Cố Tử Phong đi trên đường, sắp tới cổng thành, bỗng nghe thấy tiếng ngựa thú đang dồn dập phía sau, cảnh giác thăm dò mới biết là thuộc hạ của hắn, người được phái bảo vệ Nhã Thanh. Hắn kì quái, trong lòng bộp một cái, chẳng lẽ xảy ra chuyện? Cho xe dừng lại, một lúc sau người đó liền tới.
"Bái kiến chủ tử. Thuộc hạ không làm tốt nhiệm vụ, mong chủ tử trách phạt."
"Có chuyện gì?" Sắc mặt không tốt.
"Chủ tử, người đi được một khắc, Hoạn công tử liền bị người bắt đi." Tên thuộc hạ nói, tâm có chút run run, lấy trong áo ra một tờ giấy đưa cho Cố Tử Phong.
Là một bức thư ngắn, trong đó là những chữ viết ngoệch ngoạc quen thuộc, Cố Tử Phong chưa bao giờ quên nét chữ của nữ nhân chết tiệt ngày đó. 'A, xin chào, lâu quá không gặp. Vô tình biết được chỗ ở của ngươi, muốn đến thăm nhưng không có ngươi ở nhà. Thấy tên béo này được bảo vệ rất tốt nên mượn tạm, có gì lúc ngươi về thì đi tìm hắn cũng được. Ta chỉ ở loanh quanh trong thành, không đi xa đâu, chỉ là tên béo này ta nhìn không vừa mắt lắm, hi vọng hắn không mang thương tích khi ngươi tìm thấy. Thân ái.'
Cố Tử Phong đọc xong, khuôn mặt tức giận đến đỏ rần, hắn trên đời này chưa bao giờ muốn giết người như vậy. Nhanh chóng cho người hủy bỏ lịch hẹn, rồi theo thuộc hạ về nhà, phát động rất nhiều cao thủ đi tìm kiếm nàng.
Hắn muốn lục tung cả thành rồi, nhưng không thấy bất kì manh mối nào cho thấy có sự xuất hiện của nàng. Trời đang dần tối, Cố Tử Phong trong lòng cực kì rối loạn, hắn lần đầu tiên cảm giác lo sợ như thế này, như có cái gì đó mất mát, sắp rời khỏi hắn. Hắn giống như có cảm tình với nữ nhân, ngoài mẹ hắn ra, đây là lần đầu tiên thân cận một người phụ nữ lâu như vậy mà không hề chán ghét, còn có chút thích, xem như là một điều đương nhiên.
Đang miên man suy nghĩ, hắn lướt qua thấy một tia khí tức quen thuộc. Không nghĩ nhiều liền cấp tốc vượt qua đám thuộc hạ chạy về hướng đó. Khi thấy Nhã Thanh, hắn một hơi thở ra, nhưng sau đó ngực liền cứng lại. Như tên rời khỏi cung, Cố Tử Phong chạy lại, đỡ lấy thân hình đang sắp ngã của Nhã Thanh.
Nhã Thanh vẻ mặt nhăn nhó, đau khổ ôm bụng, thân dưới đang chảy xuống thứ nước gì đó. Thấy được Cố Tử Phong gấp gáp chạy lại đỡ, nàng cực kì vui vẻ, muốn cười trấn an lại thành ra mếu. Biết mình đang muốn sinh, vội nặn ra từng chữ khó khăn.
"Phong, ta... sắp sinh a, cần, bà, đỡ, gấp."
"Hả! Ngươi, ngươi... Nhanh chóng tìm bà đỡ, nhanh lên." Cố Tử Phong rối rắm, cuống quýt phân phó tìm bà đỡ.
"Không cần tìm a, ta bà đỡ đây, ngươi nhanh chút cho nàng vào nhà, nàng vỡ nước ối rồi. Các ngươi thật may mắn là gặp được chúng ta đấy." Vợ của ông chủ quán hủ tiếu như biết trước, lên tiếng.
"Thật sao..." Cố Tử Phong hoài nghi, đang nói một nữa thì bà đỡ ngắt lời.
"Nếu không muốn vợ ngươi có chuyện gì thì nhanh chút, nước ối cũng vỡ hết rồi. Lão phu quân, ta cần nước nóng, khăn lau mọi thứ. Có người sắp sinh." Bà đỡ liếc Cố Tử Phong một cái, sau đó gọi với vào trong nhà. Ông chủ bán hủ tiếu đã dọn xong quán khi hai vợ chồng kia đi. Chỉ có Nhã Thanh một mình ngồi ở ngoài này.
"Chủ tử, thuộc hạ biết bà ấy, là bà đỡ nổi tiếng ở đây ạ." Một thuộc hạ chứng kiến vội nói.p
Cố Tử Phong nghe vậy vẫn còn chút hoài nghi, nhưng Nhã Thanh lại kéo áo hắn, ngước mắt ý bảo nhanh vào, nàng đau lắm rồi. Hắn không còn biện pháp đành bế cả người nàng vào bên trong nhà. Cố Tử Phong để nàng lên giường nhỏ trong một căn phòng nhà bà đỡ, sau đó lại bị bà xua đuổi ra bên ngoài. Bà đỡ cùng hai vị phụ nhân nữa ở trong phòng, bắt đầu công việc đỡ đẻ.
Ở ngoài cửa phòng, Cố Tử Phong bình tĩnh đứng im, nhưng tim lại loạn nhịp đập bình bịch. Ông chủ bán hủ tiếu chỉ đứng một bên thâm ý nhìn hắn, 'người toát cả mồ hôi rồi mà còn bày đặt'. Hắn mặc kệ ánh mắt của ông ta, mắt vẫn chăm chú nhìn vào cánh cửa, tai thì không bỏ sót bất kì tiếng rên thống khổ nào của Nhã Thanh. Lúc đầu nhỏ, càng về sau lại càng lớn, tim hắn chính là đu đưa theo từng tiếng la đó. Sau đó, tim hắn thốt lên một cái khi nghe tiếng hét vọng từ bên trong.
"Cha đứa nhỏ, ngươi là đồ đáng ghét, là tên chết tiệt. Ngươi là tên bại hoại, vô nhân cách. Ngươi là tên xấu xa, là đồ cầm thú @&:':&":'[email protected]+,-/..." Là tiếng thét chửi người của Nhã Thanh, hắn nghe xong có chút mất mát, ghen tị với người đàn ông trong miệng nàng. Nhưng bây giờ nàng đã ở bên cạnh hắn, hắn tuyệt đối sẽ không nhường người đâu, kể cả đứa nhỏ, cho dù bất chấp thủ đoạn. Hắn sẽ chăm sóc thật tốt cho hai mẹ con nàng, nữ nhân mà hắn đã nhận định, tuyệt đối cả đời phải ở bên cạnh hắn. Đúng vậy, đợi đứa nhỏ được một tuổi, hắn sẽ ngay lập tức hỏi cưới nàng.
Cố Tử Phong suy nghĩ sau, cánh cửa thần kì rốt cuộc mở, không khóc không nháo là từ để diễn đạt đứa bé nằm trên tay bà đỡ, đưa tay muốn nhéo bé một cái, một ánh mắt đầy sát khí bắn tới làm bà giật nảy mình. Không hai lời, đưa đứa bé cho người đàn ông đó, kì lạ là, đứa bé vừa nhìn thấy người đàn ông liền khóc đên kinh thiên động địa.
Cố Tử Phong tiếp đứa nhỏ, nhưng không hiểu sao vừa nhìn thấy hắn nó liền khóc. Rối rắm nhẹ giọng dỗ dành, mãi một lúc mới hết khóc, mồ hôi trên người hắn cũng đã vả ra như tắm. Khuôn mặt đỏ bừng vì khóc của đứa bé rốt cuộc trở về với trạng thái ban đầu, da giẻ trắng nõn nhưng nhăn nhúm. Nhìn nhìn Cố Tử Phong một hồi, cái miệng nhỏ nhếch qua một bên, hành động cười khẩy vô ý thức của trẻ nhỏ làm Cố Tử Phong muốn cắn nó một ngụm, làm sao lại đáng yêu như vậy chứ.
Đứa bé đáng yêu này rốt cục cũng ra đời rồi. Một người băng lạnh ngàn năm như hắn, bây giờ cười sảng khoái, sung sướng vuốt ve vật nhỏ trong tay.