Cả người chật vật luồn lách qua đám đông chật cứng trước nơi khảo hạch của Ma pháp Đại hội, Cẩn Y Nhiên nhìn phía trước không xa, thân ảnh cao lớn thẳng tắp, khí chất xuất trần tao nhã cùng nụ cười nhàn nhạt nở trên môi của Vô Danh, đáy lòng chợt trào lên vô hạn ủy khuất, không để ý bất kì ai mà nhào vào trong lòng Vô Danh khóc òa:
“Ô…ô…ô…Vô Danh, đám đại thúc trong đó khi dễ ta…ô…ô…ô…”
Ngay lúc Cẩn Y Nhiên nhào vào người Vô Danh, thân thể hắn chợt cương cứng lại, nhưng sau đó nghe đến lời tố khổ của nàng, liền thả lỏng, bàn tay to lớn có chút vụng về vỗ vỗ lưng nàng an ủi:
“….giết bọn chúng…”
“A!?”
Cẩn Y Nhiên đang trang một bộ ‘lê hoa đái vũ’ như tiểu thư khuê các, hướng Vô Danh làm nũng, vừa nghe lời ‘an ủi’ của hắn liền nhảy dựng, ngẩn đầu nhìn hắn, cẩn cẩn dực dực hỏi lại:
“Giết?”
Vô Danh hết sức thản nhiên chỉ vào chiếc lều bạc được dựng lên làm nơi khảo hạch, trong khi ánh mắt lại vô cùng ôn nhu nhìn nàng.
“Ách…ai giết?”
“Ta”
“………..”
Trong lòng Cẩn Y Nhiên lúc này thầm kêu khổ ‘Biết thế đừng làm!’. Nàng thực vô tâm, quên mất Vô Danh là như thế nào gặp nàng, lại như thế nào trong một khoảng thời gian dài mất tích. Thông minh như Cẩn Y Nhiên như thế nào không biết Vô Danh là đi ‘xử lý việc nhà’?
Nhìn thái độ của Vô Danh bây giờ có chút biến đổi, cả người tản ra khí chất nhàn nhã, ánh mắt sắc bén hữu thần, trên mặt luôn mang một nụ cười nhẹ. Phảng phất như hắn vừa được lột xác, hoàn toàn không còn bị bất cứ điều gì trói buộc, mở miệng liền ‘sát’, xem ra kẻ thù của hắn…thật sự là ‘hảo phúc khí’ a, hắc hắc…
Vô Danh nhìn biểu tình thay đổi liên tục của Cẩn Y Nhiên không nói gì, chỉ là đáy mắt khó phát hiện một tia sủng nịch ôn nhu. Trái tim như được gắn lò xo, chỉ cần thấy nụ cười giảo hoạt như tiểu hồ ly của Cẩn Y Nhiên liền nhảy ‘bang bang’ vài cái, tay không tự chủ được mà siết chặt lấy thắt lưng nàng, khiến Cẩn Y Nhiên càng gần sát vào hắn.
Bị vòng tay rắn chắc của Vô Danh siết lại làm Cẩn Y Nhiên hồi thần, không có ý tứ cười gượng vài cái, thập phần hưởng thụ tựa đầu vào lồng ngực của đại soái ca nhỏ giọng:
“Vô Danh, không cần, là ta đùa đấy. Ta được bọn họ đặt cách cho tham gia thi tuyển vào học viện Ma pháp Hoàng gia. Chỉ là…”
Vẫn im lặng chờ đợi Cẩn Y Nhiên nói tiếp, Vô Danh cảm nhận tiểu thiên hạ trong lòng ngực có bao nhiêu mềm mại cùng đáng yêu! Hắn thật muốn cứ như vậy mà ôm lấy nàng, lẳng lặng nghe nàng làu bàu:
“…Chỉ là, ta cực kỳ tức giận bọn họ lại áp đặt, tự quyết định hết thảy cho ta. Cảm giác bị xoay mòng mòng trên tay người khác thập phần khó chịu!!! Vô Danh, ngươi nghĩ sao?”
“Ta cùng ngươi”
Thanh âm thoải mái tự nhiên, dường như hết thảy đều không có gì đáng để cho hắn quan tâm, lại mang đến cho Cẩn Y Nhiên rung động không nhỏ.
Ba chữ, chỉ ba chữ thôi lại khiến nàng cảm thấy ấm áp hơn bao giờ hết. Cuộc sống của một thiên tài, một người luôn đứng trên đỉnh để bao người ghen tị cùng hâm mộ, thật sự là cô độc hơn mọi người tưởng. Giờ phút này nghe Vô Danh nói, Cẩn Y Nhiên chợt cảm thấy như một lời ước hẹn đầy thâm tình, hỏi sao nàng lại không rung động cho được!?
Khóe miệng khẽ kéo, lộ ra một nụ cười hạnh phúc, Cẩn Y Nhiên ôm chặt lấy người Vô Danh, hai mắt nhắm lại, nhẹ nói:
“Hảo, chúng ta cùng đi”
“Ân”
“Ta dạo chơi thật mệt! Vô Danh, chúng ta về thôi”
“Ân”
Cả hai hoàn toàn không để ý mọi người xung quanh vừa chỉ trọ lại khinh thường hành động của bọn họ. Vô Danh nhẹ siết thắt lưng Cẩn Y Nhiên, mũi chân khẽ điểm, cả người liền biến mất trong đám đông, để lại những người đi đường chỉ biết trợn mắt há hốc mồm nhìn địa phương nơi hai người từng đứng, giờ phút này đã không còn bóng dáng.
————————
-Ma pháp Học viện-
“Cái gì? Ngươi nói là thật?!!”
Trong thư phòng, lão viện trưởng Ma pháp Học viện Ác Cách Tang kinh hỉ bật người đứng dậy, hai mắt tinh quang lòe lòe nhìn gã đệ tử đắc ý nhất của lão trước mặt, không tin hỏi
“Là thật, sư phụ! Đệ tử không phải là người biết nói đùa, sư phụ hẳn là biết đến”
Thanh âm thập phần nghiêm túc, lại có chút thành thục quá mức so với một thanh niên chỉ mới hai mươi lăm tuổi. Lâm Tuấn Chi được xem là đệ nhất thiên tài trong Ma pháp Học viện, cũng là người tính tình già cả nhất. Mỗi khi nhìn đến bộ dáng lão thành của hắn, lão viện trưởng lại thầm than thở trong lòng.
‘Một chút cũng không thú vị a! Như thế nào ngày trước ta lại nhận hắn làm đệ tử, để bây giờ trở ngược thành hắn chỉnh ta nha?!! Bất quá, hắn quả thật là cái thiên tài! Hai mươi tuổi liền đạt đến cấp bậc Đại ma pháp sư, trong vòng năm năm liền đến Trung cấp đỉnh phong Đại ma pháp sư, có đệ tử như hắn quả thật là mở mày mở mặt, nếu như không phải vì cái tật còn lão hơn cả mình, hắn liền cảm thấy như được một đứa con hiếu thuận..đáng tiếc, nhìn tên đệ tử này, không cảm thấy hắn là gia gia của mình đã may mắn lắm rồi, như thế nào còn dám nghĩ ngợi xa vời…
“Sư phụ! Sư phụ!”
Lâm Tuấn Chi đột nhiên cảm thấy sư phụ hắn lại ‘xuất hồn’ lên chín tầng mây, bấc đắc dĩ hoán gọi. Hắn không có nhiều thời gian, báo tin cho sư phụ xong hắn còn phải lên lớp a
Lâm Tuấn Chi đúng là soái ca có mái tóc màu hạt điều, giám khảo của Cẩn Y Nhiên lúc nãy. Sau khi phát hiện được người có thiên phú ma pháp toàn hệ cùng hệ ma pháp không gian, liền vội vã quăng lại vị trí cho đồng hữu, một mình chạy trở về học viện thông báo cho sư phụ. Đây là chuyện quan trọng tương đương quốc gia đại sự. Không gian Ma pháp sư đã có hơn mấy trăm năm không xuất hiện ở Ngọa Vân quốc, là điều mà Hoàng đế bệ hạ thập phần đau đầu cùng chờ mong.
Chỉ xét về mặt thể diện quốc gia, Ngọa Vân quốc cùng Tam đại đế quốc: Ngôn Hòa quốc, Phỉ Minh quốc cùng Thường Kinh quốc đã giằng co không biết bao lâu. Mỗi kì Ma pháp Đại hội toàn lục địa, Ngọa Vân quốc luôn phải cúi đầu trước đề mục Không gian ma pháp, cũng vì thế mà chịu đứng sau cùng trong hàng ngũ Tứ đại đế quốc của toàn lục địa.
Thử tưởng tượng, trong cuộc chiến đẫm máu, toàn quân bị dồn đến tử lộ, Không gian Ma pháp sư lại thi triển một ma pháp cấp mười Chuyển Trọng giới, di chuyển toàn bộ đội quân xuyên qua một thông đạo không gian đi đến nơi an toàn, liền an an toàn toàn thoát khỏi vòng nguy hiểm.
Lại như Không gian Ma pháp sư nếu không đủ thực lực, mở một thông đạo không gian, chỉ cần một cấm chú cấp bảy Phá Toái Hư Không, xé rách không gian bên phía địch, lực hút có thể hút mấy vạn người biến mất không còn một mảnh cũng đã đủ quyết định trận thắng. Hiện tại chỉ có ba vị Không gian Pháp Thánh đều được phân bố ở Tam đại đế quốc, nếu không phải Ngọa Vân quốc có lực lượng cường đại từ Pháp Thánh của các hệ ma pháp khác, không biết lúc này đã bị Tam đại đế quốc kia xâu xé thành bao nhiêu mảnh.
“Khụ…khụ…ngươi nói một tiểu cô nương có toàn hệ ma pháp? Vậy nàng đâu?”
Ác Cách Tang thật không có hình tượng ngó qua ngó lại, ngó xong lại chạy đến trước mặt đệ tử mà lắc lắc vai hắn, lắc mạnh đến nỗi khiến Lâm Tuấn Chi nhất thời choáng váng
“Sư phụ, nàng không có ở đây”
Lời vừa thốt ra, ngay lập tức có hiệu quả, Ác Cách Tang trợn trừng hai mắt, hai tay cũng ngừng lắc vai gã đồ đệ yêu quý, sau một lúc lâu ‘chết đứng’ liền như biến thành con tinh tinh mà dậm chân vỗ ngực, quát mắng đồ đệ:
“Cái gì? Ngươi nói cái gì? Ngươi lại dám để nàng đi đơn giản như vậy? Ngươi có biết nàng đáng giá như thế nào không? Chuyện quan trọng như vậy lại không dẫn nàng trực tiếp đến gặp ta, lỡ nàng đi mất thì ngươi tính sao đây? Vô dụng!”
Lâm Tuấn Chi than thở trong lòng. Mới mấy phút trước vẫn còn là đệ tử đắc ý của sư phụ, giờ phút này lại biến thành tên vô dụng, sư phụ quả thật là…..haiz….
Không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ giải thích:
“Sư phụ, ngài khoan nóng giận, đệ tử đã cho nàng đặc cách tham gia cuộc thi tuyển vào Ma pháp học viện chúng ta ngày mai. Đến lúc đó sư phụ gặp nàng cũng không muộn”
Nghe Lâm Tuấn Chi nói xong, cơn tức giận trong lòng Ác Cách Tang liền tan thành mây khói, xoa xoa tay, cười hắc hắc nói:
“Đúng đúng, đồ đệ ngoan của ta làm sao có thể làm việc bất cẩn như thế được. Ngày mai, ta ngày mai sẽ đến!”
Không đếm xỉa đến ánh mắt trắng dã đầy khinh bỉ của tên đệ tử, Ác Cách Tang vung tay, trước mặt liền hiện lên một đạo ma pháp trận nhỏ bằng cài dĩa tỏa ánh sáng vàng nhạt, phiêu phù giữa không trung. Một đầu người mờ ảo dần thành hình phía trên ma pháp trận:
“Viện trưởng”
“Ân, ngày mai ngươi có thể nghỉ ở nhà, ta chính mình làm giám khảo”
Ác Cách Tang nhàn nhạt tuyên bố, không đợi cho người hiện ra trên ma pháp trận kịp thời phản ứng liền vung tay đánh tan ma pháp trận, hình ảnh lập tức biến mất