“Muội thấy trong vườn có một tổ kiến, y phục lần trước Đại phu nhân ban thưởng cho muội, đều bị cắn thành một cái lỗ lớn. Đại tỷ, không tin tỷ xem.” Nói xong, nàng liền để lộ ra ống tay áo, nơi vạt áo kia rõ ràng có mấy cái lỗ nhỏ.
Hạ Nguyệt Nhu lấy làm kinh hãi, đây đúng là bị kiến đục khoét mà thành, nàng nhíu mày nói, “Tại sao lại như vậy?”
“Đúng vậy đó! Vốn dĩ muốn dùng làm y phuc mới, lần này, muội không thể mặc.” Nói xong, ánh mắt Hạ Vân Nhiễm không khỏi khẩn cầu nhìn về phía Hạ Nguyệt Nhu, “Đại tỷ, muội nghe nói lần này tỷ được ban thưởng tương đối nhiều, tỷ có thể cho muội vài xếp vải hay không. Tỷ biết mà, muội đã vứt đi mặt mũi phụ thân, nếu như muội còn không có nổi hai bộ y phục tốt, không phải là càng làm mất mặt phụ thân sao? Muội không có dung mạo xinh đẹp, lại đen thùi, mặc vào những quần áo bình thường kia-> những quần áo bình thường kia vào, muội liền như một nha đầu nông thôn, nếu như đại tỷ có thể tặng cho muội vài xếp vải vóc hảo hạng, vậy muội có thể làm cho phụ thân vẻ vang rồi.”
Hạ Nguyệt Nhu không khỏi có chút ngạc nhiên, nghe Hạ Vân Nhiễm than khóc, lại suy ngẫm lời của nàng, nghĩ thầm, nàng ta được thái hậu ban ân trạch trên người, nếu như ngày nào đó nàng ta đi ra ngoài gặp người khác, mặc trên người đều là vải vóc bình thường, đây không phải là ném đi mặt mũi của phụ thân sao? Lần này nàng có được rất nhiều vải vóc thượng đẳng, cũng không dùng hết, đúng là có thể cho nàng ta vài xấp, như vậy càng làm lung lay tâm tư của nàng ta, ngày sau còn có thể lợi dụng.
“Thải Vân, đi lấy vài xếp tơ lụa đến, ta muốn tặng cho Thất muội.”
Lời của nàng, khiến mấy nha hoàn đều kinh ngạc đến trợn tròn mắt, cái gì, Đại tiểu thư muốn đem tơ lụa hảo hạng tặng cho Thất tiểu thư?
“Còn không mau đi.” Ngữ khí Hạ Nguyệt Nhu có chút khiển trách.
Nha hoàn lúc này mới rời đi, chỉ một lát sau liền ôm đến bốn xếp vải, đại khái nha hoàn cũng không biết lần này Đại tiểu thư là muốn tặng thật, hay chỉ là giả bộ nên ôm đến đều là mấy xếp vải màu sắc đẹp đẽ trơn bóng, Hạ Nguyệt Nhu vừa nhìn, tâm can liền đau nhói, có điều lời nàng đã nói ra rồi, cũng không thể thu hồi lại.
“Thất muội, mấy cuộn vải này muội lấy về trước để may vài bộ y phục đi!”
“Cảm ơn đại tỷ, đại tỷ thực sự rất tốt bụng.” Hạ Vân Nhiễm tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại muốn cười lớn, ai bảo ngươi giả người tốt? Lần này cho ngươi tiến không được, lùi không xong!
Vậy là Hạ Vân Nhiễm thập phần thắng lợi ôm vài xếp vải lụa thượng đẳng trở về, mà những y phục bị kiến cắn, nàng đều trực tiếp vứt đi, có điều, lũ kiến lại muốn cắn vải vóc này của nàng, chắc chắn không có khả năng rồi.
Khà khà.
Hai ngày sau, vào một buổi sáng tinh mơ, trong phòng Lục tiểu thư truyền đến mấy tiếng hét chói tai, kèm theo đó là thanh âm nha hoàn kinh hãi. Hóa ra, xếp lụa băng tiêu mà Lục tiểu thư yêu thích nhất đã trở thành tổ mới cho lũ kiến rồi. Trên tấm vải sắc thái tươi đẹp, từng viên trứng kiến thật nhỏ ở phía trên, hơn nữa đã bị cắn ra dày đặc lỗ lớn nhỏ, vải vóc hảo hạng này, coi như bị phá huỷ.
Mà sự kiện Hạ Nguyệt Nhu tặng vải vóc cho Hạ Vân Nhiễm, cũng làm cho nàng bị Đại phu nhân giáo huấn một trận, điều này làm cho Hạ Nguyệt Nhu rất phiền muộn, chỉ có thể nuốt oan ức vào trong, nàng cũng quyết định, ngày sau không cần giả làm người tốt như vậy, bị Hạ Vân Nhiễm lừa gạt mấy xếp vải quý, nàng cảm thấy không đáng giá.
Hạ Vân Nhiễm không phải là có thể nắm bắt được trong lòng nàng muốn giả trang hào phóng cao quý,làm người nhân ái tốt bụng nên mới đến xin đồ? Tất nhiên nàng muốn giả vờ đợi nàng ta đến, nàng ta tại sao không lợi dụng điểm này đây?
Phong Thần Đại Thiên Vương!
Nửa tháng sau, Hạ Vân Nhiễm ăn vận vải vóc đẹp đẽ quý giá, lúc xuất hiện trước mặt các vị tiểu thư, tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi, Hạ Nguyệt Nhu sau đó ngẫm lại, bản thân có cảm giác bị Hạ Vân Nhiễm lừa gạt, vì thế mà chuyện này cũng không nói cho mấy người Hạ Vân Tuệ, -có thể tưởng tượng được, lúc các nàng thấy quần áo trên người Hạ Vân Nhiễm, ánh mắt kia khiếp sợ đến mức nào rồi.
Đợi đến thời điểm khí trời càng ngày càng nóng, Tứ tiểu thư Hạ Vân Tích là người đầu tiên mặc vào váy tơ tằm băng tiêu, Lục tiểu thư Hạ Vân Lệ khi nhìn thấy cũng ước ao cực điểm. Đôi mắt hình hạt châu đen dính chặt trên xiêm y bằng lụa mỏng tựa mây khói, cảm xúc ghen tỵ trong mắt như ứa ra máu, mà tình cảnh này vừa lúc bị Hạ Vân Nhiễm đi dạo hoa viên nhìn thấy, khóe miệng nàng nhếch lên ý cười, cho ngươi hãm hại ta, đây chính là kết cục.
Hạ Vân Nhiễm rất dễ dàng bị người khác quên lãng, đại khái sự tồn tại của nàng cho người ta cảm giác thực sự không tồn tại! Đảo mắt lại qua nửa tháng, Hạ Vân Nhiễm diều dưỡng da thịt sắp được hai tháng, ->rốt cục không đen như trước, tuy rằng bình thường thức ăn của nàng không phong phú, nhưng cũng coi như được ăn no bụng, khung xương của nàng lại dài ra hai lạng thịt rồi, đường nét khuôn mặt nhỏ cũng dần dần xuất hiện.
Mẫu thân Hạ Vân Nhiễm là một thiên kim nhà tiểu quan, trổ mã xinh đẹp như hoa, năm đó Hạ Huyền đối với nàng nhất kiến chung tình (vừa thấy đã yêu). Lúc đó dưới tình huống hắn đã có bốn vị di nương, nhưng vẫn cứng rắn nạp mẫu thân làm thiếp. Chỉ là loại nam nhân cổ đại tam thê tứ thiếp này, chờ cho cảm giác mới mẻ qua đi, chính là tên bạc tình, không bao lâu sau liền quên đi mẫu thân . Thời điểm Hạ Vân Nhiễm ra đời, Hạ Huyền chỉ là vội vã liếc mắt nhìn qua.
Hạ Huyền là mỹ nam tử hiếm có. Lúc còn trẻ, lộ ra sự tinh túy, thời điểm tráng niên, cũng khí vũ hiên ngang, phong lưu văn nhã. Có lẽ vì thế mà hắn sinh ra con gái đều thập phần mỹ lệ, mà con trai duy nhất, vào ba năm trước, trong lúc ra ngoài dạo chơi gặp phải loạn tặc, khiến hương khói cuối cùng của hắn bị dập tắt.
Làn da Hạ Vân Nhiễm quá đen, vì thế, mặc dù nàng có một khuôn mặt nhỏ bé thập phần hoàn mỹ, cũng bị da thịt đen thui này che khuất, thêm vào đó cũng không có người nào nhìn nàng tỉ mỉ, bề ngoài của nàng đã không bị để mắt đến.
Nhưng hai tháng sau, lúc nàng mặc váy bách hoa màu xanh bảo thạch do Đại tiểu thư cho xuất hiện, không ít bọn nha hoàn trong lòng đều nhảy lên một cái.
Ồ, đó là Thất tiểu thư sao? Làm sao cứ cảm thấy có điểm không giống nhau?
Đến cùng nơi nào không giống?
Đúng, dường như vừa mắt hơn, không còn cái dáng vẻ nha đầu nông thôn quê mùa nữa rồi.
Một chút thay đổi, mọi người cũng sẽ không nghĩ nhiều, Hạ Vân Nhiễm quy củ, yên phận không gây sự, các nhóm tiểu thư cũng không tới trêu chọc nàng, đại khái là, trêu chọc nàng, cũng là một loại sự tình đánh vào thân phận bản thân.
Đảo mắt đã đến tháng sáu, hôm đó, nha hoàn Tiểu Hoa mang theo một tin đến, Hạ Vân Nhiễm đang trong phòng mài dược thảo, loại dược thảo này có thể dùng trong mùa hè để đuổi muỗi. Tiểu Hoa nhíu nhíu mày, làm sao Thất tiểu thư lại bắt đầu chơi đùa những thứ này?
Hai tháng này, Hạ Vân Nhiễm không có chuyện gì lại ở trong vườn lấy chút cỏ dại trở về, mang đi khuấy lắc chơi đùa, làm cho những nha hoàn này cũng không biết nàng muốn làm gì, bẩm báo Đại phu nhân, Đại phu nhân cũng khịt mũi coi thường, chẳng buồn đi tìm hiểu.
“Có chuyện gì sao?” Hạ Vân Nhiễm ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
“Thất tiểu thư, có chuyện vui muốn nói cho ngài.” Tiểu Hoa tiến lên nói ra.
“Việc vui?” Hạ Vân Nhiễm híp híp con mắt, hiện tại vẫn không có nghe nàng nói hết câu trước, nàng không dám xác định đó là thật hay là giả.
“Vừa rồi Đại phu nhân để cho nô tỳ thông báo cho tiểu thư, ngày mai hoàng thất tổ chức một cuộc thi đấu cưỡi ngựa đánh bóng, chỉ cần là nhất phẩm đại thần và vương công quý tộc, các nữ quyến đều có thể đi xem, Đại phu nhân để tiểu thư đi cùng.” Tiểu Hoa kích động nói. Nếu như Hạ Vân Nhiễm có thể đi, không chừng còn có thể mang nàng tới, như vậy, nàng có thể thấy phong thái của các hoàng tử khi đua ngựa rồi, hơn nữa lúc đấy xuất hiện không ít nhóm công tử quý tộc. Tuy rằng chỉ là nha hoàn, nhưng nội tâm nàng cũng không tình nguyện vĩnh viễn làm nha hoàn, nếu có thể được công tử nào coi trọng, thỉnh cầu rời đi, làm thông phòng, đó chính là sự tình vinh quang vô cùng.