Hạ Vân Nhiễm lại nghĩ đến, hiện tại nàng chỉ là một thiếu nữ mười bốn tuổi, không phải vừa đúng lúc xứng với hắn sao?
Ai, chuyện gì xảy ra? Nàng đúng là càng ngày càng suy nghĩ lung tung.
Qua khoảng một canh giờ, đoàn xe của Tướng phủ rốt cuộc tới Kỳ Phúc Tự. Theo con đường mòn đi lên núi, cuối cùng họ cũng dừng ở chỗ để đỗ xe ngựa, chỉ ở đây sớm đã có rất nhiều thị vệ hoàng gia, khí thế lớn mạnh.
Quản gia Tướng phủ đi trước nói rõ sự tình, thị vệ mới cho qua, nhưng cũng chỉ cho phép lão phu nhân mang theo Hạ Vân Nhiễm và hai nha hoàn nữa thôi, không thể mang nhiều người.
Hạ Vân Nhiễm có chút kỳ quái, hôm nay chẳng lẽ còn có đại nhân vật nào cúng bái thần linh trên chùa sao?
“Hôm nay may mắn hiếm có, Dương quý phi trong cung cũng tới.” Lão phu nhân cười nói.
Hạ Vân Nhiễm vừa nghe là thân phận quý phi, nghĩ thầm, thật đúng là đúng dịp a!
Một nhà sư có đạo hạnh trong chùa tiến lên nghênh đón bọn họ. Bởi vì một đường đi xe mệt nhọc, bọn họ đã chuẩn bị tốt Nhã Viên cho các nàng nghỉ ngơi trước.
Đến một khu vườn hết sức yên tĩnh, lão phu nhân ngồi xuống nghỉ ngơi, nàng nói với Hạ Vân Nhiễm: ” Vân Nhiễm! Ngươi lần đầu tiên tới, bảo bọn nha hoàn dẫn ngươi đi xem một chút đi!”
Hạ Vân Nhiễm cũng đang có ý này. Vừa rồi trên đường tới đây, nàng mới phát hiện ngôi chùa cổ này có bề dày lịch sử, hơn nữa còn vô cùng thần bí, để cho nàng rất có hứng thú.
“Dạ, lão phu nhân.”
“Không được đi quá xa.” Lão phu nhân dặn dò, nói với nha hoàn Nguyệt Nhi bên cạnh: “Lập tức dẫn tiểu thư trở lại.”
Nguyệt Nhi hiểu ý gật đầu, nói với Hạ Vân Nhiễm: “Thất Tiểu Thư, đi thôi!”
Hạ Vân Nhiễm đứng dậy,đi theo. Nguyệt Nhi không nhiều lời, nàng tùy ý để Hạ Vân Nhiễm dạo chơi thưởng thức cảnh vật. Khi đi đến một hành lang gấp khúc, ánh mắt của Nguyệt Nhi nhìn một chút, nói với Hạ Vân Nhiễm: “Thất Tiểu Thư, bên này.”
Hạ Vân Nhiễm tùy ý đi theo. Khi đi đến một ao sen bên cạnh đình, nhìn thấy những con cá đang bơi lội bên trong, gió mát hiu hiu, nàng liền ngồi xuống ghế. Nguyệt Nhi mím môi cười một tiếng, nàng nhìn về phía khu vườn gần đó, đột nhiên lên tiếng nói, “Thất Tiểu Thư, thật xin lỗi, nô tỳ đau bụng...” Gương mặt nhịn đến đỏ ửng lên, vừa nhìn đã biết muốn đi nhà xí.
Hạ Vân Nhiễm phất tay nói, “Ngươi đi đi! Ta ở nơi này chờ ngươi.”
Nguyệt Nhi vội vàng đi, Hạ Nguyệt Nhiễm hai tay chống ở trên lan can, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn đàn cá tự đo bơi lội trong nước, lại có chút mất hồn.
Khi Hiên Viên Trạm từ cửa vườn bên cạnh bước ra, hắn sửng sốt một chút. Chẳng biết từ lúc nào, có một nữ tử ngồi ở phía trước hắn, giống như bước ra từ trong tranh.
Gương mặt của nàng giống như bạch ngọc, vừa lộ ra chút hồng hào quyến rũ, lại vừa tự nhiên thanh thoát. Ở nơi thâm sơn miếu cổ như vầy, nàng giống như một tinh linh yêu mị.
Thâm sơn miếu cổ: núi sâu, chùa cổ
Điều này làm cho Hiên Viên Trạm ngây ngẩn một hồi, khi thị vệ sau lưng muốn lên tiếng, ánh mắt hắn đảo qua, ngăn cản tên thị vệ ấy.
Thị vệ vội vàng che miệng, cùng với Nhị hoàng tử nhìn thiếu nữ xinh đẹp kia. Đứng một lát, Hiên Viên Trạm dùng ánh mắt ý bảo tất cả bọn họ lui ra, còn hắn chậm rãi bước tới chỗ của Hạ Vân Nhiễm.
Hạ Vân Nhiễm thong thả hưởng thụ thời gian tươi đẹp này. Khóe miệng của nàng hơi cong lên, nhìn mấy đuôi cá màu vàng kim du ngoạn trong nước.
Hiên Viên Trạm giống như sợ quấy rầy đến mỹ nhân, hắn đứng cách đó không xa quan sát nàng.
Chỉ thấy nàng cúi đầu nhắm mắt, không thấy rõ ánh mắt của nàng, nhưng làm cho người ta mơ hồ nhìn thấy hàng mi cong dài của nàng, tinh tế như lược. Khẽ chớp, giống như cánh bướm nhẹ nhàng, bỗng chốc lại vỗ cách bay lên. Cái mũi của nàng cũng khéo léo hệt như gương mặt. Sống mũi cao cao, hoàn mỹ khiến người ta phải sợ hãi than. Đôi môi mềm mại, căng bóng, đẹp giống như quả anh đào.
Đây là thiên kim tiểu thư nhà nào? Vì sao hắn chưa từng thấy qua? Nội tâm Hiên Viên Trạm dâng lên tò mò, nhìn nàng khí chất cao nhã, phong thái giống như đích nữ. Điều này không khỏi làm Hiên Viên Trạm cảm thấy vui mừng, nếu là nữ nhi của triều thần,sao hắn lại không muốn chứ?
Thật ra Nguyệt Nhi cũng không có đi. Nàng núp ở trong chỗ kín, lẳng lặng chăm chú nhìn hết thảy, nhìn thấy ánh mắt ái mộ của Nhị hoàng tử đối với Thất Tiểu Thư. Nàng nghĩ thầm, coi như là hoàn thành dặn dò của lão phu nhân, khiến này Nhị hoàng tử chú ý tới tiểu thư xinh đẹp.
Nàng thấy thời cơ vừa đúng, vội vàng làm bộ hốt hoảng từ bên cạnh chạy ra, vừa thấy Nhị hoàng tử, liền sợ hãi quỳ xuống, “Nô tỳ tham kiến Nhị hoàng tử điện hạ. Xin Nhị hoàng tử điện hạ ngàn vạn đừng trách tội tiểu thư nhà nô tỳ. Là nô tỳ không biết được đường, mới để cho tiểu thư gặp phải Điện hạ.”
Hạ Vân Nhiễm đã sớm ngẩng đầu lên. Nghe lời nói của Nguyệt Nhi, nàng không khỏi nhíu mày một cái, không biết được đường? Tại sao Nguyệt Nhi muốn nói như vậy? Đây rõ ràng là nàng ta dẫn nàng đi tham quan a!
Hạ Vân Nhiễm nhìn thấy nam nhân cao lớn đứng ở cách đó không xa, cả người hắn mặc một bộ đồ bằng gấm thương lam lăng, bên hông buộc thắt lưng tím có hoa văn hình quả vải, một đầu tóc dài, khuôn mặt tuấn mỹ, hợp với thân hình thon dài, quả nhiên là nhất biểu nhân tài, tràn đầy tư thế oai hùng.
Đối với người này, Hạ Vân Nhiễm vẫn còn nhớ rõ. Hắn chính là người cuối cùng được chọn ở trường đua ngựa ngày đó – Nhị hoàng tử. Ánh mắt kiên định, thâm thúy của hắn cũng bất đồng với người khác, giống như che giấu tâm cơ và dã tâm của mình.