Dương Tịnh Hà lục tung cả người tên cầm đầu, nhưng không thấy tấm bản đồ đâu. Nàng tức muốn điên rồi, nhiệm vụ lần này của nàng đã thất bại thảm hại, nàng không biết phải quay về nói với cha thế nào đây. Dù sao ai cũng chắc chắn lấy được tấm bản đồ, nhưng cũng thật kì quái, rốt cuộc tấm bản đồ chạy đi đâu, trong khi tất cả mọi người đều ở đó..
Dương Tịnh Hà cho người lục tung cả khu rừng, chỉ hi vọng có thể tìm được tấm bản đồ. Nhưng hi vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều, rốt cục nàng ta cũng bỏ cuộc, ra lệnh cho sáu thủ hạ đi về. Ra khỏi khu rừng, ánh mắt nàng ta còn yếu ớt liếc vào khu rừng, ai nhìn thấy cũng sẽ nghĩ nàng ta lưu luyến khu rừng, không muốn rời đi, trông thật tội nghiệp.
Trong màn đêm, khu rừng bây giờ yên tĩnh lạ thường, chỉ nghe thấy tiếng xì xào của côn trùng, lâu lâu lại vang lên tiếng kêu của ếch núi và tiếng thú sói hoang dã. Nhã Thanh ngồi trong không gian mà bứt tóc, lầm bầm: "Cái tên Cố Tử Phong chết tiệt, nhanh đi cho rồi, còn ngồi đó nhòm ngó cái gì, ngươi có biết Đối Đối đang ở nhà một mình không hả, không biết con bé có sợ hãi gì không nữa."
Cố Tử Phong như nghe thấy tiếng lòng của Nhã Thanh, cũng không dây dưa nhiều, nhìn quanh thêm một lần, sau đó mang theo một dấu chấm hỏi lớn về nhà.
______________________________________________________________________
"Đối Đối a, gọi bà nội, gọi bà nội nào."Vương Tú Tú cầm kẹo hồ lô quơ quơ trước mặt Đối Đối, muốn bé gọi bà nội.
“Không muốn, ông, con muốn ăn kẹo hồ lô.” Đối Đối được Cố Tử Hàn bế trên tay, lơ đi lời nói của Vương Tú Tú, vẻ mặt đáng thương, ngây thơ tội nghiệp nhìn ông.
“Ách, thì con gọi bà nộ liền có kẹo ăn mà.” Cố Tử Hàn khó xử nói.
“Không muốn a, hai người bắt nạt con, con không biết, mẹ về con liền mách mẹ, mách hai người bắt con phải gọi ông bà nội.” Đối Đối mếu máo nói, cương quyết không gọi, nếu không cho bé ăn kẹo, bé liền mách mẹ.
“Ách, không cần, không cần, bà nội cho con ăn hồ lô, không cần gọi bà nội nữa.” Vương Tú Tú rối rắm, nhanh chóng đưa kẹo cho Đố Đối, chỉ sợ bé nói cho Nhã Thanh thì chết.
_______________________________________________________________________
“Cha mẹ nuôi, xin lỗi, con về trễ, Đối Đối đâu rồi ạ?” Nhã Thanh cuối cùng cũng về được nhà, nhanh chóng qua nhà cha mẹ nuôi, không thấy Đối Đối đâu thì khiếp, dù sao lần đầu hai mẹ con rời nhau lâu như vậy mà.
“Đối Đối vừa mới ngủ, nó ở trong phòng đấy, con vào đưa nó về đi.” Vương Tú cười hiền từ với Nhã Thanh. Sau khi thấy Nhã Thanh bế Đối Đối về thì lệ rơi đầy mặt,’tại sao con dâu đáng yêu thế này mà cháu nội chẳng đáng yêu tí nào, chắc chắn là di truyền từ thằng con trời đánh của bà rồi.”
Nhã Thanh bế Đối Đối vào phòng ngủ, nhìn cái miệng, cái mũi rồi vầng trán in đúc Cố Tử Phong. Nhã Thanh cười cười, cũng may còn đôi mắt với khuôn mặt bầu bĩnh giống nàng, còn không sau này mà gặp phải mấy người đầu óc có vấn đề, bảo không phải con nàng rồi bắt cóc nó thì mệt ngực lắm. Ai, cơ mà hôm nay được gặp hắn rồi, nhưng sao lại đi với nữ nhân khác cơ chứ, ừ thì nàng ta đẹp hơn đó, dáng chuẩn đó, dịu dàng đó, nhưng hắn là người của nàng rồi mà. Hừ hừ, sau này nàng ứ thèm nói chuyện với hắn. Không nghĩ nữa, ngủ, dù sao bản đồ cũng vào tay nàng rồi, không biết cái di tích đó có gì hay không, phải cho Đối Đối đi thực hành mới được. Đối Đối nhà nàng vẫn còn non lắm, cần bồi bổ hơn, còn phải luyện võ nhiều thật nhiều mới được, sau này mà cái tên Diêm Vương đáng chết đó có bắt nhầm hồn nữa thì mệt ngực lắm. Ôi, nàng suy nghĩ bậy bạ cái gì đây không biết, nhưng mà đề phòng vẫn hơn.