Độc Trùng Phong

chương 18: bù nhìn da người

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đức như tê liệt đi trong cơn bạo bệnh. Những cơn ho rũ xác ngày xuất hiện một nhiều, anh hiểu phổi anh đang khó chống cự được. Tần suất có người vào với Đức ngày càng ít. Một ngày, chỉ có chị Mai hoặc một y tá khác luân phiên vào kiểm tra và truyền thuốc cho Đức hai lần. Ai đời bác sĩ lại còn nhiễm bệnh dịch. Một bác sĩ và một pháp y không còn sức lao động, nhân lực đang thiếu trầm trọng. Thế rồi con tốt thí nào sẽ lại được điều xuống hòn đảo quái quỷ này đây? Đức chua xót nghĩ.

Đức nằm nghĩ mà vẫn căm hận kẻ thủ ác trong bóng tối vô cùng. Anh vẫn chưa thực sự nghĩ ra ai là người đã hãm hại mình. Có lẽ anh đã quá tin người. Từng này tuổi đầu rồi anh vẫn còn khinh suất. Việc đưa hết tim gan ra cho người lạ biết là một lựa chọn sai lầm. Có lẽ năm xưa bố anh cũng bị chúng hãm hại như vậy: trói tại nơi hoang vắng không bóng người để đón những cơn gió độc nhất.

Vào một đêm sau khoảng hơn tuần Đức phát bệnh, cả bệnh viện đang chìm vào yên ắng. Đức đang mê man trong cơn sốt thì bất chợt nghe thấy tiếng cửa phòng bệnh mở ra khe khẽ, loạng xoạch. Anh nghe thấy tiếng có chiếc xe đẩy nào đó đang được đẩy vào bên trong. Anh mở đôi mắt nặng trĩu ra thì chỉ thấy có ba bóng người đen đen đang đứng trong bóng tối.

Một người tiến lại gần giường bệnh, rút ra từ chiếc túi áo một lọ thuốc nhỏ và một vật dụng trông giống chiếc kim tiêm. Đức vội phản ứng: "Ai thế? Ai?"

Những người đó vẫn không trả lời.

"Chị Mai! Có ai không?" Đức cố sức nói to nhưng cổ họng vẫn không được tốt, chỉ phát ra những tiếng khản đặc.

"Im lặng đi..." Một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên trong bóng tối nhưng không kém phần thân thuộc. "Gây ầm ĩ cũng chẳng được gì đâu..."

Giọng nói đó là của Quang. Phải rồi. Chính là hắn. Đức bàng hoàng nhận ra sự thật. Anh quên khuấy mất hắn.

"Cậu vào đây làm gì?" Đức nói.

"Đương nhiên là có chút việc rồi. Triển khai đi." Quang nói với người đang đứng cạnh giường của Đức. Đức cố gắng ngồi dậy và giãy giụa nhưng người còn lại đã túm chăn ghì chặt anh xuống. Khuôn mặt người đó giấu trong một lớp khăn thổ cẩm. Đó là người của phái Cổ Lập.

Người kia nhanh chóng cắm kim tiêm vào chai thuốc truyền đang tiêm thẳng vào ven của Đức.

"Tại sao mày lại làm thế! Tại sao!???" Đức gào lên khô khốc. Hắn chính là kẻ đứng sau tất cả. Những hành động của anh, hắn có thể theo dõi dễ dàng. Anh đi đâu về cũng thấy hắn ở đó... Còn hôm ở trên văn phòng hắn, anh đã quá sơ hở.

"Anh không cần biết đâu. Mọi việc cần phải vận hành đúng quy luật. Nếu anh thích phá vỡ quy luật thì anh sẽ bị đào thải. Không dễ hiểu sao?" Quang cười cợt.

"ĐỒ KHỐN NẠN! CHÍNH MÀY HẠI BỐ TAO PHẢI KHÔNG?"

"Con trai ngoan của bố đấy nhỉ. Con trai ngủ đi... Đến giờ rồi... Mang nó đi đi!" Quang khẽ hất đầu, đôi tay vẫn đang khoanh lại đầy kênh kiệu.

Đức cảm thấy cơn choáng đang ập đến. Thuốc ngủ chúng tiêm cho anh đang dần tác dụng. Anh lơ mơ và cảm thấy buồn ngủ không chịu nổi. Chúng nhanh nhẹn đẩy cáng lại cạnh giường Đức. Những thứ máy móc, đường truyền được tháo ra khỏi người Đức. Anh thấy mình bị nhấc lên trên xe đẩy và rồi sau đó, mọi thứ tối sầm lại.

Đức từ từ tỉnh lại, thấy cơ thể mình đang lắc lư theo nhịp chuyển động nào đó. Anh thấy đầu mình chúc xuống, đau nhói. Ai đó đang vác Đức lên vai và tiến về phía trước. Anh bị dây trói quanh người, không có sức kháng cự. Bây giờ anh không nên kháng cự vì như thế có thể bị hãm hại nhanh hơn. Thế nên Đức nằm im, tìm cơ hội trốn thoát sau. Anh không rõ đã bao nhiêu thời gian trôi qua. Không hiểu tên phản bội Quang đó giao anh cho phái Cổ Lập để làm gì... Chẳng nhẽ...

Người vác anh đi sâu vào một khu rừng, xung quanh, Đức còn cảm nhận được tiếng bước chân của một vài người khác nữa. Họ đi qua một hàng rào có dây kẽm gai, bước vào "doanh trại" của phái Cổ Lập.

Qua đôi mắt khẽ mở của mình, Đức nhìn thấy nhiều cảnh tượng ghê rợn. Cách cánh cổng vài trăm mét, có ba hình bù nhìn lớn đang được dựng lên ngay giữa sân.

Những con bù nhìn thông thường chỉ được làm bằng rơm rạ, quần áo vải. Thậm chí ở Việt Nam, bù nhìn còn không được sử dụng nhiều. Những con bù nhìn này chỉ được làm từ những bao tải lớn, bên ngoài phủ đầy những lớp da người. Những lớp da người vàng vọt được khâu lại chằng chịt bằng những vết chỉ thô bạo. Trên những lớp da mỏng ấy vẫn còn vết máu loang lổ. Có lẽ đây là da của những người xấu số bị phái Cổ Lập hãm hại rồi khâu vào đây như một thành tích? Nhìn kĩ hơn, Đức còn nhìn thấy những mảng màu xanh nhạt đang tỏa ra từ những con bù nhìn đó, chúng mang hình dáng méo mó kì dị của bộ phận người. Đó chính là vài cái tay, thậm chí là chân, những cái đầu không rõ hình dáng, bị khâu chằng chịt vào những con bù nhìn, trông như những mảnh linh hồn rời rạc. Chúng bị buộc chặt vào đó không thoát ra được, chỉ có Đức là nhìn thấy.

Khi Đức bị vác qua ba con bù nhìn ấy, anh chợt nghe thấy những tiếng thì thầm rên xiết nho nhỏ khẽ vang lên từ đó như một đồ vật bị nguyền. Nơi chốn này thật cổ quái, đáng kinh tởm.

Nghĩ đến việc mình cũng sẽ bị hãm hại như thế, Đức cảm thấy vô cùng khó thở. Anh sẽ bị lột da, bắt hồn và rồi bị xé nát, khâu vào đây hàng chục năm không lối thoát... Anh đã dần hiểu lí do Quang giao anh cho phái Cổ Lập đầy man rợ này. Hắn ta đã mượn tay phái Cổ lập để thanh trừng anh thật nhanh mà không cần bẩn tay, cũng không cần tìm lí do nào thoái thác. Có lẽ giữa hắn và phái này có sự trao đổi nào đó. Rõ ràng hắn ta biết bệnh dịch này không thể chữa trị theo hướng nghiên cứu bây giờ thế nhưng... Hắn vẫn che giấu... Hắn muốn mọi người chết hết ư? Tên táng tận lương tâm đó!

Đức được đưa vào trong một căn nhà lớn có hai tầng. Bên trong có khá đông người đang tụ tập. Họ đều đeo khẩu trang che kín mặt, đang xì xào bàn tán và đưa những ánh mắt tọc mạch về phía Đức.

Anh bị nhốt vào một căn phòng trên tầng , đặt lên một chiếc giường và bị trói chặt tay chân lại. Đối diện giường của anh còn có một chiếc giường khác. Có một đứa trẻ chỉ độ vài tuổi đang nằm co quắp trên đó, lâu lâu lại phát ra một tiếng ho. Có lẽ đứa trẻ này cũng đang mắc bệnh dịch? Sau cơn bão kì quái đổ vào hòn đảo này, không biết có bao nhiêu người đã không may mắc phải bệnh dịch nữa...

Anh đã gần như chắc chắn anh sẽ phải thế mạng cho cô bé kia. Quang đã giao anh cho phái Cổ Lập để họ mặc nhiên xử lí, sau đó lại đóng vai anh hùng đi cứu anh về. Như thế hắn ta có thể đảm bảo quyền lực cũng như chắc chắn rằng anh sẽ chết không lâu sau đó... Phái Cổ Lập chỉ ở trên hòn đảo nhỏ này thôi, không phải bộ phận an ninh không thể dẹp loạn mà là không hề muốn dẹp.

Đức bị giam giữ ở đó đã ba ngày. Vào mỗi bữa ăn lại có người mang cơm vào cho Đức, đưa anh đi vệ sinh ngày lần. Không có thuốc kháng sinh nên bệnh anh ngày một nặng thêm. Sáng sớm, anh hay ho ra những ngụm máu tanh lòm. Các vết lở loét bắt đầu lan dần ra ở tay và chân anh. Anh phải trốn khỏi đây để chữa trị, để cầm cự. Họ chỉ cho đứa trẻ kia uống một loại thuốc tự pha chế nào đó còn bỏ mặc Đức.

Đức nhìn địa hình xung quanh không hề dễ trốn thoát. Xung quanh đều được quây bằng những hàng rào kẽm gai, phía xa xa là một khu rừng không rõ lối. Khu doanh trại này thường vắng người vào ban ngày và đông đúc vào ban đêm. Khi những thành viên của phái này hoàn thành công việc vào ban ngày như thường lệ thì họ sẽ tụ tập ở đây để bàn bạc. Đức hay nghe thấy tiếng người lao xao cả tối ở bên kia cánh cửa, vọng từ dưới lầu lên.

Vào những lần được ra ngoài phòng đi vệ sinh, Đức thấy họ đang sắp xếp những đống củi lớn đổ đầy về sân. Có lẽ nghi thức đang trong giai đoạn chuẩn bị. Nếu như bị bắt hồn bởi con quỷ thì không còn cách nào cứu vãn. Để nguyên tình trạng này Đức còn có thể cầm cự đôi ba tháng như các bệnh nhân thông thường. Vì thế nên anh không thể để chúng hãm hại mình được. Ngày hôm sau, Đức đành liều trong lúc người canh chừng mình lơ là không chú ý bên chạy trốn về phía cánh cổng thép gai. Anh bất chấp đau đớn mà leo lên nhưng sức khỏe yếu không đảm bảo nên bị ngã xuống. Lúc đó họ đã bắt kịp tới nơi. Có ý đồ bỏ trốn nên Đức bị đánh cho nhừ tử. Cho tới khi một người can gián họ mới chịu dừng những cú đá giáng xuống lại:

"Thôi... Thôi đi. Nó chết mất. Chết thì mai không có người làm lễ đâu. Thầy đã dặn rồi..."

Đức bị lôi vào phòng cũ, toàn cơ thể bầm tím, xây xát, không còn sức để cựa quậy gì được thêm, các mụn mủ đã vỡ nát. Nghe thông tin nghi lễ sắp được thực hiện, anh sợ run cả người. Quả này anh chết chắc. Trong đầu anh không ngừng gọi bố mẹ, cảm giác sợ hãi đỉnh điểm như một tên tử tù sắp phải ra pháp trường. Trong cơn sốt cao tối đó, anh lờ mờ nhìn thấy bố anh đứng bên cạnh giường...

Vẫn là đêm hôm đấy, Đức đang rét run lên bởi cơn sốt thì cánh cửa căn phòng giam giữ khẽ mở. Một bóng đen lẻn bước vào, rất khẽ. Đức không còn sức để phản kháng. Thế nhưng người đó chỉ ngồi cạnh giường, lúi húi tháo dây trói tay cho Đức rồi đỡ anh dậy.

"Bố...? Anh Tĩnh...?" Đức thều thào.

Người đó dốc vào miệng anh vài viên thuốc đắng ngắt rồi đưa cho anh cốc nước. Đức cầm lấy tu vội vàng vì cổ họng đã khô vì nôn khan quá nhiều.

"Ai thế?" Đức nói nhưng người đó đã đưa tay lên miệng kêu suỵt.

"Anh tên là gì?" Một giọng nữ vang lên, ánh mắt lấp lánh sau chiếc khăn che mặt màu đen.

"Đức..."

"Nghe này. Tôi sẽ giúp anh. Ngày mai họ sẽ tráo thọ mệnh của anh. Thế nhưng vào lúc chuẩn bị, tôi sẽ để anh chạy trốn. Anh hãy chạy thẳng ra bờ biển phía Tây, tìm chỗ trốn ở đấy, nhớ chưa?"

"Cô là ai? Tại sao lại giúp tôi..."

"Anh không cần biết đâu. Bởi vì anh ấy sắp tới rồi... Việc gϊếŧ thêm mạng người là không cần thiết."

"Làm ơn...làm ơn hãy giúp tôi...Tôi muốn đi khỏi đây..." Đức van nài người đàn bà lạ mặt.

"Anh yên tâm..." Nói xong, người đàn bà dặn dò Đức những gì anh cần làm ngày mai một cách chi tiết rồi nhanh chóng rời đi, nhanh như cách cô ta đến. Uống những viên thuốc vào người, cơn sốt của Đức giảm xuống. Anh ngủ được khá lâu.

Ngày hôm sau, không cần bận tâm tới sức khỏe của Đức, chúng lôi Đức ra bắt tắm rửa bằng một thứ nước nào đó đậm đặc mùi hương xả như một hình thức tẩy uế. Một chiếc cọc lớn đã được dựng lên như Đức đã từng nhìn thấy trước đây. Củi đã được vun gọn gàng dưới gốc. Đức cầu mong tối nay người phụ nữ kia sẽ đúng hẹn.

Đức được trông chừng chặt chẽ cho đến khi trời xẩm tối. Thành viên của phái Cổ Lập đã kéo đến rất đông. Tiếng ồn ào vọng lên từ dưới sân.

Cuối cùng cũng tới giờ, hai người đàn ông xông vào kéo lôi Đức đi. Đức luôn miệng gào thét, xin tha nhưng họ đều không phản ứng gì.

Ở giữa sân, đám đông quây quanh một người cao lớn mặc chiếc áo choàng dài, mặt đeo một chiếc mặt nạ hình quỷ mặt đỏ trông vô cùng ghê rợn. Ông ta đang quỳ trước một bàn lễ nhỏ có bày biện hoa quả, cá khô và một chiếc thủ lợn lớn. Không hiểu bằng cách nào ở trên đảo này họ lại có được những thứ đồ lễ đó. Ngoài ra, Đức còn nhìn thấy bày ngay ngắn trên đĩa là một chiếc lưỡi đã bị cắt ra rất ngọt. Vì là bác sĩ nên anh có thể nhận ra ngay đó là một chiếc lưỡi người đã tím ngắt. Họ lại cắt lấy lưỡi của một người chết nào đó để phục vụ cho nghi lễ này...

Đức bị lôi lên thang, bị những người đàn ông mạnh khỏe lột chiếc áo phông cáu bẩn, trói chặt lên giữa chiếc cọc lớn.

"Làm ơn đừng mà!" Đức gào thét. Anh đưa đôi mắt nhìn ra xung quanh để tìm kiếm người phụ nữ hôm qua đã hứa sẽ cứu anh. Anh bị trói ở đây rồi... Làm thế nào? Hay là cô ta không đến? Anh không thể nhìn ra cô ta trong đám người đông đúc đều đeo khăn trùm kín mặt như kia. Đức hoảng loạn.

Họ tưới đầy xăng vào đám củi. Tên đeo mặt nạ quỷ bắt đầu nhảy múa, rung chiếc lục lạc trên tay. Sau vài điệu múa, hắn ta dùng một chiếc đuốc ném thẳng một mồi lửa vảo đống củi.

Lửa phừng lên nóng rát. Ngọn lửa đỏ quạch đang cháy lan ra xung quanh, liếm dần lên bàn chân trần của Đức như đang nuốt lấy sự sống của anh.

(còn tiếp)

Truyện Chữ Hay