May mắn thay, việc tiến đến trạm cứu trợ không khó khăn mấy.
Tất nhiên là bẩn, khó khăn và mệt nhọc rồi.
Bởi vì đó là một nơi mà không ai muốn.
Vừa đúng lúc có người vắng mặt nên tôi đã có thể đến chỗ đó.
"Hãy làm tốt nhé"
Đứng trước trạm cứu trợ, Raymond nín thở.
'Mình nhất định sẽ trở thành trị liệu sư giỏi nhất!’
Như đã nói trước đó, anh ấy đã có một giấc mơ lớn.
Trở thành trị liệu sư giỏi nhất.
Vì vậy, anh sẽ tận hưởng tất cả danh dự và sự giàu có trên thế giới này.
Anh sẽ rũ bỏ nỗi buồn đã từng là đứa con ngoài giá thú bẩn thỉu và sống một cuộc sống tự hào.
"Mình nhất định sẽ làm được!"
Quyết tâm dứt khoát, Raymond bước vào trạm cứu trợ và cúi chào.
"Xin hãy chiếu cố! Đây là Raymond, người mới xuất hiện ở trạm cứu trợ."
Tuy nhiên, phản ứng mọi người lại thật lạnh lùng.
"Tại sao cậu ta lại cứ quanh quẩn ở cái trạm cứu trợ này chứ?”
"Một tên khốn không biết điều. Nếu cậu ta làm vậy, cậu ta sẽ chỉ làm cản trở mà thôi."
"Không phải là cậu ta bị đuổi ra ngoài rồi sao?”
Các trị liệu sư làm việc tại trạm cứu trợ tặc lưỡi bực bội.
Một ánh mắt nhức nhối xuyên qua toàn bộ cơ thể anh, nhưng Raymond giả vờ như không biết và mỉm cười, nghe từ tai này lọt sang tai khác.
Đã 23 năm kể từ khi anh chứng kiến cảnh này.
Không có bất kỳ cú sốc nào đối với chuyện nhỏ cỡ này.
Anh chỉ đơn giản là nhẫn nhịn.
"Hãy chờ xem. Sau này nếu tôi trở thành trị liệu sư giỏi nhất, tôi sẽ trả lại gấp mấy lần chuyện ngày hôm nay. Tôi đã nhớ hết khuôn mặt của các người rồi."
Với khả năng của "bác sĩ phẫu thuật" thì điều này là đủ rồi.
Sau này, với tư cách là một trị liệu sư được mọi người kính trọng, anh sẽ trả đũa họ gấp nhiều lần!
Để làm được điều đó, anh phải chăm sóc bệnh nhân càng nhiều càng tốt tại trạm cứu trợ để tăng cấp.
'Ah, cố gắng hết sức thôi!'
Tuy nhiên, cơ hội được chăm sóc bệnh nhân đã không đến một cách dễ dàng.
Không ai cho phép Raymond chăm sóc bệnh nhân.
"Cậu cản đường quá đó, đi chỗ khác đi.”
"Một kẻ năng lực chữa trị còn không đến hạng F, bệnh nhân thì sao?".
Họ thậm chí không muốn Raymond đến gần họ giống như họ đang trốn tránh sự nhơ nhớp bẩn thỉu.
Đặc biệt là Lance, trị liệu sư cấp cao, người ác ý nhất với Raymond.
“Có lẽ Chúa đã thực sự giúp đỡ, bệnh nhân nhiễm bệnh đã tự khỏi được. Cậu có vẻ rất may mắn.”
Lance không bao giờ tin rằng Raymond đã tự mình điều trị cho bệnh nhân bị áp xe hông. Hắn nghĩ rằng đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
"Dù sao thì lời hứa cũng là lời hứa nên tôi sẽ cho cậu thêm một cơ hội. Thay vào đó, đây là cơ hội cuối cùng."
Lance nhếch khóe miệng nói.
"Tôi sẽ để cậu làm việc trong trạm y tế trong 15 ngày. Trong khi đó, hãy chứng minh tài năng của cậu tại trạm cứu trợ. Nếu không, như tôi đã nói trước đây, tôi sẽ tước bỏ tư cách người học việc của tiền bối."
Phải cho cơ hội chăm sóc bệnh nhân thì mới chứng minh được tài năng hay không chứ!
Raymond nghiến răng.
"Phải làm gì đó mới được."
Nếu cứ như vậy thì dù một năm trôi qua cũng sẽ không có cơ hội chăm sóc bệnh nhân, chứ đừng nói là 15 ngày.
Thay vì há miệng chờ sung, anh phải đi bắt chúng.
"Hanson, cậu không mệt sao?”
"Ah, tiền bối."
Hansson nói.
Cậu ta dường như khoảng mười chín tuổi, và cậu ta vẫn chưa thoát khỏi dáng vẻ thiếu niên của mình.
Trong số những người học việc tại trạm cứu trợ, cậu ấy là người tốt bụng nhất.
Cậu ta là một người học việc có năng lực khá mơ hồ, không xuất sắc cũng không tệ với năng lực hạng C.
"Tiền bối, có chuyện gì thế ạ?"
Hanson nhìn Raymond như thể cảnh giác với đôi mắt e ngại.
Dù cậu ấy là một người tốt bụng, nhưng cậu vẫn phản ứng như vậy.
Raymond là một kẻ bẩn thỉu mà không ai muốn đối mặt.
Chẳng lẽ thân phận của cha anh vốn dĩ cao quý như vậy sao?
Nghịch lý thay, sự hèn hạ của Raymond, một đứa con ngoài giá thú, lại càng nổi bật hẳn.
Đó là sự nhơ nhớp làm ô uế sự cao quý của người cha hoàn hảo.
Thêm vào đó, tài năng thảm hại dưới hạng F, anh ấy đã trở thành một sự tồn tại mà không ai trong viện điều trị muốn đối mặt.
"Ý tôi là, tôi nghĩ nó sẽ rất khó khăn. Cậu có ổn không?'
"Đó là…"
Hanson nói không nên lời.
Cậu ấy là người trẻ nhất ở đây nên cậu ấy chịu trách nhiệm về những việc dọn dẹp bẩn thỉu.
"Tôi muốn giúp đỡ nên mới nói như vậy. Tôi dọn dẹp trạm cứu trợ nhé?”
"Hở. Thật sao ạ?"
Hanson ngạc nhiên hỏi.
Dọn dẹp trạm cứu trợ!
Đó là điều khiến anh ấy phiền lòng nhất.
"Không làm gì khiến tôi thấy có lỗi. Còn cậu thì đầu tắt mặt tối."
"Em rất biết ơn nhưng…….”
Ngay khi ranh giới của Hanson được giải quyết, Raymond lặng lẽ nói về vấn đề chính.
"Ngoài việc đó ra, khi cậu mệt mỏi, tôi thay cậu chăm sóc bệnh nhân nhé?”
"Hả? Chuyện đó…….”
Hanson có vẻ bối rối.
Là một người học việc, anh ấy đóng vai trò là người dọn dẹp sau khi các trị liệu sư chính thức kết thúc quá trình điều trị của họ.
Sau khi các trị liệu sư chính thức kết thúc quá trình điều trị, họ sẽ quấn băng hoặc đắp thảo dược.
"Tôi không thể giúp nếu cậu không muốn. Tôi chỉ nói vậy vì tôi thấy cậu mệt thôi."
Raymond che giấu tâm tình của mình và giả vờ lo lắng cho Hanson.
Tất nhiên, nguyên tắc đầu tiên của các cuộc đàm phán là bản thân phải thể hiện sự không tiếc nuối.
Sau đó, chính Hanson đã mắc câu.
"Làm sao đây? Các trị liệu sư khác sẽ rất tức giận nếu biết rằng tiền bối Raymond đã chăm sóc sau lưng họ."
Tuy nhiên, phần thưởng quá ngọt ngào để từ bỏ.
Dọn dẹp trạm cứu trợ!
Chỉ cần không làm cái đó thì sẽ thoải mái gấp mấy lần.
Lúc đó, Raymond đã tung một cú quyết định như thể đang bắt được con cá đã cắn câu.
"Không còn cách nào khác. Tôi chỉ định chăm sóc cho những bệnh nhân khi những trị liệu sư khác không có ở đây vì tôi sợ sẽ tạo gánh nặng cho cậu. Bây giờ cậu coi như chưa nghe lời tôi nói đi...”
"Em sẽ làm như vậy!"
Cuối cùng, Hanson đã giương cờ trắng.
"Thay vào đó, tiền bối thật sự sẽ dọn dẹp trạm cứu trợ đúng không?”
"Tất nhiên rồi."
Raymond mỉm cười trong lòng.
"Từ bây giờ hãy tăng cấp thôi."
Tất nhiên, Raymond không hoanh nghênh việc dọn dẹp cho lắm.
Anh quyết định coi nó như một khoản đầu tư để tăng cấp.
* * *
Xong rồi
"Aigoo, cảm ơn trị liệu sư."
[Chỉ số kinh nghiệm tăng lên!]
"Thật cảm ơn. À, bệnh nhân. Hãy nhận lấy loại thảo dược này!"
[Chỉ số kinh nghiệm tăng lên!]
[Chỉ số kinh nghiệm tăng lên!]
Có phải do xử lý đơn giản quá không? Không có nhiều kinh nghiệm có thể đạt được từ việc xử lý hậu kỳ.
Tối đa chỉ được 1 điểm, nhưng nó quả là một hành trình khó nhọc trên con đường leo lên ngọn núi vĩ đại.
[Tăng cấp!]
Đã 3 ngày kể từ khi anh đến trạm cứu trợ.
Cuối cùng anh cũng lên level và đạt level 4.
"Điểm bổ sung. Dùng cho giác quan."
Raymond nâng cao chỉ số giác quan của mình với khuôn mặt hạnh phúc. Khi chỉ số giác quan của anh ấy tăng lên, anh ấy sẽ trở thành một "bác sĩ" xuất sắc.
"Mình cần phải có thêm kinh nghiệm nhiều hơn"
Raymond đã cố gắng hết sức để chăm sóc bệnh nhân với tâm trạng như vậy.
May mắn thay, không khó để tránh ánh mắt của các trị liệu sư khác.
Điều này là do các trị liệu sư không phải lúc nào cũng có mặt suốt 24 giờ tại trung tâm cứu trợ. Thay vào đó, chỉ khi có thêm bệnh nhân, họ mới ghé qua và quay trở lại phòng làm việc của mình.
"Ở đây xong rồi. Lần sau nhất định phải cẩn thận nhé."
[Chỉ số kinh nghiệm tăng lên!]
Đó là một thông báo ngọt ngào bất cứ khi nào anh nghe thấy nó.
'Nếu nỗ lực như thế này thì một ngày nào đó mình sẽ trở thành trị liệu sư giỏi nhất. Nếu vậy thì tương lai tươi sáng sẽ đến với mình!’
Raymond muốn trở thành trị liệu sư hàng đầu, nhận được danh dự và kiếm được nhiều tiền.
Đó là vì anh ấy đã trải qua thời thơ ấu cực kỳ nghèo khổ.
Sinh ra là con của một người quý giá hơn bất cứ ai, nhưng bị ngược đãi tàn nhẫn và sống trong cảnh túng quẫn hơn người hầu thấp kém.
Nỗi buồn khi ghen tị với người khác ở những nơi hào nhoáng nhất, ghen tị với người khác và sống nghèo khổ hơn bất kỳ ai khác.
Vì vậy, anh đã bị hạn chế về tiền bạc.
"Nếu trở thành trị liệu sư giỏi nhất, mình sẽ có thể tận hưởng sự giàu có và danh tiếng to lớn."
Bên cạnh đó, các trị liệu sư kiếm được rất nhiều tiền.
Chưa kể các trị liệu sư cấp cao.
Nếu bạn trở thành trị liệu sư giỏi nhất, bạn sẽ có thể tận hưởng sự giàu có và vinh quang không thể tưởng tượng được.
Một lâu đài năm tầng với sàn lát đá cẩm thạch, bít tết ngon ngọt trong mỗi bữa ăn và rượu ngon nhất trước khi đi ngủ.
Raymond có một trí tưởng tượng màu hồng trong đầu.
Một ngày nào đó nhất định sẽ đạt được.
…Tất nhiên, nó là một giấc mơ đầy tham vọng cho một "tân binh nội trú" chưa đến cấp 10.
'Dù sao thì cũng cố lên!'
Đó là lúc Raymond cố gắng hơn nữa để chăm sóc bệnh nhân.
Anh ấy đã nghe một câu chuyện không ngờ tới.
“Oh, cậu trị liệu sự thật tận tình và tốt bụng. Ta đã đến nhiều trung tâm điều trị, nhưng đây là lần đầu tiên ta gặp một trị liệu sư hiền lành như cậu.”
Một bệnh nhân có vẻ thực sự biết ơn.
"Không phải ạ."
Raymond làm vẻ mặt xấu hổ.
"Cháu không tốt tới vậy đâu. Bởi vì các trị liệu sư khác vốn dĩ cũng không thân thiện gì."
Trị liệu sư có khả năng chữa bệnh mới là quý giá.
Vì vậy, trị liệu sư luôn ở vị trí bề trên, và ít trị liệu sư đối xử tử tế với bệnh nhân.
Tuy nhiên, Raymond có suy nghĩ khác một chút so với các trị liệu sư khác.
"Nếu bạn là một trị liệu sư thì bạn phải đối xử tốt với bệnh nhân của mình."
Họ đến với một cơ thể ốm yếu, nhưng khi họ bị đối xử lạnh lùng, trái tim anh thực sự buồn.
Raymond cảm nhận sâu sắc điều đó khi mẹ anh bị ốm. Vì vậy, anh đã cố gắng đối xử với bệnh nhân tử tế nhất có thể.
"Thật là, cảm ơn vì ngày hôm nay. Còn người tên Lance, cậu ấy sở hữu năng lực trị liệu tốt nhưng không thân thiện gì cả. May hôm nay ta được an ủi một chút bởi cậu trị liệu sư đẹp trai đây."
Raymond có cảm giác ngứa ngáy trong lòng trước sự lòng biết ơn của một bệnh nhân già.
"Không phải ạ."
Đó là khoảnh khắc tôi trả lời như vậy.
Một tin nhắn hiện lên trong khi tôi đang làm việc đó.
[Bạn đã đối xử tử tế với bệnh nhân!]
[Thành tích: Đạt được "Bác sĩ trị liệu thân thiện"!]
[Danh tiếng tăng lên!]
[5 điểm kỹ năng sẽ được trao!]
Đó là một thông điệp chào mừng.
Anh vẫn chưa biết phải sử dụng như thế nào, nhưng điểm kỹ năng chắc chắn sẽ giúp năng cao năng lực của bác sĩ phẫu thuật.
Hơn nữa, đó không phải là phần thưởng thành tích bất ngờ duy nhất.
Raymond nhận được phần thưởng thành tích khổng lồ ở một nơi mà anh chưa bao giờ nghĩ tới.
Nó nằm trong phần "Dọn dẹp".
"Chà, thành thật mà nói, mình cũng không muốn dọn dẹp nơi trú ẩn. Mình không thể làm khác được vì đó là một lời hứa."
Nó khác với việc làm sạch thông thường.
Khi anh đang lau sàn nhà đầy máu, bẩn thỉu và nhơ nhớp, anh cảm thấy buồn nôn và mệt mỏi.
"Mình có nên dừng lại không nhỉ?"
Raymond ngay lập tức bị cám dỗ.
Thành thật mà nói, Hanson không đặc biệt khó khăn trong việc dọn dẹp.
Nhưng anh nhanh chóng lắc đầu.
"Vệ sinh kém sẽ có hại cho bệnh nhân. Thật khó, nhưng mình không thể thế được."
Người dân Leyfentina không coi trọng sự sạch sẽ. Các trị liệu sư cũng vậy.
Nhưng Raymond với kiến thức y học của mình đã nhận ra được điều đó.
Biết được môi trường mất vệ sinh có thể ảnh hưởng xấu đến bệnh nhân như thế nào nên dù có vất vả đến đâu, anh cũng không thể dọn dẹp một cách hời hợt được. Đó là một vấn đề của đạo đức và lương tâm.