Nhướn người hướng trên cửa sổ cột tới cột lui một lúc, Cẩn Y Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống cái ghế dựa kê bên cạnh cửa sổ, hướng mắt nhìn về thứ vừa được chính tay nàng cột lên: hình trái tim đỏ au, ở giữa là một mũi tên xuyên qua, nổi bật trên nền cờ trắng đang phấp phới trong gió đêm se lạnh.
Buổi chiều cùng một lúc dính vào hai cái đuôi dai hơn đỉa đói khiến nàng đành bất lực mà trụ tạm tại Thiên Niên dược quán này, cầu trời cho ‘tiểu nương tử’ của nàng đi ngang qua đây nhìn thấy dấu hiệu nàng vừa treo xong. Ta không tới được người thì người đành phải tới ta chứ biết sao giờ, Cẩn Y Nhiên vừa nghĩ vừa thở dài ngao ngán.
"Cử đầu vọng minh nguyệt
Đê đầu tư cố hương"...ách, nhân.
Cẩn Y Nhiên ngẩn người nhìn trăng, thì thầm vài tiếng trong miệng. Nàng thật không có tiền đồ mà, lại đi học mấy lão thời thượng cổ mà ngắm trăng ngâm thơ, mặc dù là ngâm...thơ người khác. (CYN: Đừng khinh bỉ ta, thử hỏi thời nay có ai rảnh hơi vùa ngắm trăng làm thơ không? Ngay cả nhà thơ hiện đại còn phải lo cái ăn cái mặc, sao nhàn nhã như ngày xưa a!)
'Vô Danh, tiểu nương tử, ngươi rốt cuộc ở đâu rồi? Có bị bỏ đói hay không? Đám người kia chắc không tốt lành gì chăm tốt cho một nạn nhân của chúng đâu a. Ta ở thế giới này chỉ chấp nhận mình ngươi thôi nga, mau mau trở về bên ta đi. Nếu bọn chúng, tuy rằng còn không biết đám người đó là ai, dám khi dễ ngươi, ta sẽ ...ờ thì....khi dễ lại bọn chúng cho ngươi! Chờ ta kiếm đủ nguyên liệu cho Thiên Lý Hợp hương là có thể xử lý hết đám đó rồi. Đáng tiếc là ta không thích giết người, chỉ sẽ để bọn chúng sống không bằng chết, mất đi thần trí, giao hoan loạn xạ với nhau đến tinh tẫn nhân vong, thích chơi SM với người đồng giới v.v....ta biết ngươi có lẽ sẽ không hài lòng vì tâm tính ta thiện lương quá, haiz...
Ta cũng hết cách rồi, đã nói qua ta không thích giết người, chỉ có thể để bọn chúng bi nhục quá mà tự sát, lúc đó thì không liên quan đến ta. Ta là người yêu chủ nghĩa hòa bình...'
Trong lúc Cẩn Y Nhiên đang chìm vào một mảnh tự cố tự sướng,
một bóng đen từ mái nhà đối diện lấy tốc độ quỷ thần khiếp phóng đến cửa sổ nơi Cẩn Y Nhiên đang ngồi.
Cẩn Y Nhiên giật mình hoảng hốt, cấp tốc xoay người chạy vào trong giường, định lôi túi độc nàng để bên gối, phòng ngừa hái hoa tặc ban đêm sẽ lẻn vào, không nghĩ tới bọn chúng lại đến sớm hơn dự định, lại ngay đúng lúc túi độc không mang bên cạnh nàng.
Nhưng vừa nhấc chân chạy đến bên giường, một lực đạo mạnh mẽ kéo giật nàng lại, ngay lập tức bị giam cầm không thể nhúc nhích. Cẩn Y Nhiên sắc mặt tái nhợt, vừa định giơ cao gót chân đạp ngược về sau cho tên hái hoa tặc đoạn tử tuyệt tôn, một trận mùi hương đầy nam tính xộc thẳng vào mũi khiến Cẩn Y Nhiên khựng lại trong chốc lát.
‘Cái mùi này...mùi này....’
Cẩn Y Nhiên dùng hết sức lực xoay người lại trong vòng tay cứng như thép của tên hái hoa tặc, mặt đối mặt với hắn.........................................
“...Nhiên nhi...”
Thanh âm nam tính trầm thấp, đầy lo lắng, còn có một chút ngượng ngùng vang lên bên tai Cẩn Y Nhiên, xác định thân phận chủ nhân của nó
“..............”
“Nhiên nhi...”
“..............”
“Nhiên...”
“CHÁT!”
Một cái tát dùng hết toàn lực ‘dán’ thẳng vào mặt tên hái hoa tặc, chủ nhân của cái tát sau khi hoàn hồn đã rất ‘thân thiện’ tặng ngay cho hắn món quà gặp mặt đầu tiên, hai mắt vẫn không ngừng trừng trừng nhìn gã hái hoa tặc im lặng không dám động đậy.
“Thụp...thụp...thụp...”
Cẩn
“..............”
“Nhiên nhi...”
“..............”
“Nhiên...”
“CHÁT!”
Một cái tát dùng hết toàn lực ‘dán’ thẳng vào mặt tên hái hoa tặc, chủ nhân của cái tát sau khi hoàn hồn đã rất ‘thân thiện’ tặng ngay cho hắn món quà gặp mặt đầu tiên, hai mắt vẫn không ngừng trừng trừng nhìn gã hái hoa tặc im lặng không dám động đậy.
“Thụp...thụp...thụp...”
Cẩn Y Nhiên hai tay không ngừng nện thùm thụp lên ngực gã hái hoa tặc, cái mũi bắt đầu sụt sịt, hai mắt đỏ lên, cái miệng nhỏ xinh đỏ mọng trách cứ:
“Ngươi...tên hỗn đản....bại hoại...vô ơn...đáng ghét...cà chớn....tàn nhẫn....oa...oa...oa....” khóc rống
Hái hoa tặc từ đầu đến giờ vẫn im lặng chịu đựng Cẩn Y Nhiên phát tiết, không rên một tiếng, ánh mắt đau lòng nhìn nhân nhi bé nhỏ đang ra sức mắng hắn.
Hai tay của hắn càng siết chặt thắt lưng Cẩn Y Nhiên, để nàng vùi đầu vào ngực hắn khóc thỏa thích, nước mắt nước mũi dính đầy lên áo nhưng hắn dường như vẫn không hay biết, chỉ trúc trắc lấy tay vuốt nhẹ lên tóc Cẩn Y Nhiên, không ngừng tự trách:
“Xin lỗi...thật xin lỗi...là ta không đúng, không nên để nàng lại một mình....xin lỗi....”
Đang khóc đến nước chảy thành sông, Hoàng Hà vỡ đê, bỗng nhiên Cẩn Y Nhiên đình chỉ tiếng khóc, cạ cạ đầu vào ngực áo hái hoa tặc, chui sạch sẽ nước mắt, nước mũi -_-|||
Chậm rãi ngẩng đầu lên, Cẩn Y Nhiên trừng hai mắt nhìn hái hoa tặc, biếc miệng đầy bất mãn:
“Vô Danh, ngươi nghĩ nói xin lỗi là xong hả!!?”
Ờ thì chắc mọi người đoán được lâu rùi, hái hoa tặc là Vô Danh. Vô Danh lúc này có chút hẫng, vẫn chưa theo kịp tốc độ thay đổi xoành xoạch của nàng, im lặng không trả lời
“Vô Danh!” – Cẩn Y Nhiên hét lên khi thấy tiểu nương tử của nàng cứ đứng trơ ra
Vô Danh cuối cùng cũng hồi thần, đầu tiên là nghi hoặc, sau đó là suy nghĩ, cuối cùng cúi đầu thấp đến muốn dán luôn cả cái cằm thanh tú của hắn vào ngực, nhỏ giọng:
“Xin...xin lỗi, ta...ta làm sao đây?”
Hai mắt Cẩn Y Nhiên lóe sáng như đèn pha, khóe miệng cơ hồ chảy ra nước miếng, nhìn chằm chằm bộ dáng đáng yêu vô bờ bến của tiểu nương tử nhà nàng, hận không thể trực tiếp bổ nhào vào hắn ‘ăn’ sạch sẽ, nhưng cuối cùng vẫn là nàng ‘thâm niên kinh nghiệm’ của sắc nữ, không vì cảm xúc nhất thời mà manh động.
Cường áp dã tính trong người xuống hết cỡ, Cẩn Y Nhiên khẽ nhếch miệng đầy tính toán. Nếu lúc này Vô Danh hắn ngẩng đầu, thấy bộ dáng Cẩn Y Nhiên lúc này, chỉ sợ là đã né hơn tám trăm thước. Đáng tiếc, hắn không có ngẩng đầu, chỉ là cú đầu im lặng chờ nghe ‘phán quyết’ của Cẩn Y Nhiên.
“Nhìn mắt ta” – Cẩn Y Nhiên trực tiếp ra lệnh
Chưa có động tĩnh
“Ta nói NHÌN MẮT TA!” – Có người bắt đầu nghiến răng
Có người chậm rãi, hết sức chậm rãi ngẩng đầu, liếc nhìn một chút lại cụp mắt xuống
“.....................”
Không nghe tiếng ai, Vô Danh đành phải lại nâng mí mắt nhìn nữ nhân bé nhỏ trong lòng hắn đang ra sức trừng mắt.
Lúc này hắn mới phát hiện, Cẩn Y Nhiên hai mắt đã phiếm hồng trừng to, vệt nước mắt vẫn còn lưu lại, cái mũi hấp hấp vài hơi, trông như một con cún nhỏ đang xù lông, vô cùng động lòng người. Cái miệng đỏ mọng lại mấp máy:
“Thấy ngươi hại ta thảm như thế nào rồi chứ?”
Cẩn Y Nhiên chỉ ngón tay vào hai con mắt đỏ au của bản thân, dùng thanh âm u oán hỏi
Vô Danh trong lòng hơi thắt lại, nhẹ gật đầu
“Ngươi phải xin lỗi ta!”
“Thật xin lỗi”
“Không chỉ bằng lời nói”
“A?” – Vô Danh có chút không biết làm sao, ngẩng đầu nhìn Cẩn Y Nhiên....ách, ánh mắt nàng sao...gian quá vậy? Hắn chắc nhìn lầm rồi
“Người ta nói xin lỗi chân thành phải bằng hành động nga” – Cẩn Y Nhiên bắt đầu dẫn dụ
“Vậy....ta phải làm sao?” – Bé ngoan Vô Danh thực chăm chỉ học tập
(t/g: học nhầm rùi bé ơi....~CYN: liếc mắt Câm!)
“Dùng miệng ngươi chạm vào mắt ta” – cẩn Y Nhiên khí không suyễn mặt không đỏ ra lệnh
“Ách, cái này....” – Vô Danh lại ngẩn người
“Cái gì?” – Có người rất thản nhiên, đề cao thanh âm hơn chín chục đề xi ben
“Nhưng...nam nữ thụ...”
“Theo khoa học chứng minh da nơi môi có nhiệt độ ôn hòa giúp mắt giảm đau xót sau khi khóc” – Có người thực hùng hồn lôi cái khoa học chẳng biết ở đâu ra mà làm chứng
“Khoa học?....nhiệt độ?...” – Bé ngoan Vô Danh lại lần nữa thực siêng năng học hỏi
“Khụ, nói chung là vì để bồi tội ta ngươi phải làm theo lời ta nói” – Cẩn Y Nhiên ho khan một tiếng, vội vàng lấp liếm cho qua.
Nếu nàng lo giải thích cho tiểu nương tử sẽ làm chậm trễ hết kế hoạch của nàng mất, phải làm khi còn nóng a, Cẩn Y Nhiên khoái trá nghĩ
“Nhưng mà...” – Vô Danh có chút do dự, gương mặt dần dần đỏ lên
Áp chế, áp chế, vì sự nghiệp vĩ đại sau này, không được nổi thú tính, không được!!! Cẩn Y Nhiên nắm chặt tay, thầm la hét trong lòng hàng trăm lần, sau đó ngẩng đầu, hai mắt rưng rưng nhìn Vô Danh:
“Chẳng lẽ...ngươi muốn ta đau mắt đến không ngủ được hay sao? Ngươi đã làm ta khóc, còn khiến ta không ngủ được, điều này rất có hại cho dung nhan nữ nhân. Ngươi cũng biết đối với nữ nhân nhan sắc có bao nhiêu trọng yếu....”
“Được rồi, được rồi, ta làm”
Vô Danh kinh hoảng lật đật đáp ứng, đồng thời không ngừng tự trách mình. Đúng vậy, hắn đã hại nàng khóc thương tâm thế kia, ngay cả đôi mắt to tròn trong suốt đáng yêu của nàng lúc này cũng bị sưng đỏ, nàng chỉ muốn hắn giúp nàng giảm đau một chút, tuy rằng không hiểu cách này có thể giúp hay không, vậy mà hắn có thể nhẫn tâm như vậy hay sao!!? (bịch có người rớt vào bẫy)
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, nhìn ánh mắt đầy chờ mong của Cẩn Y Nhiên, Vô Danh trong lòng có chút nhộn nhạo, tim đập gấp gáp, gương mặt đỏ bừng. Hắn nhắm chặt hai mắt, từ từ cúi xuống...
Một thứ gì đó mềm mại, ấm áp, nhuyễn nộn, nhẹ nhàng chạm vào môi Vô Danh khiến hắn thất kinh, vội vã mở to hai mắt.
Đập vào mắt Vô Danh là gương mặt xinh xắn động lòng người phóng to trước mắt hắn, trong mắt nàng lóe lên tiếu ý. Cẩn Y Nhiên chạm nhẹ môi lên môi Vô Danh, nàng chỉ cảm thấy mặt mình lúc này nóng rực, khỏi nói cũng biết có bao nhiêu đỏ.
Cẩn Y Nhiên cũng hết cách, đây là nụ hôn đầu tiên của nàng, lại là nàng lừa gạt, chủ động cường hôn người ta, làm sao mà không xấu hổ được cơ chứ!!?
Vô Danh sao khi thẫn thờ rốt cục hồn cũng trở về lại thân thể. Cảm nhận sự mềm mại từ môi truyền tới, không biết ma xui quỷ khiến thế nào (t/g khiến) hắn lại vươn đầu lưỡi ra, nhẹ liếm lấy phiến môi đỏ mọng trông hết sức ngon lành kia, chậm rãi nhấm nháp
Không nghĩ tới Vô Danh lại có hành động vượt ra ngoài sự dự đoán của mình, Cẩn Y Nhiên trong phút chốc cứng lại, đầu óc một mảnh hỗn loạn, bao nhiêu IQ lúc này cũng đã bị nàng quăng tuốt ra sau đầu không còn bóng dáng.
Hương vị thanh khiết của thiếu nữ quanh quẩn, hòa lẫn mùi hương đầy nam tính khiến không gian trong phòng phút chốc trở nên hết sức ái muội. Cẩn Y Nhiên mặc cho người nào đó liếm mút cánh môi hồng nhuận của bản thân, hai cánh tay ngọc vô thức vòng lên cổ nam nhân đang say mê hôn nàng, môi nhẹ mấp máy, vụng về đáp lại hắn.