Độc Y Thế Tử Phi Tuyệt Sắc

chương 64: tiểu thư, long thế tử tới

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Gà Mờ

Beta: Tử Dương Hoa

“Đương nhiên là người mà ông không thể đắc tội.” Hạ Vân Nhiễm trả lời vô cùng thanh cao. Ở triều đình hiện nay, nếu không phải người của Thái tử thì cũng là người của Nhị Hoàng tử, dù là ai thì nàng cũng không sợ sẽ đắc tội, nàng cứ muốn làm loạn.

Vẻ mặt của Hạ Vân Nhiễm và giọng nói không sợ trời không sợ đất của nàng khiến cho vị quan này cả kinh, thầm nghĩ, khí thế của thiếu niên này thật lớn, rốt cuộc là ai vậy? Dám không để ông vào mắt?

“Hừ, chắc ngươi không biết thân phận của bản quan.” Vị đại nhân lạnh nhạt nói, ông quản lý tất cả nha môn trong kinh thành, là quan nhị phẩm, mà quyền hạn của chức quan này lại rất lớn, bình thường ông đều ngang tàng, vậy mà người giống công tử của nhà giàu này lại dám chọc đến ông?

Như Mộng lạnh lùng nói: “Thiếu gia của chúng ta cũng là người mà ông không thể động tới.”

“Bản quan là…”

“Bản thiếu gia không có hứng thú biết.” Hạ Vân Nhiễm khinh thường nói.

“Tiểu tử thối, có gan thì nói thân phận của ngươi ra.” Vị đại nhân bị chọc tức đến dựng ngược râu.

“Không nói thì sao? Dù sao ông cũng không đắc tội nổi.” Hạ Vân Nhiễm càng muốn chọc tức ông ta.

“Ngươi… Ngươi thật không biết trời cao đất rộng. Bản quan chính là tuần phủ đại nhân của kinh thành, ngươi nghe rõ chưa!”

Hạ Vân Nhiễm ngoáy lỗ tay, có chút ngạc nhiên nói: “Ông nói gì cơ? Ông vừa nói gì vậy? Ta không nghe rõ, ông có thể nói lại lần nữa không…”

“Bản quan là tuần phủ đại nhân.” Tuần phủ đại nhân bị nàng chọc tức đến phát điên rổi, vậy mà lại nói lần thứ hai.

Hạ Vân Nhiễm lắc đầu: “Chưa nghe qua bao giờ.”

“Ngươi…” Tuần phủ đại nhân không muốn phổ cập kiến thức cho nàng, đưa mắt ra lệnh, sáu thị vệ bên cạnh liền đồng thời tiến lên bao vây Hạ Vân Nhiễm.

Hạ Vân Nhiễm vừa nhìn thấy thế trận này, thầm nghĩ vừa đúng lúc có thể luyện tay một chút, lại thấy Như Mộng móc ra từ trong ngực một tấm lệnh bài ánh vàng rực rỡ đưa lên trước mắt của vị tuần phủ đại nhân: “Ông nhìn cho rõ rồi lại động thủ.”

Tuần phủ vừa nhìn thấy thì gương mặt biến sắc ngay lập tức: “Long, Long Hầu phủ.” Nói xong ông ta lập tức nở nụ cười giảng hòa: “Thật xin lỗi vị công tử này. Bản quan không biết thân phận của công tử nên đã đắc tội, mong công tử không để trong lòng.” Nói xong, ông ta lại nghĩ thầm, không biết vị công tử trước mắt có thân phận gì ở trong Long Hầu phủ? Đây không phải Long Diệu, chẳng lẽ là họ hàng với thế tử sao?

Đúng lúc này thì Điệp Nhi cô nương yểu điệu đi tới. Nhìn nàng ấy sắp ngồi xuống cạnh Hạ Vân Nhiễm, Như Mộng có phần ghét bỏ đẩy nàng ra: “Mong cô nương đừng đến gần thiếu gia nhà ta.”

“Ơ kìa, vị tiểu ca này nói gì thế? Đến nơi này không phải là để tìm hoan lạc sao? Đến đây, để Điệp Nhi hầu hạ ngài đi!”

Hạ Vân Nhiễm cũng không chịu nổi, nàng đứng dậy nói: “Đêm nay ta muốn Tố Nguyệt tiểu thư hầu hạ ta, cô nương hãy chọn người khác đi!”

Giọng của Hạ Vân Nhiễm không lớn, nhưng lại khiến mọi người ở đại sảnh đều khiếp sợ, người trẻ tuổi này muốn gặp Tố Nguyệt? Bọn họ đã hóng mỏi cả cổ cũng chưa nhìn thấy được mặt mỹ nhân đâu!

“Thiếu gia, đã muộn rồi, chúng ta nên trở về phủ thôi!” Như Mộng đề nghị, bọn họ nói ra thân phận Long Hầu phủ thì cũng nên để ý tới thể diện của Long Hầu phủ.

Hạ Vân Nhiễm hiểu được ý của Như Mộng, đành phải vươn người đứng dậy nói: “Thật thất lễ, đi thôi!”

Nói xong liền dẫn Như Nguyệt, Như Mộng đi, vừa ra khỏi cửa, Hạ Vân Nhiễm lập tức nói với Như Mộng: “Như Mộng tỷ tỷ, lệnh bài của Long Hầu phủ dùng thật tốt, bao giờ tỷ cho muội một khối đi.”

Như Mộng, Như Nguyệt im lặng nhìn nàng: “Thế tử phi, tấm lệnh bài này đại diện cho toàn bộ Long Hầu phủ, ngài không cần đến thì tốt hơn…”

“Sao vậy? Sợ ta làm bẩn thanh danh của Long Hầu phủ? Tóm lại, mặc kệ có được hay không, hai người đi về xin Long thế tử một cái! Còn việc hắn có cho hay không thì nói sau.” Hạ Vân Nhiễm cảm thấy nhất định phải có một cái, về sau ra khỏi phủ làm chuyện gì thì cũng sẽ dễ dàng hơn!

“Việc này… nô tỳ sẽ nói lại với thế tử.” Như Mộng khó xử nói.

Hạ Vân Nhiễm thở dài một hơi, có chút thất vọng nói: “Xem ra nhiệm vụ hôm nay của ta thất bại rồi.”

“Thất tiểu thư, người có nhiệm vụ gì sao?” Như Mộng hỏi.

Hạ Vân Nhiễm ủ rũ nói: “Nói với hai người cũng chả có ích gì. Quên đi, hôm khác ta lại đến!”

Như Mộng, Như Nguyệt mở to mắt: “Ngày khác?”

Hạ Vân Nhiễm vội cười nói: “Chỉ là sẽ không đến loại địa phương này nữa. Sau này sẽ đi tửu lâu ăn cơm trưa, uống chén trà thôi. Nào, chúng ta trở về đi!”

Hạ Vân Nhiễm dẫn các nàng về phủ, đến bên ngoài tường phủ thì Như Mộng nói: “Thế tử phi, để Như Nguyệt đưa ngài trở về! Nô tỳ phải về Long Hầu phủ một chuyến.”

“Được thôi! Nhớ kỹ việc xin Long Diệu một cái lệnh bài đó! Bảo hắn không cần hẹp hòi như vậy đâu.” Hạ Vân Nhiễm dặn dò.

Như Mộng lại không còn lời nào để nói nhìn nàng, gật gật đầu: “Nô tỳ sẽ nói với Long thế tử.”

Như Nguyệt che miệng cười, Thế tử phi thật thú vị!

Hạ Vân Nhiễm được Như Nguyệt ôm lấy phi qua tường, về trong viện, còn Như Mộng bay đi tiến vào một ngõ nhỏ.

Long Hầu phủ về đêm, đèn đuốc sáng trưng, che dấu một hơi thở thần bí, khiêm tốn mà xa hoa.

Ở một căn phòng thanh nhã, Long Diệu dựa lưng vào đầu giường đọc sách, cặp lông mày ôn hòa, đôi mắt đẹp như tranh vẽ, con ngươi được ánh nến tô điểm càng thêm thâm thúy sâu xa.

Nghe được tiếng bước chân quen thuộc ở bên ngoài cửa, hắn hơi ngẩng đầu, mỉm cười nhìn nữ tử đang tiến vào, đặt quyển sách trên tay xuống: “Ngươi quay về rồi.”

“Thế tử, ngài chưa ngủ sao?” Như Mộng hỏi.

“Ừ.” Long Diệu trả lời, ánh mắt lấp lánh nhìn nàng, giống như đang đợi nàng bẩm báo.

Như Mộng bị hắn nhìn chằm chằm, vội nhìn xuống nói: “Thế tử, võ công của Thế tử phi đã tiến bộ rất lớn, hôm nay nàng đã có thể bay qua tường của Tướng phủ…”

“Nàng thật sự có bản lĩnh này?” Long Diệu có vẻ không thể tin được.

“Nhưng mà nàng ấy vẫn bị ngã.” Như Mộng nói, nhớ đến vẻ mặt khi đó của Hạ Vân Nhiễm, bèn hiện lên ý cười.

Đôi mắt Long Diệu ánh lên một tia lo lắng: “Không bị thương chứ?”

“Không bị làm sao cả, nhưng mà Thế tử phi lại dẫn nô tỳ ra khỏi phủ, đi đến một nơi…” Như Mộng ngừng một chút rồi mới nói: “Là Túy Hoa Lâu.”

Đồng tử của Long Diệu hơi co lại, trong lòng hết sức kinh ngạc, hắn nhướng mày nói: “Nàng đến nơi đó để làm gì?”

“Nàng ấy không nói, chỉ nói là nàng có nhiệm vụ mới phải đi, nhưng mà đến Túy Hoa Lâu nàng lại nói không hoàn thành được. Hơn nữa nàng lại đắc tội với Tuần phủ đại nhân của kinh thành, cuối cùng để bảo vệ Thế tử phi, nô tỳ chỉ có thể nói ra thân phận Long Hầu phủ.” Như Mộng nói xong, có chút lo lắng nhìn chủ nhân, sợ mình nói sai điều gì.

“Nàng vẫn hay gây chuyện.” Long Diệu cong môi cười nhạt.

“Chủ nhân, sẽ không gây rắc rối cho ngài chứ?” Như Mộng nhẹ giọng hỏi

“Không sao, Long Hầu phủ ở ẩn quá lâu rồi, cũng cần phải ra oai một chút. Ta không giỏi gây chuyện nên giao việc này cho nàng ấy đi!” Long Diệu nói, đáy mắt ánh lên vẻ cưng chiều.

Như Mộng thấy vậy thì kinh hãi, chủ nhân lại có thể dung túng Thế tử phi như vậy?

Như Mộng nghĩ nghĩ, lại tiếp tục nói: “Thế tử, Thế tử phi còn nói muốn một đồ vật của ngài.”

“Vật gì vậy?”

“Nàng nói lệnh bài của Long Hầu phủ dùng rất tốt, muốn ngài cho một cái.” Như Mộng nói, thầm nghĩ chắc Thế tử sẽ cho nàng ấy thôi!

Ý cười bên khóe miệng Long Diệu càng đậm, “Cho nàng đi! Hôm nay muộn rồi, ngươi đưa lệnh bài của ngươi cho nàng ấy trước đi, hôm khác lại hồi phủ đến chỗ quản gia lĩnh một cái khác.”

“Vâng.” Như Mộng gật gật đầu, nhìn trộm thiếu niên như ánh trăng ở trên giường, hơi giật mình mê mẩn.

“Như Mộng, ta muốn ngươi làm cho ta một việc.” Long Diệu nhướng mày nói.

“Việc gì ạ?”

“Nói cho Vân Nhiễm tin tức về phe phái của Thái Tử và Nhị Hoàng tử. Đi Túy Hoa Lâu cũng có thể thám thính tin tức nhưng tin tức này quá chậm, nếu nàng muốn biết thì ngươi nói cho nàng đi!”

“Thế tử, chẳng lẽ ngài biết mục đích đi đến thanh lâu của Thái tử phi?” Như Mộng chớp chớp mắt, lại không cảm thấy kì lạ, có rất nhiều chuyện thế tử không cần ra khỏi cửa cũng biết.

“Còn có thể là việc gì nữa chứ? Nàng muốn biết những người thuộc phe Nhị Hoàng tử là ai.” Long Diệu híp mắt nói.

“Chẳng lẽ Thế tử phi muốn đối phó với Nhị Hoàng tử?” Như Mộng ngạc nhiên nói, cảm thấy không thể tin nổi.

“Mặc kệ nàng muốn làm cái gì thì cứ để nàng làm đi.”

“Nhưng mà, việc đối phó với Nhị Hoàng tử rất nguy hiểm.”

“Như Mộng, ngươi đã ở chung với nàng nửa tháng, ngươi cảm thấy nàng là kiểu người nhát gan sợ phiền phức sao?” Long Diệu nghiêm nghị hỏi.

Như Mộng rung mình, lắc đầu nói: “Thế tử phi có vẻ không bận tâm đến việc gì, lá gan lớn, hành sự kỳ lạ, không giống các tiểu thư khuê các khác.”

Long Diệu cười một chút, phất phất tay áo nói: “Ngươi về trước đi!” Nói xong, lại nghĩ đến cái gì đó, gọi nàng lại: “À đúng rồi, lúc ngươi nói danh sách phe phái của Thái tử và Nhị Hoàng tử cho Vân Nhiễm biết thì tuyệt đối không được nói đó là ý của ta. Ngươi làm bộ lơ đãng nói ra những việc này.”

“Tại sao ạ?” Như Mộng khó hiểu hỏi.

“Bởi vì nàng là người hiếu thắng, nếu nàng biết là ta nói thì nhất định sẽ có cảm giác thất bại, cảm thấy ta không coi trọng năng lực của nàng. Chắc chắn nàng sẽ không vui. Khuôn mặt của hắn tuy rất nghiêm túc, nhưng đôi mắt như hồ nước của hắn lại gợn sóng, ánh lên vẻ phong tình, mỹ lệ đến mức không có gì sánh được.

Như Mộng nhìn đến ngây người, vậy mà Thế tử lại suy nghĩ cho Thế tử phi?

“Cũng đừng quên nói cho nàng biết ngày mai ta sẽ đến Tướng phủ cầu hôn”

Trong lòng Như Mộng cả kinh: “Vâng.” Nàng gật gật đầu, đóng cửa đi ra. Vừa đi ra ngoài, Như Mộng lấy lại bình tĩnh, trong lòng nổi lên một cỗ phiền muộn. Nàng đã đi theo Long Diệu bảy năm, đây là lần đầu tiên thấy hắn dụng tâm suy nghĩ cho một nữ tử như vậy, một nữ tử sắp thành thê tử của hắn.

Hạ Vân Nhiễm làm thế nào cũng không ngủ được, chờ đến lúc Như Mộng đi đến sân, nàng đã nhanh nhạy nghe được, nàng ở trong phòng gọi một tiếng: “Như Mộng, là tỷ sao?”

Như Mộng lập tức bước vào trong phòng nàng, thấy Hạ Vân Nhiễm mặc áo ngủ trắng như tuyết, lười biếng nằm trên giường, thanh lịch tao nhã xinh đẹp, khiến nàng ngẩn ngơ, đúng là nữ tử có thể sánh đôi cùng Thế tử.

Hạ Vân Nhiễm thấy nàng ấy nhìn mình chằm chằm đến ngây người, không khỏi cười nói: “Sao vậy? Không phải tỷ không xin được lệnh bài cho ta chứ?”

“Không phải. Thế tử phi, Thế tử đồng ý rồi. Ngài ấy còn nói sáng mai sẽ đến cầu thân.” Như Mộng thanh thúy nói.

Hạ Vân Nhiễm hơi ngạc nhiên, theo kế hoạch thì khoảng một tháng nữa hắn mới đến cầu hôn mà? Trong lòng Hạ Vân Nhiễm gợn sóng, khóe miệng có chút hờn dỗi, nam nhân này lúc trước luôn trốn tránh, bây giờ cũng tự chủ động rồi.

Như Mộng đánh giá nàng một chút, sau đó cúi đầu xuống: “Đã khuya rồi, Thế tử phi nên đi ngủ sớm, Như Mộng cáo lui trước.

Như Mộng vừa đi, khóe miệng Hạ Vân Nhiễm đã không kiềm chế được cong lên, cười thầm, cười đến mức đắc ý hả hê. Nàng cũng không ngờ nàng có thể tóm lấy Long Diệu, tình nhân trong mộng của mọi thiếu nữ trong kinh thành vào tay. Hì hì, sau này sẽ là người của nàng.

Hạ Vân Nhiễm không phát hiện, miệng mở lâu quá nên nước miếng đã rơi xuống, giống như nàng đang phê thuốc kích thích vậy.

Khoan… Từ từ, Hạ Vân Nhiễm nhíu mày, nam nhân này trông có vẻ hơi bất lực, có nên gả cho hắn không?

Mặt đỏ lên, nàng âm thầm chửi mình, nghĩ nhiều làm gì cơ chứ? Nàng mới mười bốn tuổi, vẫn là thiếu nữ vị thành niên, nghĩ đến chuyện sâu xa đó làm gì?

Cứ suy nghĩ mãi, Hạ Vân Nhiễm mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Sáng sớm hôm sau nàng mở mắt, câu nói đầu tiên chính là sai Tiểu Thất chạy đi nói với Hạ Huyền việc hôm nay Long Diệu sẽ đến cầu hôn, để Hạ Huyền không ra phủ nữa.

Hạ Huyền vừa nghe hôm nay Long Diệu sẽ đến cầu hôn, quả nhiên rất coi trọng chuyện này. Ông bảo Đại phu nhân đi chuẩn bị đồ ăn và rượu, còn ông sẽ đi mặc một bộ trang phục sang trọng, càng không nói đến toàn bộ chủ tử trong phủ từ phu nhân đến tiểu thư sau khi nghe tin này đều vội vàng lục tủ quần áo để mặc một bộ trang phục đẹp nhất đi gặp khách.

Nghe nói vị Long Thế tử này tài mạo vô song, ngay cả nữ tử nhìn thấy cũng phải lép vế, nếu không trang điểm thật đẹp, chẳng phải ngay cả mặt cũng không dám để lộ ra trước người ta sao?

Có thật sự khoa trương như vậy không? Sau khi Lý Nguyệt Kiều đã ăn mặc thỏa đáng thì lập tức đi xem Hạ Vân Nhiễm, lại phát hiện nàng nói một câu xong lại ngủ tiếp, khiến bà trở nên nôn nóng.

“Sao Thất tiểu thư vẫn còn ngủ? Không phải vừa nãy đã tỉnh rồi sao?” Lý Nguyệt Kiều gọi Tiểu Thất hỏi.

Tiểu Thất lắc đầu nói: “Chắc tại tối hôm qua tiểu thư đi ngủ muộn quá.”

Toàn phủ từ trên đến dưới đều đang chuẩn bị việc cầu hôn, sao người được cầu hôn vẫn còn ngủ say như chết thế? Đạo lý này ở đâu ra vậy?

Như Mộng, Như Nguyệt cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Bình thường, được nam nhân như Thế tử tới cầu hôn, làm gì có nữ tử nào có thể ngủ được chứ?

Lý Nguyệt Kiểu mặc kệ, xông vào trong phòng gọi Hạ Vân Nhiễm dậy: “Vân Nhiễm, dậy đi, đứng dậy đi trang điểm.”

“Nương… để con ngủ thêm chút nữa.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Vân Nhiễm dán vào gối đầu.

“Sao con không sốt ruột gì thế? Long Thế tử sắp đến rồi, con còn không dậy, còn thể thống gì nữa?” Giọng Lý Nguyệt Kiểu có chút chói tai, bà sắp vội muốn chết rồi.

Hạ Vân Nhiễm bị ồn không cách nào ngủ được nữa, đành phải mơ màng ngồi dậy, ôm chăn, có vẻ vẫn chưa tỉnh ngủ: “Vâng, nương đừng gọi nữa, con dậy là được.”

Hạ Vân Nhiễm vừa rời giường thì Lý Nguyệt Kiều đã lấy bộ váy đã được chuẩn bị từ trước ra. Đây là một bộ váy mỏng trên thêu hoa tường vân đang tỏa hương sắc cùng với chân váy màu xanh lá điểm hoa dài thướt tha chấm đất, khoác thêm một cái áo mỏng màu ngọc bích bằng gấm. Mái tóc đen nhánh mượt mà của Hạ Vân Nhiễm được búi theo kiểu đồng tâm, cài nhẹ trong tóc mây một trâm cài tóc tơ vàng phiêu diêu, trên bàn tay trắng nõn nà đeo một cái nhẫn ngọc bích nạm vàng, eo đeo ngọc bội long phượng của Long Diệu tặng, còn đeo thêm một túi hương hoa sen, chân đi giày thêu hoa mai và trăng non, ngay lập tức, từ Thất tiểu thư vừa rồi vẫn còn uể oải đã biến trở thành một người con gái huệ chất lan tâm, đẹp như thiên tiên.

Lý Nguyệt Kiều hài lòng nhìn từ trên xuống dưới: “Không tệ.”

Hạ Huyền cũng đột nhiên xuất hiện ở cửa, thấy Hạ Vân Nhiễm và Lý Nguyệt Kiểu từ trong phòng đi ra, ánh mắt sắc bén của ông ta lập tức đánh giá Hạ Vân Nhiễm. Nữ nhi này của ông lại chọc phải một tai họa lớn như thế, thật sự khiến ông không cách nào vui vẻ được.

Hạ Vân Nhiễm ngẩng đầu tiếp nhận ánh mắt của ông ta, trong lòng rùng mình. Xem ra Hạ Huyền cũng không hài lòng với mối hôn sự này lắm. Mắc kệ ông ta có hài lòng hay không, nàng chắc chắn sẽ được gả đi.

Mọi người đều tới rồi? Ở ngoài cửa nhìn vào chính sảnh, đúng là một mảng gấm vóc. Hạ Vân Nhiễm đi theo Hạ Huyền bước nhanh tới, tiếp nhận những ánh mắt đố kỵ vô cùng mãnh liệt, Hạ Vân Tích và Hạ Vân Lệ còn đặc biệt nồng nặc, lúc trước Hạ Nguyệt Nhu còn trào phúng Hạ Vân Nhiễm thì bây giờ cũng không lên tiếng, Hạ Vân Tuệ cũng tỏ ra rộng lượng, chắc là do Hạ Vân Nhiễm giúp mẫu thân nàng ta có được quyền quản lý, cũng giúp nàng ta tránh khỏi nguy cơ đi!

Mọi người đnag im lặng chờ đợi thì một gia đinh vội vã chạy vào, mừng rỡ nói: “Lão gia, Đại phu nhân, đến rồi, xe ngựa của Long Hầu phủ đến rồi.”

“Có bao nhiêu người đến?”

Trong chốc lát gia đinh không nhớ rõ được, chỉ biết lắc đầu nói: “Tiểu nhân chưa nhìn rõ.”

“Quay lại nhìn cho rõ đi.” Hạ Huyền ra lệnh nói. Ông nghĩ, lần này Long Diệu tới cửa cầu hôn, chắc vị đương nhiệm của Long Hầu phủ cũng tới! Đây chính là người đã ở ẩn mười năm, ông cần cẩn thận tiếp đón.

Chỉ trong chốc lát sau, gia đinh lại vội vã chạy vào, thở hổn hển nói: “Bẩm lão gia, có một xe ngựa quý giá lộng lẫy cùng với xe chở tám rương sính lễ.”

Lập tức mọi người trong đại sảnh đều tỏ ra khiếp sợ hít sâu một hơi, lúc trước Long Hầu phủ đã đưa đến tám rương sính lễ, lần này Long Diệu đến cầu hôn lại đưa thêm tám rương nữa? Tổng cộng là mười sáu rương đó! Trời ơi…

Ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm vào Hạ Vân Nhiễm, dường như muốn nhìn xem nàng có mị lực gì mà có thể làm cho Thế tử Long Hầu phủ có thể ra tay lớn như vậy.

Hạ Vân Nhiễm cũng không biết làm sao, nàng tuyệt đối không có một chút cảm kích nào sao? Chẳng qua, tận đáy lòng nàng cảm thấy rất vui vẻ, Long Diệu cho nàng đủ mặt mũi.

Một lát sau, xe ngựa dừng lại ở cửa chính, chỉ thấy ở giữa bốn thị vệ đi đầu, Long Diệu mặc áo gấm trắng ngọc tao nhã bước vào, có vẻ hắn rất thích màu trắng, ngay cả ở hỉ sự cầu hôn này hắn cũng mặc áo gấm màu trắng, trên vạt áo dệt thêm chỉ bạc.

Chẳng qua, nam nhân này cần gì dùng đến trang phục và trang sức để thể hiện sự tôn quý cùng bất phàm của hắn? Chỉ bằng khuôn mặt của hắn, cũng là đẹp tuyệt trần hào hoa phong nhã có một không hai trong thiên hạ, tất cả mọi người đều nhìn mặt của hắn, nào có rảnh đi xem quần áo của hắn như thế nào?

Trừ Hạ Huyền ra, những phu nhân tiểu thư nha hoàn đứng sau hắn tim không khỏi đập nhanh mấy nhịp, thiếu niên này thật sự là thần tiên mà.

Hạ Vân Nhiễm cũng bị một cảm xúc làm quay cuồng kích động, không biết có phải do chuyển sang kiếp này tuổi còn quá nhỏ hay không, khiến lý trí bình tĩnh của nàng cũng bị thoái hóa. Rõ ràng là một linh hồn hai mươi lăm tuổi mà vào giờ phút này lại như một thiếu nữ hoài xuân, tim đập nhanh với một thiếu niên, không thể khống chế được. Haiz, đúng là càng sống càng lùi mà.

Hạ Huyền mày kiếm hơi kinh ngạc, ông nhìn trái nhìn phải cũng không thấy phía sau Long Diệu, ngoài những hạ nhân nâng sính lễ thì không thấy chủ nhân đương nhiệm của Long Hầu phủ, phụ thân của Long Diệu đâu.

“Thần cung nghênh Long Thế tử đã tới.” Hạ Huyền ôm tay, cung kính có thừa.

“Hạ Tể tướng cần gì phải làm đại lễ này.” Long Diệu hết sức tự nhiên nâng ông lên một chút.

“Mời Thế tử vào đại sảnh ngồi.” Hạ Huyền đưa tay mời, Long Diệu ngầm xoay đầu, ánh mắt đảo qua chỗ phu nhân tiểu thư thấy Hạ Vân Nhiễm, Hạ Vân Nhiễm mỉm cười nhìn thẳng hắn.

Long Diệu xốc áo ngồi xuống, Đại phu nhân lập tức tiến đến rót trà, cười mỉm nói: “Long Thế tử vất vả rồi.”

“Không gian khổ.” Long Diệu hơi hơi mỉm cười.

“Thế tử sao phải phung phí như thế? Sính lễ này thật sự quá nhiều.” Hạ Huyền thở dài nói.

Ánh mắt Long Diệu khóa chặt Hạ Vân Nhiễm, cười nói: “Có thể cưới được Hạ Vân Nhiễm là phúc khí của Long mỗ. Sính lễ chỉ là một phần tâm ý của ta, không quản nhiều ít. Hạ Tể tướng có thể đồng ý gả nữ nhi ưu tú như thế cho ta, ta phải cảm ơn mới đúng.”

Nói đến đây đã khiến tấm lòng của Hạ Nguyệt Nhu và các tiểu thư đứng bên cạnh rung động. Thật sự với khí phách cùng sự thâm tình này của Long Diệu đều có thể bắt lấy tim của bất kỳ nữ tử nào. Vốn dĩ Hạ Nguyệt Nhu còn không hâm mộ, nhưng giờ phút này, nàng ta lại không thể khống chế sự đố kỵ đang dâng lên. Bề ngoài và khí chất của Long Diệu không kém với Thái tử, Nhị Hoàng tử của hoàng thất, hơn nữa, trong mắt hắn còn có một tình cảm dịu dàng như nước.

Hạ Vân Nhiễm vừa mới còn cảm thán lý trí thoái hóa, hiện tại, nàng cảm giác EQ của mình cũng dần thấp đi. Đã rất lâu rồi nàng chưa khóc, vậy mà lúc này nàng lại muốn khóc vì xúc động. Giọng nói của Long Diệu giống như tín hiệu chọc nàng khóc, nước mắt cứ thế tràn mi, khiến nàng chật vật cúi đầu xuống. Nhưng mà, khi giọt nước mắt đầu tiên của nàng chạm xuống đất, nàng cảm thấy có một bóng trắng đi về phía nàng.

Ngay sau đó, nàng được Long Diệu kéo vào trong lồng ngực, ngón tay ấm áp thon dài của hắn lau đi nước mắt của nàng. Trong một khoảng thời gian ngắn, toàn bộ đại sảnh đều im lặng, chỉ có tiếng của Long Diệu vang lên: “Sao lại khóc? Ngày đại hỉ này không phải là nên cười sao?”

Hạ Vân Nhiễm vùi đầu vào lòng hắn, trong lòng gào lên, đều tại ngươi, tất cả là tại ngươi, không có việc gì lại chọc ta khóc làm gì?

Cả người Hạ Vân Nhiễm rúc vào trong lòng của Long Diệu. Hạ Vân Nhiễm bị mùi hương ấm áp riêng biệt trên người hắn bao quanh, mà đầu óc vốn thanh tỉnh vào giờ phút này biến thành bùn nhão.

Thật mềm.

Bàn tay Long Diệu bao phủ khuôn mặt nhỏ của nàng, hứng lấy nước mắt của nàng rơi xuống, ngón cái của hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ trơn bóng của nàng, không buông tha bất cứ giọt nước mắt nào lăn xuống, dường như muốn thu tất cả vào lòng của hắn.

“Vân Nhiễm, sao lại trẻ con như thế? Khiến Long Thế tử chê cười rồi.” Giọng Hạ Huyền bên cạnh vang lên cười như không cười nói.

Lý Nguyệt Kiều cũng đi tới, kéo Hạ Vân Nhiễm về bên cạnh mình, cúi đầu lau nước mắt của nàng. Trên mặt Long Diệu lộ ra ý cười cưng chiều: “Bảo Vân Nhiễm về phòng trước đi! Lát nữa ta sẽ đến thăm nàng.”

Lý Nguyệt Kiều gật đầu với hắn, kéo Hạ Vân Nhiễm đi, mà ở trong đại sảnh, Hạ Huyền mời Long Diệu uống trà, cho mọi người ở đây lui xuống, vì ông có chuyện muốn nói riêng với Long Diệu.

Long Diệu bình tĩnh nhìn ông ta cho mọi người lui, khẽ cười nói: “Có phải Hạ Tể tướng không vừa lòng với Long mỗ?”

Hạ Huyền vội cười ha hả nói: “Đâu có, tiểu nữ có thể gả vào Long Hầu phủ là vinh hạnh của con bé, cũng là vinh hạnh của Hạ Huyền, là Hạ mỗ trèo cao trong mối hôn sự này mới phải.”

“Việc tình cảm, xưa nay đều là ngươi tình ta nguyện, không có gì là trèo cao cả, tâm đầu ý hợp mới quan trọng hơn so với bất kỳ thứ gì.”

Ánh mắt Hạ Huyền phức tạp, ông vẫn không thể hiểu được, rốt cuộc Long Diệu là thích nữ nhi của ông hay là vẫn đang lợi dụng nữ nhi của ông. Từ nãy đến giờ, ông thấy quả thực Long Diệu thích Vân Nhiễm.

“Long Thế tử, Hạ mỗ có một yêu cầu quá đáng, không biết Long Thế tử có thể đáp ứng không?”

“Hạ Tể tướng, mời nói.” Long Diệu nhẹ nhàng đặt chén trà trong tay xuống, thể hiện sự nghiêm túc.

“Chắc Long thế tử không biết, mẫu thân của Thất nữ nhi của ta mất sớm, lúc nàng hai tuổi đã bị mất mẫu thân, thân thể lại bệnh tật, được đưa đến nới an tĩnh ngoài thành để tĩnh dưỡng. Bây giờ con bé mới trở lại phủ được một năm, hiện tai được nhị phòng nuôi dưỡng bên người. Cả đời Vân Nhiễm rất bất hạnh, ta biết Long Thế tử thương con bé, tiếc con bé, yêu con bé, nhưng Hạ mỗ hy vọng của thể giữ con bé ở lại bên người, chăm sóc hai năm, đợi nàng đủ mười sáu tuổi lại gả đến Long Hầu phủ.”

Long Diệu cau mày, ánh mắt lạnh lẽo nhìn ông ta: “Đây chính là ý của Hạ Tể tướng?”

Hạ Huyền hơi ngạc nhiên, trầm giọng nói: “Theo luật pháp của Đại Lịch, các nữ tử khuê các chưa đủ mười sáu sẽ không thể cưới gả. Ta chỉ cảm thấy Vân Nhiễm còn nhỏ, không muốn con bé phải sớm xa rời người thân.”

Thật sự thì lời nói này của Hạ Huyền cũng nằm trong dự kiến của Long Diệu. Dựa vào sự thông minh mưu tính của Hạ Huyền, ông ta chỉ có thể làm như vậy. Long Diệu cũng không kiên trì phản đối, chỉ thấy hắn gật đầu mỉm cười: “Đương nhiên Long mỗ hiểu Hạ Tể tướng thương yêu nữ nhi. Nếu Hạ Tể tướng đã thỉnh cầu như vậy, sao Long mỗ có thể không đáp ứng? Nếu không, sẽ có vẻ Long mỗ không để ý đến nhân tình.”

Trong lòng Hạ Huyền khiếp sợ, vậy mà Long Diệu lại có thể dễ dàng đáp ứng như vậy, ông không thể đoán ra tâm tư của thiếu niên này một chút nào, ông ta vuốt râu cười một tiếng: “Ha ha, quả nhiên Long Thế tử rất thông tình đại nghĩa, đương nhiên là như thế, mong Long Thế tử sẽ không trách tội ta.”

“Đương nhiên là không rồi.” Long Diệu mỉm cười đứng dậy nói, “Không biết ta có thể đi gặp Hạ Vân Nhiễm một chút hay không?”

“Được! Đương nhiên rồi, mời.” Hạ Huyền nhiệt tình đứng dậy đón chào, tảng đá đè nặng trong lòng ông cũng rơi xuống, ông đã làm đúng theo yêu cầu của Nhị Hoàng tử. Ít nhất Hạ Vân Nhiễm chưa gả, ông cũng không phải mạo hiểm bị Long Hầu phủ liên lụy đến nguy cơ diệt tộc.

Hạ Vân Nhiễm về đến phòng, liền tỉnh táo lại, sau đó dậm chân một trận, sao có thể không có cốt khí như vậy? Lại khóc…

Trời ạ! Có phải tuyến nước mắt của nàng bị phì đại không?

Lý Nguyệt Kiều khuyên nàng: “Nữ nhi nhà nào khi xuất giá mà không khóc? Khóc mới là bình thường, mặc dù khóc nhưng nương biết đó là nước mắt hạnh phúc, không phải chuyện gì thương tâm.”

Hạ Vân Nhiễm trốn vào trong phòng, đứng trước gương luyện cười một lúc, sau đó bình tĩnh bước ra ngoài. Vừa ra bên ngoài liền nhìn thấy trên đường nhỏ lát đá xanh, một thân ảnh mặc áo bào màu trắng đang khoanh tay đi đến, lập tức mặt nàng như bị lửa đốt, trừng mắt nhìn người nào đó.

Long Diệu ở gần đó, thấy dáng vẻ này của nàng, hơi kinh ngạc: “Sao thế? Long mỗ đã đắc tội nàng sao?”

“Ta nói buổi biểu diễn này cũng quá thật rồi đó! Rất giống lúc chúng ta hay đùa.” Hạ Vân Nhiễm có ý nói lời hờn dỗi.

Đoạn tình cảm này là thật hay là giả, dù sao thật thật giả giả, cũng không phân biệt rõ ràng lắm.

Sắc mặt Long Diệu hơi biến đổi, có chút tức giận nói: “Ai nói với nàng lời nói lúc nãy của ta là diễn kịch? Nàng đã gặp qua người nào diễn kịch nghiêm túc giống ta như vậy chưa?”

“Có mà! Ảnh đế Oscar đó!” Hạ Vân Nhiễm lẩm bẩm trả lời.

Long Diệu nghe không hiểu, lại vẫn có chút buồn bực nhìn nàng: “Nếu biết ta diễn kịch, vậy sao nàng còn cảm động đến khóc nhè như thế?”

“Ta… ta… ta ta… Trong mắt ta có hạt cát không được sao? Ai nói là bị ngươi làm cảm động đến phát khóc?” Hạ Vân Nhiễm giương mi, bĩu môi phản bác.

“Đôi mắt của nàng cũng không to, tại sao người khác không bị cát bay vào, mà lại bay vào mắt nàng?” Long Diệu cười nhạo nói.

“Ngươi, sao ngươi có thể như vậy chứ! Cứ phải nói mãi vấn đề này? Còn nữa, ta có đôi mắt bé? Ngươi nhìn cho rõ, đôi mắt của ta to như thế này mà!” Hạ Vân Nhiễm mở to mắt, một đôi tròng mắt đen bóng chuyển động bên trong.

Long Diệu phong nhã cười rộ lên: “Được rồi, nàng có đôi mắt to, cãi thắng cũng không có gì tốt.”

“Đương nhiên là có, ta rất vui nha!” Hạ Vân Nhiễm cười hì hì, không khí lập tức nhẹ nhàng hơn.

“Long thế tử, mời vào trong ngồi.” Lý Nguyệt Kiều ra nghênh đón, cung kính nói với hắn.

“Cảm ơn Nhị phu nhân.” Long Diệu gật đầu lễ phép trả lời.

Ngồi vào đại sảnh nhỏ, hai nha hoàn Như Mộng, Như Nguyệt bê điểm tâm và nước trà ra, các nàng nhìn Long Diệu khẽ gật đầu, xem như là hành lễ với hắn.

“Hai người ngồi một chút, ta đi xem phòng bếp có cần hỗ trợ gì không.” Lý Nguyệt Kiều cười nói, rất tự giác nhường cho hai người khoảng không gian riêng tư, bọn họ có rất nhiều điều muốn nói.

Hạ Vân Nhiễm đẩy điểm tâm đến trước mặt Long Diệu, nhiệt tình nói: “Ăn đi, đây là điểm tâm ta hay ăn, rất ngon đó!”

Nói xong, nàng cầm một miếng bánh quế táo nướng mật ong đưa vào trong miệng.

Long Diệu chỉ nhìn nàng ăn, cũng không duỗi tay lấy. Hạ Vân Nhiễm nhìn hắn không dao động, chớp chớp mắt thúc giục nói: “Nhìn ta làm gì, mau ăn đi!”

“Thế tử phi, Thế tử của chúng ta không ăn đồ ngọt.” Như Mộng ở một bên đáp.

“Vậy à!” Hạ Vân Nhiễm bừng tỉnh đại ngộ, sau đó đưa mắt đánh giá thiếu niên yếu đuối mỏng manh trước mặt.

Long Diệu nói với Như Mộng, Như Nguyệt: “Các ngươi ra ngoài đi, ta có lời muốn nói với Vân Nhiễm.”

Như Mộng, Như Nguyệt hành lễ xong rồi lui ra ngoài, toàn bộ đại sảnh trở nên yên tĩnh. Hạ Vân Nhiễm có chút không được tự nhiên liếc Long Diệu một cái, sau đó cố ý trêu đùa: “Vậy ngươi thương lượng với cha ta ngày nào thì ta xuất giá? Khi nào mới cưới ta vào cửa đây!”

Ánh mắt Long Diệu hơi rũ xuống: “Đúng là ta muốn nói với nàng chuyện này.”

“Sao vậy?” Hạ Vân Nhiễm đánh giá vẻ mặt của hắn, hình như có chút mất mát, chẳng lẽ hắn muốn hủy hôn? Không muốn cưới nàng? Nghĩ như vậy, nàng lại nói ra khỏi miệng: “Có phải là hối hận hay không? Không muốn cưới ta nữa?”

Long Diệu vội vàng nâng mắt, ánh mắt sâu thẳm như biển nhìn nàng chăm chú: “Không phải ta không muốn cưới, mà là chưa đến thời điểm.”

“Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào? Ngươi nói đi, đừng làm ta tò mò như vậy.” Hạ Vân Nhiễm nhướng mày nói.

“Năm nay nàng mới mười bốn, theo luật pháp của Đại Lịch, nữ tử khuê các phải tròn mười sáu tuổi mới được xuất giá.”

“Ngươi nói, hai năm nữa ta mới có thể gả đến Long Hầu phủ?” Hạ Vân Nhiễm kinh ngạc.

“Đây là ý của phụ thân nàng.” Long Diệu ý vị sâu xa nói.

Hạ Vân Nhiễm lập tức hiểu ra, đây là do Hạ Huyền cố ý muốn giữ nàng ở lại phủ, ông ta có âm mưu gì? Việc không cho nàng xuất giá đối với ông ta có cái gì tốt sao?

“Chắc đây cũng là ý của Nhị Hoàng tử.” Long Diệu lại nói.

Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Vân Nhiễm lập tức nổi giận: “Thật là một tên đáng ghét, chẳng qua chỉ là không muốn gả cho hắn, hắn cần phải báo thù ác như vậy sao?”

Long Diệu vừa nghe ngữ khí của nàng, nhíu mày nói: “Hắn tìm nàng?”

Hạ Vân Nhiễm ngưng một chút, thật ra nàng muốn kể lời nói tàn nhẫn của Nhị Hoàng tử với nàng cho hắn, nhưng mà nghĩ lại, cũng không cần thiết cho lắm, Nhị Hoàng tử muốn đấu với nàng, không nên để cho Long Diệu đi vào, nàng chỉ gật gật đầu: “Có tìm đến.”

Long Diệu không hỏi tiếp, bằng sự hiểu biết của hắn về tính cách của Hiên Viên Trạm, tất nhiên sẽ không khách khí với Hạ Vân Nhiễm. Chỉ là hắn rất vui vì dũng khí của Hạ Vân Nhiễm, có thể không chút sợ hãi đối mặt với uy hiếp của Nhị Hoàng tử.

Hạ Vân Nhiễm không khỏi có chút bất đắc dĩ, áy náy nhìn hắn: “Long Diệu, thật xin lỗi! Ta không biết Nhị Hoàng tử sẽ can thiệp vào chuyện này. Nếu phải chờ ta hai năm nữa, ngươi có thể nguyện ý chờ không?

Long Diệu cười cười, trả lời trong sáng: “Nàng tìm ta xin hỗ trợ, ta may mắn không làm nhục sứ mệnh, ít nhất trong mấy năm này, nàng sẽ không trở thành quân cờ của phụ thân nàng nữa, nàng có thể tự do sinh sống.”

Hạ Vân Nhiễm nghe có chút đau lòng, nàng híp mắt nói: “Nói cho cùng, ngươi chỉ là giúp ta, chưa bao giờ nghĩ muốn cưới ta về làm Thế tử phi của ngươi?”

“Có nghĩ, nhưng nàng hay gây họa như vậy, vội vã cưới nàng về làm gì? Để phụ thân nàng giáo dục nàng thật tốt trong hai năm không phải hơn sao?” Long Diệu cười tiêu sái.

Hạ Vân Nhiễm tức giận trừng hắn: “Này, sao ngươi có thể nói như vậy chứ! Ta nhìn nhươi đối xử với ai cũng dịu dàng hòa nhã, tại sao tới nơi này của ta lại ăn nói cay nghiệt như vậy? Chẳng lẽ bát tự của ta và ngươi khắc nhau sao?”

Long Diệu nhe răng cười, hàm răng trắng tinh ngay ngắn chính tể làm mù mắt người khác: “Bát tự có tương khắc hay không? Phải đi tính mới biết được.”

“Ồ, có phải bát tự tương khắc thì chúng ta sẽ không thể thành thân? Vậy nhanh lấy đi xem ngay.” Hai mắt Hạ Vân Nhiễm lập tức lóe sáng.

Ánh mắt Long Diệu có chút ngạc nhiên, híp mắt nói: “Nàng hy vọng là tương khắc hay tương hợp?”

Vốn dĩ Hạ Vân Nhiễm muốn vui đùa với hắn, trêu hắn chơi, ai ngờ hắn lại nói nghiêm túc như vậy, nàng nhất thời nghẹn lời, sau đó vô ý thức cắn điểm tâm trong tay nói: “Hôn sự này là do Hoàng Thượng ban, quân vô hí ngôn. Chẳng lẽ nếu bát tự tương khắc, ta có thể hủy hôn sao?”

“Nếu nàng muốn hủy hôn, cũng không phải không được.” Vậy mà Long Diệu lại nghiêm túc trả lời.

Hạ Vân Nhiễm không còn lời nào để nói, hắn muốn bức nàng phải nói thật sao? Vậy là, Hạ Vân Nhiễm lại đổi ngữ khí, phản bác nói: “Ngươi nói hủy hôn thì hủy sao! Thanh danh của ta đều bị ngươi hủy hết, trừ việc gả cho ngươi, làm gì còn nam nhân nào dám cưới ta nữa!”

Long Diệu cười càng thêm sáng lạn: “Tất nhiên là vậy rồi, vậy nên không cần phải đi xem bát tự.”

Hạ Vân Nhiễm có chút thất bại nhìn hắn, sau đó lại ngảng đầu, hùng hổ nói: “Không tính thì không tính, dù sao ta cũng không tin mấy thứ này. Mệnh của ta không do trời định, ta tin rằng ta nắm giữ vận mệnh của mình trong tay.”

Long Diệu giật mình kinh ngạc nhìn nàng, nghe lời nói khí phách của nàng, thì ánh mắt thâm trầm khó dò như một hồ nước sâu lại xuất hiện một mạch nước ngầm lốc xoáy thay đổi thất thường ở sâu dưới đáy.

Hạ Vân Nhiễm bị loại ánh mắt này của hắn nhìn chằm chằm đến không chống đỡ được, mặt không kìm được đỏ ửng, không kiềm chế được buột miệng thốt ra câu nói phổ biến: “Nhìn cái gì? Chưa thấy mỹ nữ bao giờ à!”

Long Diệu chớp chớp mắt nhìn nàng: “Nàng còn thông minh hơn so với tưởng tượng của ta, thông minh đến nỗi không hợp với tuổi của nàng.”

Hạ Vân Nhiễm nghe rất hưởng thụ, sắc mặt nàng nghiêm túc nhìn lại hắn: “Nói thật, ngươi biết rõ giúp ta không có gì tốt, vì sao ngươi vẫn muốn giúp ta?”

Long Diệu không khỏi cười rộ lên: “Ai nói với ta không có chỗ tốt?”

“Theo tình trạng hiện tại của ta mà nói, ngươi được chỗ tốt gì?” Hạ Vân Nhiễm có chút nghi ngờ khó hiểu, chẳng lẽ hắn âm mưu gì ở nàng?

Long Diệu chớp mắt nói: “Đối với ta mà nói, nàng chính là chỗ tốt.”

Hạ Vân Nhiễm ngạc nhiên một chút, sau đó nhìn hắn nói: “Long Diệu, ngươi biết ta thích kiểu nam nhân gì không?”

“Kiểu nam nhân gì?” Trong giọng nói trầm tĩnh của Long Diệu có một tia gợn sóng kỳ quái.

“Ta muốn một nam nhân có thể chấp nhận hết con nhười của ta, cùng ta bay lượn khắp thế giới này, cả đời chỉ yêu mình ta.” Hạ Vân Nhiễm lớn giọng nói ra suy nghĩ của mình.

Long Diệu chẳng những không khiếp sợ nàng mạnh miệng có một không hai, ngược lại còn lấy tay áo che miệng cười phong nhã: “Có nam nhân nào cưới nàng còn có tâm tư liếc mắt nhìn nữ nhân khác một cái? Một mình nàng đã khó thuần phục rồi, thêm nữa không phải mệt chết sao?”

Hào khí của Hạ Vân Nhiễm lập tức tiêu tan, có chút bá đạo nói: “Ngươi nói như vậy, chính là nói nếu cưới ta thì kiếp này sẽ chỉ có mình ta là thê tử, không bao giờ nhìn đến nữ nhân thứ hai?”

“Nàng cũng thật bá đạo.”

“Ngươi không phải ngày đầu tiên biết ta, vậy ngươi có đáp ứng hay không?” Hạ Vân Nhiễm ép hỏi.

Long Diệu không lên tiếng, nhưng ánh mắt của hắn dịu dàng nhìn nàng, giống như đã cam chịu yêu cầu này.

Lúc này, Lý Nguyệt Kiều đi vào: “Long Thế tử, tiệc rượu đã chuẩn bị xong. Lão gia mời ngài ra dùng bữa.”

“Được, chúng ta sẽ đến ngay.” Long Diệu nhìn Hạ Vân Nhiễm, ý bảo nàng đi cùng với hắn.

Hạ Vân Nhiễm đứng dậy, cùng Lý Nguyệt Kiều đi đến chính sảnh. Vừa vào trong đại sảnh, chỉ thấy ngay cả lão phu nhân cũng được mời ra. Lão phu nhân hôm nay rất cao hứng, gần đây bà đang ăn chạy niệm phật, một ngày cũng không ra ngoài.

Long Diệu là khách quý, ngồi ở ghế trên, Hạ Huyền ngồi cạnh hắn. Trong không khí như vậy, Hạ Vân Nhiễm không nói câu nào, nàng chỉ cúi đầu ăn cơm, nhưng thật ra Hạ Huyền và Long Diệu nói chuyện với nhau rất vui vẻ, nói một chút chuyện trong kinh thành, không khí có vẻ không tồi.

Ở trong bữa cơm, Long Diệu uống hai ly rượu, khuôn mặt tuấn tú hơi say, da thịt tuyết trắng, mái tóc như tơ, môi mỏng phấn nộn, dường như được đánh phấn loại thượng đẳng nhất, còn đẹp hơn Hạ Nguyệt Nhu mấy phần. Những tiểu thư nha hoàn nhìn đến xuân tâm rung động, hơi thở rối loạn.

Hạ Vân Nhiễm ngẩng đầu liếc hắn một cái, cũng ngẩn người trong chốc lát, thế gian lại có mỹ nam tử tuyệt sắc đến mức này, khiến tấm lòng nhộn nhạo hai mươi lăm năm cũng bị hắn làm kinh hoảng.

Thật thật sự muốn… Làm nhục hắn…

Ăn xong cơm trưa, vì tửu lượng Long Diệu không tốt nên lúc đi ra đại sảnh lập tức cáo từ. Lúc sắp đi, hắn liếc Hạ Vân Nhiễm một cái thật chăm chú rồi rời đi cùng quản gia.

Hắn vừa đi, dường như đã đem tâm của các thiếu nữ trong đại sảnh đi mất, khiến nội tâm các nàng thật trống rỗng.

Các vị tiểu thư trong phủ đều đem ánh mắt hâm mộ đố kỵ căm hận nhìn nàng, ngay cả Đại phu nhân cũng cảm thán Hạ Vân Nhiễm có cái vận may gì mà có thể chọn được nam tử dung mạo xuất sắc lại có gia thế cường đại như thế.

Đại phu nhân vừa trở lại phòng, hạ nhân đã đưa danh sách sính lễ nhập kho cho bà ta xem. Bà ta vừa nhìn đã thấy không ít bảo bối, đỏ mắt không thôi, rốt cuộc Long Hầu phủ giàu có đến mức nào?

Hạ Vân Nhiễm trở về phòng, nghĩ lại cuộc nói chuyện với Long Diệu lúc nãy, nghĩ đi nghĩ lại đều cảm thấy hắn đáng giận, dám nói nàng giống hổ cái. Được thôi! Sau này cho ngươi biết thế nào là hổ cái ra oai.

Truyện Chữ Hay