Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

chương 729: minh hải (4)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bạch Vũ không có thời gian để chờ đợi, nàng chỉ có thể lợi dụng linh tửu tăng tốc độ tu luyện lên nhanh nhất, mau chóng đột phá giới hạn.

Chẳng mấy chốc, mấy ngàn linh tửu cất giữ trong hàng trăm chiếc nhẫn đã toàn bộ bị Bạch Vũ dùng hết. Bạch Vũ mơ hồ cảm thấy đã đột phá đến cảnh giới Thần Hoàng, thế nhưng linh khí bên trong cực phẩm linh tinh dường như sắp bị nàng hấp thụ hết.

Bạch Vũ ngạc nhiên mở mắt ra, phân nửa linh khí bên trong cực phẩm linh tinh còn dư lại tự nhiên đã bị nàng hấp thu hết! Linh khí tiêu hao để đột phá đến cảnh giới Thần Hoàng cũng có phần quá kinh khủng rồi? Linh khí còn dư lại không biết có đủ cho nàng tiếp tục đột phá hay không.

Vào lúc này, rốt cục bên ngoài bắt đầu không yên tĩnh rồi. Từng đợt từng đợt sóng truyền vào trong hang, nhóm oan hồn lại bắt đầu đi lang thang chung quanh, hình như là đang tìm kiếm nàng.

Ngọc Ưu Liên không biết dùng phương pháp gì, rốt cục thoát khỏi sự vây quấn của nhóm oan hồn, còn làm cho đại đa số oan hồn tin tưởng, Bạch Vũ mới là đầu sỏ hại chết họ.

"Người sống kia đâu rồi? Sao lại không thấy?"

"Khẳng định vẫn còn ở trong Minh hải, nàng ta không trốn được đâu."

"Này, ngươi đi đâu vậy? Đừng đi, đợi khi tìm được người chạy mất kia, cùng nhau ăn." Lão nhân tóc tai bù xù nói với Ngọc Ưu Liên.

Ngọc Ưu Liên khóe mắt mạnh mẽ giật một cái, cười nói: "Chưởng môn, lão đừng lo lắng, ta đương nhiên sẽ tha thứ, thế nhưng cũng không thể để Bạch Vũ chạy mất. Ta cảm giác được nàng ta ở ngay gần đây."

Ả thắp lên ngọn lửa, rải khắp long cung, tạm thời rọi sáng một vùng xung quanh, tìm kiếm trong vùng san hô lớn.

"Hả? Nơi này có một hang động... Ha ha, muội muội, thì ra muội trốn ở đây à, thật đúng là một nơi tốt." Ngọc Ưu Liên bơi qua cười híp mắt, trong mắt hiện lên sự độc ác, đánh một chưởng ra.

Nước biển chung quanh trong nháy mắt hóa thành một dòng lũ lớn dâng vọt vào trong hang động, sức lực sôi trào mãnh liệt giống như động vào một viên thuốc nổ, muốn nổ tung hang động.

Ầm.

Một luồng khí khổng lồ khác đột nhiên đánh tới, mang theo sức mạnh hủy diệt đất trời, ngang ngược cắn nuốt tất cả. Hai nguồn sức mạnh ở hang động phía trước chạm vào nhau, ầm ầm phát ra tiếng nổ chấn động kinh khủng không thua gì động đất dưới biển.

San hô và nham thạch chi chít dày đặc bị đánh trúng nát bấy, theo thủy triều mãnh liệt khuếch tán ra, Ngọc Ưu Liên cũng vì đợt chấn động này mà bị sóng nước nhấc lên đánh bay thật xa. Hang động chỗ Bạch Vũ đang ở lại chẳng có chuyện gì.

Ngọc Ưu Liên ổn định thân hình, hung tợn nhìn về phía bóng ma ẩn núp trong bóng tối: "Dạ Quân Mạc, ngươi đến đây lúc nào?"

Dạ Quân Mạc từ trong bóng tối hiện thân, cũng không trả lời, hô mưa gọi gió, xuyên thấu tầng tầng Minh Hải đánh tới Ngọc Ưu Liên. Ngọc Ưu Liên cuống quít đánh trả.

Hai người ra tay đánh nhau, chấn động đến mức trăm dặm xung quanh rung chuyển không yên.

Từ đầu đến cuối Dạ Quân Mạc chỉ ngăn cản bảo vệ cho hang động phía trước, dù có chấn động lớn hơn nữa cũng không thể tiến vào trong hang động. Hắn tìm ra Bạch Vũ đã ba ngày rồi, phát hiện Bạch Vũ đang tu luyện ở bên trong, chuẩn bị thăng cấp thành Thần Hoàng, thì lập tức lui ra hang động, canh giữ ở bên ngoài.

Tiếng động khổng lồ lập tức thu hút hàng trăm hàng ngàn hồn phách và oán khí tìm tới.

"Lại có một người sống vào được, lại còn thật lợi hại."

"Mấy ngày nay không ít người chạy vào đây, chúng ta có thể ăn no một bữa rồi."

Hồn phách trong suốt vô cùng hoan hỉ tiến đến Dạ Quân Mạc, Ngọc Ưu Liên tri hô: "Các vị chưởng môn, đã tìm thấy Bạch Vũ, đang trốn trong hang động san hô này, các lão nhanh đi giết nàng ta để báo thù, người này để ta đối phó."

"Tìm thấy rồi hả?" Mắt của cả đoàn oan hồn sáng lên, ở trong nước biển âm u phát ra ánh sáng dọa người. Đương nhiên đi ăn người hại chết bọn lão thì quan trọng hơn việc ăn thịt Dạ Quân Mạc, một người mấy lão chẳng hề quen biết gì.

Truyện Chữ Hay