Mất một lúc Jack mới định thần lại được. “Một khẩu súng? Sao em lại nghĩ vậy?”
Cameron chỉ vào vai anh. “ Dưới áo của hắn ta có một chỗ phồng lên, em nghĩ rằng lúc đó, có lẽ hắn mang theo bao súng. Trong thời gian làm việc với các đặc vụ FBI, em đã nhìn nó cả trăm lần rồi nhưng chưa bao giờ thực sự chú ý đến. Nhưng khi anh đưa tay lên mặt và đi qua đi lại như thế thì như có vật gì đó cộm dưới vai anh…” Cô hạ giọng, không biết làm thế nào để diễn tả rõ hơn điều đó.
“Em đã thấy khẩu súng của anh hằn lên?”
Cô gật đầu, “Đúng vậy.”
“Và em chắc rằng em cũng thấy thứ tương tự trên người gã đã rời khỏi phòng của Mandy Robards?”
“Đúng thế. Em đã luôn cảm thấy rằng hình như mình đã bỏ qua một điều gì đó, nhưng em không nghĩ ra.” Cameron nói tiếp, “Không biết điều đó có ý nghĩa gì không, việc hắn mang theo một khẩu súng ấy?”
Đầu óc Jack tập trung suy nghĩ về chi tiết mới này. Họ hầu như chẳng biết gì về kẻ giết người nên giờ đây, bất cứ thông tin nào cũng rất quan trọng. Chi tiết này có thể nói lên rất nhiều điều. “Anh thấy việc hắn bóp cổ Mandy Robards trong khi có một khẩu súng trong tay khá thú vị.”
“Nếu dùng súng thì sẽ gây ra tiếng động.”
“Anh biết điều đó. Nếu là một tay sát thủ chuyên nghiệp thì hắn đã dùng súng giảm thanh. Giờ thì, hơn bao giờ hết, anh cho rằng vụ giết người này không phải được sắp đặt từ trước.”
“Có thể là gã bạn trai hay ghen? Em cho rằng có thể gã đã tra hỏi Mandy về Thượng nghị sĩ Hodges và rồi mọi thứ vượt ra khỏi tầm kiểm soát.”
Jack lắc đầu. “Khả năng đó anh cũng đã nghĩ tới nhưng không phải vậy. Bao đeo súng thực sự là một phát hiện rất quan trọng. Anh không biết em có nhận thấy điều này hay không, nhưng một người với con mắt nhà nghề sẽ chú ý đến khẩu súng ngay lập tức. Bởi đó là một việc rất nguy hiểm và liều lĩnh, khi chính quyền Chicago không cho phép công dân sở hữu hoặc mang súng trong người. Thế nên, anh cho rằng có thể gã này có giấy phép được mang theo vũ khí.”
“Ý anh là, hắn có thể là một cảnh sát? Hoặc một đặc vụ?”
“Có thể lắm…” Jack đăm chiêu suy nghĩ. Một ý tưởng lóe ra trong đầu anh. Anh tiến tới tiền sảnh và mở khóa chiếc cặp bỏ lại lúc trước. Anh lôi đống hồ sơ đã mang theo đến lễ cưới bởi anh vẫn thường sao lưu mọi giấy tờ và để lại bản gốc cho Wilkins. Anh mở tập hồ sơ có ảnh của những người được gọi đến thẩm vấn về vụ án giết hại Mandy.
Jack dò đến bức ảnh anh đang nghĩ tới và quan sát rất kĩ. Rất thú vị! Anh chuyển bức ảnh cho Cameron.
“Đây là một trong những bức ảnh anh đã đưa cho em xem trong buổi tối diễn ra bữa tiệc độc thân.”
“Tên anh ta là Grant Lombard.” Jack nói. “Anh ta là vệ sĩ riêng cho Thượng nghị sỹ Hodges. Buổi tối hôm thẩm vấn anh ta, anh để ý thấy anh ta có mang súng trong người. Anh ta có giấy phép mang súng hợp lệ và vì Mandy đã bị bóp cổ nên chúng ta không để ý đến khẩu súng. Anh vẫn có ấn tượng rằng anh ta thuộc tuýp người rất chuyên nghiệp và điềm tĩnh. Cao hơn m và nặng chừng kg, như vậy ngoại hình anh ta khá khớp với hung thủ chúng ta đang tìm kiếm. Anh cũng nhớ là anh ta có đôi mắt màu nâu, mặc dù anh cũng muốn xem lại bức ảnh để kiểm chứng.”
“Tên đã tấn công em cũng có đôi mắt màu nâu.” Cameron tiếp lời.
“Đúng vậy.”
“Grant Lombard có chứng cớ ngoại phạm nào trong đêm Mandy Robards bị giết không?”
“Anh ta bảo đêm đó, anh ta ngủ ở nhà một mình.”
“Với thời điểm xảy ra vụ án mạng thì có lẽ điều đó cũng chẳng mấy ý nghĩa.”
“Đúng vậy. Nhưng có lẽ anh cần thẩm vấn lại Grant xem liệu anh ta có chứng cớ ngoại phạm nào trong lần em bị tấn công không.”
Cameron quan sát bức ảnh một lần nữa. “Chắc chắn anh ta sẽ không thể bao biện ‘đang ngủ ở nhà’ vào lúc bốn giờ ba mươi chiều. Việc này rõ ràng rất đáng để điều tra đấy!”
Jack lôi điện thoại trong túi ra và gọi Wilkins, cộng sự của anh không nhấc máy nên anh để lại lời nhắn trên hộp thư thoại, “Wilkins, Jack đây. Tôi có vài chi tiết khá mới mẻ về vụ Robards, đáng để xem xét đấy. Gọi lại cho tôi ngay khi anh nhận được tin nhắn này nhé!”
Jack dập máy, anh cảm thấy khá hơn một chút vì cuối cùng cũng đã có một hướng đi mới sau hai tuần dò dẫm trong bóng tối. “Chúng ta sẽ không nói cho bất cứ một ai biết về việc này ngoại trừ Wilkins và Davis nhé!” Jack dặn Cameron. “Anh không muốn người không nên biết chuyện lại phát hiện ra em đã biết nhiều hơn họ nghĩ đâu.”
Dù không nói ra nhưng anh biết rằng, là một công tố viên, Cameron hiểu rất rõ rằng khẩu súng có thể sẽ là một bằng chứng mấu chốt. Bởi nếu Lombard chính là thủ phạm mà họ đang tìm kiếm thì chính cô đã vô tình phát hiện ra một manh mối có thể dẫn họ đến chỗ hắn ta.
“Em rất xin lỗi vì đã không nghĩ tới điều đó sớm hơn.” Cameron nói. “Đêm đó ở khách sạn, anh đã dặn em không được chủ quan. Đáng lẽ em nên nghĩ tới nó sớm hơn.” Cô có vẻ như đang rất khó chịu với chính bản thân mình. “Đã bao lần em khiển trách nhân chứng một cách gay gắt vì họ chỉ nhớ ra các chi tiết sau khi mọi việc đã được làm rõ. Giờ thì chính em lại là người phạm lỗi này.”
Jack tiến lại phía cô. “Anh ghét phải cho em biết điều này, Cameron, nhưng em cũng chỉ là một con người thôi mà.”
“Suỵt… Em đã cố gắng giữ kín điều đó từ lâu rồi.”
Jack cười và nhẹ nhàng đặt lên trán Cameron một nụ hôn. “Những bí mật của em sẽ luôn được giữ kín khi chia sẻ với anh.”
Cô ngả người vào Jack. “Vậy cuối cùng thì những điều này sẽ giúp gì cho chúng ta tối nay nhỉ?”
Jack ôm chặt lấy Cameron. “Rất tiếc khi việc đó có nghĩa là anh sẽ phải làm một số việc. Còn rất nhiều điều anh muốn điều tra lại thật chính xác.”
Cameron lùi lại, nhẹ nhàng đặt những ngón tay lên ngực anh. “Điều gì vậy anh? Mà quan trọng là…có lâu không?” Trên môi cô nở một nụ cười thật đáng yêu.
Hai ngày, Jack nghĩ. Trong hai ngày, anh đã bị tra tấn bởi những tên thẩm vấn của Martino mà không hề hé răng lấy một từ. Vậy mà người phụ nữ này lại có thể khiến anh làm bất cứ mọi điều chỉ với một nụ cười.
Jack nghĩ bụng, có lẽ tốt nhất nên chạy thật nhanh về phía ngược lại. Vậy mà thay vào đó, anh lại hôn Cameron.
Cameron phấn khích đáp trả những nụ hôn của anh, cho đến khi anh đẩy cô tới kệ bếp. Anh nhẹ nhàng đưa lưỡi vờn lưỡi Cameron và từ từ đặt bàn tay xuống dưới eo cô.
“Anh phải đi làm việc đã.” Jack nói khi hôn lên cổ Cameron mà anh biết sẽ làm cô sướng điên lên.
“Anh cứ làm đi!” Tay cô dạo chơi quanh bụng anh. “Còn em thì phải mở ‘kiện hàng’ này cái đã.”
“Anh đưa em lên chỗ cầu thang nhé!” Jack nói. Họ trao nhau những nụ hôn nồng cháy khi đưa nhau từ nhà bếp lên tới tận cầu thang. Và trước khi lên đến cầu thang thì tay anh đã ở dưới áo cô từ lúc nào không hay.
“Vậy anh sẽ lên tầng khi xong việc chứ?” Cameron hỏi.
“ Đúng rồi! Sẽ không lâu đâu em.”
Họ lại hôn nhau và cả hai đã lên đến chỗ cầu thang tự bao giờ. Anh kéo áo cô lên và liên tiếp đặt lên thân hình đó những nụ hôn.
Hơi thở Cameron dồn dập. Jack đẩy người lên và hôn cô, thêm một lần nữa thôi. Đột nhiên anh cảm thấy bàn tay của cô đang mở khóa chiếc quần bò của anh. Cô đã chạm vào chiếc quần lót và anh bắt đầu cảm thấy đê mê khi cô đưa tay mân mê “cậu bé” của anh.
Anh cúi xuống và nhìn thấy ngọn lửa hừng hực trong mắt cô. Công việc gì thì cũng phải chờ mấy phút đã!
“Em còn bao cao su nào trong vali không?”
Ít nhất thì anh vẫn còn suy nghĩ được chút ít khi cô đang làm anh ngất ngây. Bàn tay của cô quả thực rất tuyệt.
“Ở cái túi ngoài cùng bên trên ấy.”
Jack bước ra, sau một hồi tìm kiếm, nhận ra mình lục sai túi, anh buông tiếng chửi thề. Cuối cùng cũng tìm được thứ cần tìm và quay trở lại bên cô.
Chết tiệt! Cô gái tinh ranh này đã lột chiếc quần bò ra khỏi người nhưng vẫn còn đó đôi bốt nghịch ngợm.
“Anh biết đấy, nếu không mang giày, em cảm thấy mình như đang khỏa thân.” Cameron phân trần.
Jack ném chiếc bao cao su lên bậc cầu thang. Anh tháo bộ dây đeo súng của mình ra và đặt nó bên cạnh.
“Em bước lên hai bậc đi!” Jack bảo.
Cameron làm như lời anh nói. Anh tách hai chân cô ra, rồi quỳ xuống giữa chúng. Anh nhìn đôi mắt cô mở to khi anh lần lượt đặt từng chân cô lên vai mình. Anh cảm nhận thấy cô khẽ rùng mình khi anh cúi xuống và đặt lưỡi lên chiếc quần lót bằng ren cô đang mặc.
“Jack…” Cô van vỉ, những ngón tay đan vào tóc anh đầy mê dại.
Anh đặt những ngón tay mình lên chiếc quần lót nhỏ của cô và từ từ kéo xuống, bắt đầu đưa chiếc lưỡi xuống sâu hơn.
Cameron vẫn rên rỉ. “Lạy chúa, đồ quỷ sứ…”