Edit: V.O
"À... nếu như ta bị bài xích, cũng sẽ bị bắn ra sao?" Bạch Vũ hỏi.
"Không biết." Dạ Quân Mạc trầm ngâm nói: "Chưa từng có Vương Hậu bị bài xích. Chỉ là, ta sẽ không để cho nàng bị thương."
Bạch Vũ gật gật đầu, thật tin tưởng đi qua chỗ ánh sáng.
Càng đến gần ánh sáng chói mắt càng không thấy rõ, Bạch Vũ không nhịn được muốn nhắm mắt lại, vươn tay sờ. Bảo vật bay cũng không cao, nhấc tay là có thể sờ được, nhưng ánh sáng rực rỡ phát ra khiến cho có cảm giác thứ này vô cùng thiêng liêng, giống như chỉ cần chạm vào một chút sẽ làm bẩn cái bảo bối này.
"Ai?" Đột nhiên Dạ Quân Mạc lạnh lùng nói.
Vài bóng người đi ra từ trong góc tối đen, cung kính hành lễ: "Tham kiến Thánh Quân."Bạch Vũ quay đầu nhìn lại, Dạ Vương, Ảnh Vương và Phượng Vương!
Dạ Quân Mạc lạnh lùng nhìn bọn họ: "Các ngươi tới làm gì?"
Sắc mặt Phượng Vương vẫn còn rất tái nhợt, trông như là từ một quý phụ ba mươi mấy tuổi thoáng cái biến thành bộ dạng năm sáu chục tuổi, cố nặn ra nụ cười ôn hoà: "Chắc chắn Tân Vương Hậu nhậm chức phải đến xem bảo vật để lại, đương nhiên chúng ta muốn tới chuẩn bị trước, kiểm tra tình huống của không gian một chút, không nghĩ tới Thánh Quân đã dẫn Vương Hậu đến đây nhanh như vậy, ngược lại là vừa khéo rồi."
Phượng Dao chết chỉ có thể trách chính nàng ta sử dụng độc dược không thỏa đáng, nhưng Phượng Vương đã ghi tạc toàn bộ thù hận lên người Bạch Vũ.
Nếu không là bởi vì nàng ta, sao nữ nhi của ta có thể chết? Nếu không có nàng ta, nữ nhi của ta đã sớm là Vương Hậu rồi! Có thể ở đây ngăn cản Bạch Vũ, không biết bà vui vẻ bao nhiêu, Dạ Vương đã nói với bà thân phận của Bạch Vũ, bà cũng không tin bảo vật tổ tiên để lại sẽ không bài xích người thừa kế của Sáng Thế Thần Điện!
Trên bảo vật để lại cho Vương Hậu có khế ước linh hồn tổ tiên lưu lại, diendanlequydon – V.O, chính là trước khi chết để lại một luồng linh hồn của chính mình bám lên bảo vật, có thể hoàn toàn đại biểu cho ý chí của tổ tiên.
Sắc mặt Dạ Quân Mạc không tốt, đáy mắt bịt kín một tầng sương lạnh, phảng phất không khí chung quanh đều lạnh rất nhiều, người bị đông lạnh run rẩy.
Dạ Vương lại không nhìn sắc mặt Dạ Quân Mạc: "Vương Hậu đã muốn thử thu bảo vật, không bằng gọi nguyên lão và các Trưởng lão đều tới làm chứng đi."
"Cữu cữu!" Trong giọng nói của Dạ Quân Mạc chứa từng tia sát ý, sẳng giọng như dao.
Dạ Vương lạnh mặt, lập tức truyền âm, không đến bao lâu, mọi người nên tới cũng đã tới.
Tới nhanh như vậy, Dạ Quân Mạc còn có cái gì không rõ, chỗ nào là trùng hợp, bọn họ hoàn toàn đã sớm chờ hắn dẫn theo Bạch Vũ đến đây.
Ôm cây đợi thỏ, buộc Bạch Vũ phải trải qua khảo nghiệm của bảo vật ở dưới sự chứng kiến của mọi người.
"Thật sự là vất vả cho cữu cữu rồi." Dạ Quân Mạc lạnh lùng châm chọc.
Đương nhiên Dạ Vương phát hiện ông ta đã chọc cho Dạ Quân Mạc phát cáu, nhưng ông ta cũng không hối hận, ngượng ngùng cười nói: "Vì huyết mạch Ám Dạ Đế Quốc, vất vả nữa cũng không sao."
"Tất cả mọi người đã đến, Vương Hậu có thể bắt đầu." Ảnh Vương nói.
"Khoan đã." Dạ Quân Mạc ngăn lại: "Linh Vương còn chưa tới, chờ hắn đến rồi nói sau."
Linh Vương Ám Lân, bọn Dạ Vương đã thiết lập cái bẫy cho Dạ Quân Mạc, đương nhiên sẽ không để cho Ám Lân biết trước, cho dù bây giờ thông tri ám lân, cũng phải một lúc lâu hắn mới có thể đến nơi.
Ảnh Vương hơi nhíu mày: "Cũng tốt, dù sao ngũ vương đều phải đến đủ mới được."
Phượng Vương cười lạnh: "Ảnh Vương, ông đang nói giỡn nói sao? Nếu hôm nay Ám Lân không đến, Vương Hậu sẽ không chạm vào bảo vật sao? Nếu năm người chúng ta luôn tụ tập không đều, Vương Hậu sẽ luôn luôn không chiếm được sự thừa nhận của bảo vật sao? Chuyện này rất không công bằng với Vương Hậu."