Carter chậm rãi nở nụ cười, “Tôi biết, trong mắt rất nhiều người, tôi chính là một thằng ngu. Tôi cũng thừa nhận tôi rất ngu, so với anh, so với Anson, so với rất nhiều người.”
William lẳng lặng nhìn Carter, sắc mặt hơi trầm xuống, gã có dự cảm lời Carter sắp nói không phải là điều gã muốn nghe.
“Tôi có thể làm đứa ngốc trước mặt Anson, nhưng không có nghĩa là tôi có thể làm đứa ngốc trước mặt những người khác.”
“Có ý gì?”
“Nếu như tôi giúp Massive các anh chia một miếng bánh của Anson, các anh lấy được lợi rồi, tôi lại đắc tội nhà Lorenzo. Đợi đến lúc Anson tới tính sổ, tôi lại bị đẩy tới nơi đầu sóng ngọn gió, mà Massive các anh lại có thể tránh ở sau lưng tôi.” Carter đứng dậy đẩy cửa ra, “Nhà Lippman của tôi đã không lớn bằng lúc trước rồi, anh hãy tìm người có thực lực hơn mà hợp tác đi!”
Chu Trù đang nghe lén đoạn đối thoại này không khỏi hừ lạnh một tiếng, Anson người này quả nhiên trong mười câu thì có chín câu là giả, nói gì mà William sẽ tìm đến anh ta mời nhập bọn, thật ra thì từ đầu tới cuối mục tiêu của William đều là Carter.
Như vậy Anson nói có người sẽ ám sát anh ta, xem ra cũng là giả rồi.
Chu Trù liên lạc với Jones vẫn còn trên nóc nhà hứng gió lạnh, “Bên cậu tình huống thế nào.”
“Tạm thời không có nhân vật khả nghi.” Jones ngữ điệu trầm thấp, giống như là đang kìm nén lửa giận, chỉ sợ Jones cũng đang hiểu lầm Chu Trù đùa giỡn cậu ta.
“Jones, tôi cho cậu cơ hội lựa chọn, cậu có thể rời đi, cũng có thể lựa chọn ở lại thủ đến khi dạ tiệc kết thúc.”
Đầu kia máy truyền tin trầm mặc sau hai giây, thanh âm của Jones trở nên kiên định, “Tôi sẽ ở lại đến khi dạ tiệc kết thúc.”
Buổi đấu giá tiếp tục tiến hành, chỉ là nét cười của William Goodwin đã nhạt đi rất nhiều so với lúc ban đầu.
Chu Trù cúi đầu, chống đầu xoa khóe mắt của mình, Anson rốt cuộc định làm gì? Mục đích của anh ta là gì? Vừa rồi cuộc trò chuyện của William cùng Carter mặc dù đã nói tới muốn lợi dụng đường dây của Western Union Airlines để vận chuyển thứ gì đó, nhưng nói quá lập lờ căn bản không cách nào trở thành căn cứ để bắt William, hơn nữa bắt được gã một chút ý nghĩa cũng không có, chẳng lẽ lần hành động này của họ sẽ thành công cốc?
“Chưa tới một khắc cuối cùng sẽ có biến cố kiểu gì chúng ta cũng không biết.” Leslie đem một cốc cà phê đẩy tới trước mặt Chu Trù.
Lúc này, Jones đang khoanh tay nấp ở chỗ tối nghe được tiếng cửa lên sân thượng bị mở ra.
Một người đàn ông mặc đồ thể thao màu đậm khoác một cái ba lô đi tới.
Jones theo bản năng nín thở, thời điểm này lại có người đi lên sân thượng, đối phương tuyệt đối không phải là tới hút điếu thuốc hay hóng gió.
Sát thủ thông thường đều sẽ chuẩn bị ổn thỏa từ trước trên nóc nhà, ẩn nấp hai ba giờ còn coi là ít, có lúc thậm chí sẽ đến trước cả ngày. Mà bây giờ người này, không khỏi cũng quá tự phụ rồi đi? Càng khỏi phải nói mục tiêu của hắn là Anson Lorenzo!
Hắn kéo khóa ba lô thể thao ra, bắt đầu lắp ráp súng.
Ngón tay Jones chậm rãi rời xuống phía dưới, đặt tay lên cò khẩu súng bên hông mình, cẩn thận từng chút một mà rút ra.
Nhưng khiến Jones thấy ái ngại chính là, người này tay chân chẳng lưu loát gì cả, thậm chí còn có chút khẩn trương, chưa được bao lâu đã lắp sai, băng đạn rớt xuống, đạn đều lăn đầy ra đất.
Đây là tình huống gì? Muốn ám sát Anson Lorenzo chẳng lẽ không nên mời một sát thủ chuyên nghiệp hơn sao?
Jones không nhẫn nại được, bất chợt xông ra từ chỗ tối, rút súng chĩa vào đối phương, “Không được nhúc nhích! Buông súng trong tay anh xuống!”
Đối phương kinh hãi, hoàn toàn không ngờ đến trên mái có người, xoạt một cái tất cả đồ rơi xuống đầy đất.
“Đừng… đừng giết tôi!”
Người kia ngẩng đầu lên, râu ria xồm xoàm, còn có mùi rượu nồng nặc, vừa nhìn chính là một kẻ lang thang không biết từ đâu tới.
“Ông tại sao xuất hiện ở nơi này!”
“Sáng nay… có người… cho tôi năm mươi đô, mặc quần áo này cùng với khẩu súng đồ chơi này, muốn tôi lên sân thượng lắp ráp nó lại…”
“Cái gì? Súng đồ chơi?” Nòng súng của Jones không rời khỏi người lang thang kia, chậm rãi cúi người, nhặt băng đạn rơi trước mũi chân mình lên, “Đây là băng đạn thật…”
Một luồng ánh sáng lạnh sắc bén lóe lên, Jones chỉ cảm thấy họng súng rung lên, một thanh mã tấu Thụy Sĩ thiếu chút nữa đánh rơi súng trong tay cậu ta.
Cậu ta còn chưa phục hồi tinh thần lại, đối phương một cước đá vào cổ tay cậu ta, súng rốt cuộc vẫn văng ra ngoài.
Jones ngẩng đầu lên, một cây súng lục rõ ràng dí giữa mày Jones.
“Ranh con, mày ở đây bồi tao cho đến khi bữa tiệc kết thúc đi.” Gã lang thang từ trong túi quần móc ra một bình rượu nhỏ, dùng hàm răng cắn mở nắp bình rồi uống, nhưng phương hướng họng súng ngay cả chệch cũng chưa từng chệch đi.
Trong lỗ tai Jones vang lên thanh âm của Chu Trù.
“Xảy ra chuyện gì Jones!”
Jones nhìn chằm chằm gã lang thang nọ, thân thủ của hắn rất nhanh, đừng thấy hắn một bộ say lướt khướt, tùy thời có thể đoạt đi tính mạng Jones.
“Ông làm thế nào biết có người lên sân thượng?”
Gã lang thang cười giễu một tiếng, “Mục tiêu của tao cũng không phải nhân vật đơn giản gì, vật phẩm hắn muốn đấu giá đã xác định rằng đối thủ của hắn sẽ muốn mạng hắn rồi.”
“Mục tiêu của ông là Anson Lorenzo.”
“Hế!” Gã lang thang liếm môi một cái, “Ranh con, mày là ai? NYPD? Không thể nào, đám cảnh sát New York đều là lũ ngu. FBI? Chúng luôn là tin tức lạc hậu. Đặc cảnh New York? Cũng không thể, đặc cảnh đều là một đội nhân mã cùng hành động.”
Chu Trù ở đầu kia nghe đến mức sống lưng lạnh đi phân nửa, “Jones, tận lực trì hoãn, tôi bên này sẽ phái người qua!”
Jones lại rất là trấn định, “Nếu ông sớm đoán được sẽ có người trấn thủ trên sân thượng, vậy người chân chính đi ám sát Anson an bài ở đâu? Hiện trường dạ tiệc?”
Gã say sờ sờ râu mép của mình, “Mày đang moi lời của tao sao? Mày cho rằng tao không biết trên người mày mang máy truyền tin sao? Yên tâm, những kẻ làm sát thủ như bọn tao, cho tới bây giờ sẽ không động tới người của chính phủ. Mày nếu không đàng hoàng, tao liền mời mày ăn đạn thật luôn.”
Chu Trù bắt đầu khẩn cấp điều động.
“Myers, Gene! Đến bên cạnh Anson bảo anh ta đừng tham gia đấu giá! Còn nữa, làm rõ anh ta rốt cuộc muốn bán cái gì!”
“Rob Mập! Thông báo đặc cảnh New York, bảo họ chạy tới trung tâm triển lãm tranh quốc tế đi cứu Jones!”
Myers cùng Gene sau khi nhận được chỉ thị thì luồn lách qua đám người lớp lớp tìm được Anson đang chuẩn bị lên bục đấu giá.
“Ngài Lorenzo, ngài sợ rằng phải rút khỏi cuộc đấu giá này thôi.” Myers chặn trước mặt Anson.
Anson cong khóe môi, hai tay đút trong túi một bộ nhàn nhã, “Tôi đã đoán được, các cậu là người của Chu Trù.”
Nghe được Anson tròn vành rõ chữ mà nói ra tên của Chu Trù, Myers thừa nhận mình rất kinh ngạc, ngay sau đó lại bình tĩnh lại. Chu Trù đã từng làm nằm vùng, Anson nếu đã có thể tựa như quen biết đã lâu mà nói ra Chu Trù như vậy, xem ra Chu Trù khi còn làm nằm vùng ngay thân phận cũng đã bị đối phương biết rõ rồi.
“Ngài Lorenzo, ngài rốt cuộc muốn bán cái gì?”
“Ở đây có rất nhiều người đều đang chờ muốn mua thứ này, tôi không thể không bán.” Ngón tay Anson lướt qua chân mày của mình, phong độ của một khắc kia toát ra một loại can đảm.
“Ngài Lorenzo!” Myers cùng Gene một trái một phải kìm kẹp Anson, “Xin đừng khiến chúng tôi khó xử.”
“Tôi nếu không đi lên, các cậu làm sao tìm được kẻ muốn giết tôi?”
Lúc này, Richard cũng đi tới, “Thưa ngài, cần tôi giúp một tay không?”
Chu Trù chạy tới khách sạn W.
“Leslie, anh tra được thứ Anson muốn bán hôm nay là thứ gì rồi sao?”
“Là con chip. Bên trong có chương trình phản đạn đạo. Trước mắt giá thị trường là hai triệu đô.”
“Cái tên này!” Chu Trù nghiến răng nghiến lợi, cậu có một loại dự cảm, bản thân chỉ sợ lại bị anh ta lợi dụng!
Mình không nên quản anh ta! Anh ta tốt nhất là chết quách đi!
Nguyên nhân tay Anson sở dĩ luôn đút trong túi quần, là bởi vì trong đó chính là con chip kia. Tin tức anh ta thả ra ngoài nói là trong con chip này chẳng qua chỉ là chương trình phản nghe lén thông thường, người chân chính biết nội dung trong đó chỉ có mấy người mua được mời tới hội trường thôi.
“Nếu nguy hiểm như vậy, yên tâm tôi sẽ không đứng trên đài kia làm bia ngắm sống cho người ta đâu.”
Anson đi tới trước mặt William Goodwin, gật đầu cười một tiếng, “Anh Goodwin, có người cho rằng trong con chip này của tôi chứa chương trình phản đạo đạn gì đó, muốn ngăn cản tôi bán nó đi, chuẩn bị muốn giết tôi! Tôi thấy, vẫn là đem nó giao cho anh Goodwin giúp tôi trưng ra đi thôi.”
William Goodwin thần sắc căng thẳng, hắn thật ra cũng sớm đã nhận được tin tức Anson muốn bán chương trình phản đạo đạn, nhưng Anson giờ phút hào phóng như vậy mà muốn đem chương trình giao vào tay hắn, chẳng lẽ tin tức của mình có sai sót, chứa trong con chip này thật chỉ là chương trình phản nghe lén sao? Hắn vội vàng khoát tay, “Anh Lorenzo là đang nói đùa mà, con chip này của anh nếu như xảy ra vấn đề gì, tôi cũng không chịu nổi trách nhiệm đâu.”
“Vậy phải làm sao bây giờ a?” Anson một bộ khổ sở, “Có người muốn giết tôi, tôi đương nhiên phải mau chóng trốn đi a. Chi bằng anh Goodwin thay tôi nói xin lỗi với những người mua có ý định kia, tôi phải nhanh chóng rời đi.”
“Anh Lorenzo, anh không phải đang nói đùa chứ?”
William Goodwin ở một khắc đó liền do dự, con chip giá trị liên thành như vậy, Anson phải làm giao dịch bí mật chứ không phải đến dạ tiệc bán đấu giá kiểu này công khai mua bán.
“Ầy… nếu thế… tôi chỉ đành tự mình lên vậy, trong này thật sự chỉ là chương trình phản nghe lén mà thôi, kiệt tác mới nhất của trung tâm nghiên cứu phát triển dưới trướng nhà Lorenzo chúng tôi.” Anson nhìn về phía Richard, một bộ đã được cứu, “Bằng không, Richard, anh đi lên thay tôi trưng bày đi!”
William trong lòng cười lạnh, Richard vốn là tâm phúc của Anson, Anson nếu như muốn tìm người thay anh ta trưng ra con chip này, tất nhiên phải tìm Richard. Cái người nếu đã nghĩ ổn thỏa rồi còn giả vờ giả vịt hỏi nhiều như vậy, đúng thật là dối trá.
Richard cầm lấy con chip, đi lên bục.
Hắn hắng giọng một cái, thần sắc thản nhiên, “Có người cho rằng trong con chíp này chứa chương trình phản đạo đạn, cho nên muốn ám sát ngài Lorenzo.”
Dưới bục một mảnh xôn xao.
Myers cùng Gene ngây người tại chỗ, chẳng ai nghĩ tới Richard lại cứ thẳng thừng như vậy mà nói ra những điều này.
“Bây giờ xin mời những người có hứng thú bắt đầu đấu giá đi. Giá khởi điểm là năm triệu.”
Giá khởi điểm thấp như vậy, nghĩ như thế nào cũng không thể là chương trình phản đạn đạo.
Chu Trù đang nghe tình huống hiện trường cuộc đấu giá đi tới cửa sảnh tiệc, cậu thở hổn hển lắc đầu một cái, “Lại bị đùa giỡn.”
Nếu đã tới, tất nhiên phải nhìn bản mặt người kia một cái.
Chu Trù đẩy cửa đi vào, tầm mắt những người có mặt còn đang dừng lại trên người Richard. Chỉ là Anson bất kể đi tới đâu cũng đều là sự tồn tại chói mắt. Mấy người mua vốn có mục đích với chương trình phản đạn đạo vây lại, muốn xác nhận trong con chip rốt cuộc là cái gì với Anson.
Trên người Anson một điểm đỏ đang dao động, xúc mục kinh tâm. Sát thủ đang ở ngay trong một căn phòng nào đó đối diện với hội trường dạ tiệc trên tầng cao nhất của trung tâm triển lãm quốc tế, chứ không phải là sân thượng.
Chu Trù kinh hãi, “Nằm xuống ——”
Buồng tim bị kéo lên, giống như là muốn xông ra từ trong g ngực, hô hấp ngưng trệ.
Chu Trù đột nhiên cảm thấy hành động của mình sao lại chậm như vậy, bất kể gắng sức như thế nào cũng đều không thể vọt tới trước mặt anh.
Bất chợt, cả tòa cao ốc tối đi, tất cả lâm vào tối mịt.
Chỉ nghe “Choang ——” một tiếng, là tiếng ly rượu vỡ.
Chu Trù dựa vào vị trí của Anson trong trí nhớ mà tìm tới, “Anson! Anson Lorenzo!”
Khách khứa bốn phía hiểu có sát thủ đang đánh lén lũ lượt nằm xuống, có người không hiểu đã xảy ra chuyện gì như cũ ngây người tại chỗ chờ ánh đèn lần nữa sáng lên.
Chu Trù tách đám người ra, có người từ phía sau ôm lấy cậu.
Một khắc kia, Chu Trù dừng lại, cậu cũng thở phào một hơi, chậm rãi đọc lên cái tên đó, “Anson…”
“Tôi ở chỗ này. Đừng lo lắng.” Thanh âm của Anson quá êm ái, trấn định cứ như là người vừa rồi suýt bị dính đạn không phải là anh vậy.
Nỗi lòng từ chỗ cao rơi xuống, Chu Trù tự giễu mà cười nhẹ, “Tôi lại bị anh đùa giỡn… có đúng không?”
Cằm Anson tựa lên cổ cậu, trong bóng tối không ai biết Anson Lorenzo cũng có tư thế dịu dàng đến vậy.
“Tại sao không có lòng tin với tôi như vậy?”
Hơi thở của anh vờn qua vành tai Chu Trù, mang theo ý vị chọc ghẹo, lại giống như là kể lể một loại uất ức.
Chu Trù dùng sức đẩy bàn tay đang ôm lấy mình của Anson ra, nhưng đối phương lại càng thêm dùng sức siết lấy cậu. Khuỷu tay Chu Trù thúc ra sau, Anson phát ra tiếng rên rỉ, cậu lấy được tự do, xoay người lại rút súng lên cò một hơi liền mạch.
Trung tâm triển lãm quốc tế đối diện, mấy chiếc trực thăng của đặc cảnh New York cùng Interpol lượn vòng trên đó. Ánh sáng thoảng qua hiện trường dạ tiệc, như lưỡi đao cứa qua khuôn mặt Anson.
Đôi mắt anh, ánh mắt chân thật xé rách tất cả lời nói dối cùng hoài nghi, lộ ra dáng vẻ hiền hòa.
Anh có nói dối, hay là có kỹ xảo kinh thiên lừa gạt cái thế giới này chăng nữa, anh cũng sẽ không đoán trước được lúc nào có ánh sáng từ trong bóng tối làm hé lộ vẻ mặt của anh.
Chu Trù chậm rãi buông xuống súng trong tay. Trong máy truyền tin trong lỗ tai truyền tới thanh âm của Leslie.
“Jones đã được cứu, hai sát thủ trên sân thượng và trên tầng chóp cũng đã bị bắt.”
Nghe được Jones không làm sao, Chu Trù yên lòng.
“Trong con chip rốt cuộc là cái gì? Chương trình phản đạo đạn hay là phản nghe lén?”
Nguồn cung điện lực trong hội trường dạ tiệc khôi phục bình thường, Anson đứng ở nơi đó, khi tất cả mọi người đang hỗn loạn muốn hiểu rõ vừa rồi xảy ra chuyện gì, chỉ có anh ở trong khung cảnh hỗn loạn đó có vẻ trầm tĩnh vô bì.
“Em đang nghĩ tôi có phải lại lợi dụng em rồi hay không?” Anson bước một bước đến gần Chu Trù.