ bụng buổi tối ăn bù vậy, dù sao nếu là không thể nói chuyện với bạn của Trình Bác Diễn thì cũng chỉ có thể ăn ăn ăn mà thôi.
Cậu nằm trên giường, nửa tỉnh nửa ngủ đến buổi chiều, nhìn thời gian cũng sắp tới giờ rồi mới rời giường. Cậu tắm rửa rồi thay quần áo mới vào, lại ở trong phòng sửa sang thêm cả nửa ngày nữa, mới đi ra ngoài.
Căn phòng dưới lầu kia đã được dọn dẹp sạch sẽ, hai phòng cách vách hình như đều đã chuyển đi, tất cả đều đã đóng cửa. Bây giờ đã không nhìn ra mấy ngày trước nơi này mới có người chết máu chảy đầy đất, đoán chừng qua hai ngày lại sẽ có những người khác vào ở.
Hạng Tây đứng đứng lại ở đó vài giây, sau đó bước từng bước nhỏ đi xuống lầu.
Trình Bác Diễn đến sớm khoảng mười phút, anh đỗ xe ở ven đường chờ cậu.
Không được vài phút, anh đã thấy Hạng Tây đi ra từ đường nhỏ. Vài ngày không gặp, mặt Hạng Tây có vẻ sắc nét hơn chút, nhưng quần áo mới mua trên người lại khiến cậu có vẻ rất có tinh thần.
Hạng Tây rất thanh tú, dù không được tính là đặc biệt nổi bật, nhưng khi ở trong đám đông vẫn sẽ được chú ý. Ngoài tính cách chững chạc hơn các bạn cùng lứa tuổi, cậu còn có một chút nhạy cảm và thận trọng cùng một chút tự ti. Nhưng điều khiến Trình Bác Diễn thỉnh thoảng lại cảm thấy mềm lòng, chính là những lúc cậu ở một mình sẽ hiện lên cảm giác cô đơn khi đã nhìn thấu nhiều việc
Tựa như khi cậu đang đi tới đây lúc này. Phía sau cậu là một khu nhà nhỏ tự xây lộn xộn, bên chân là mấy con gà không biết do nhà ai nuôi, còn có mấy đứa nhỏ mang cặp rượt bắt, một chiếc xe ba bánh chở hàng lao vào làn đường như thiếu niên đuổi theo gió.
Cậu tránh gà, né mấy đứa nhỏ, đi qua xe hàng, tựa như cậu đều không nhìn thấy mấy thứ ấy.
Trình Bác Diễn bóp còi, mở cửa xuống xe, Hạng Tây ngẩng đầu nhìn thấy anh, nở một nụ cười, chạy tới.
Trình Bác Diễn nhìn biểu cảm trên mặt cậu biến đổi, cũng cười lên.
"Còn tưởng em đi ra sớm chứ." Hạng Tây cười xoa mũi: "Anh đợi bao lâu rồi?"
"Vừa đến." Trình Bác Diễn lên xe: "Lên xe đi, qua đó cũng mất gần một giờ lận."
"Sao lại tụ hội hôm nay vậy?" Hạng Tây lên xe, ngồi ở ghế phó lái, cài dây an toàn lại: "Bình thường mấy anh cũng tụ hội như vậy sao?"
"Không thường gặp lắm, ai cũng bận rộn." Trình Bác Diễn khởi động xe, chạy thẳng về phía trước: "Hôm nay là... sinh nhật tôi."
"À, em nói..." Hạng Tây nói được một nửa bỗng nhiên dừng lại, quay vụt đầu qua, quát một tiếng: "Cái gì?"
"Sinh nhật tôi." Trình Bác Diễn nói.
"Mẹ nó?" Hạng Tây sửng sốt, tiếp đó liền vỗ cửa kính xe hô lên: "Dừng xe dừng xe! Dừng xe!"
- HẾT CHƯƠNG -