Về tin tức mười mạch ma tộc, Giang Trần cũng không dấu diếm. chẳng những không có dấu diếm, ngược lại còn định trắng trợn nói ra, làm cho ngày càng có nhiều người lý giải ma tộc, biết rõ về ma tộc.
Lý giải của Giang Trần về ma tộc có thể nói là vượt qua bất luận một người nào trong Thần Uyên đại lục này. Cho dù là thời kỳ thượng cổ, những tu sĩ đã giao thủ qua với ma tộc, lý giải về ma tộc cũng chưa chắc đã nhiều như Giang Trần.
Nhất là đối với những đặc điểm của mười mạch ma tộc. Phong cách chiến đấu của từng mạch, những chi tiết này thực ra vô cùng hữu dụng.
Giao thủ với ma tộc, nếu như biết rõ đặc tính của ma tộc, hiểu rõ thủ đoạn của bọn chúng, như vậy mà nói, ít nhất cũng không cố hết sức như vậy.
Vì sao ma tộc xâm lấn vị diện khác ngay từ đầu có thể quét ngang?
Cũng là bởi vì mười mạch ma tộc có vô số đắc điểm, có tất cả các thủ đoạn, hơn nữa còn tầng tầng lớp lớp, làm cho người ta khó lòng phòng bị. Thường thường còn chưa có giao thủ đã bị ma tộc ám toán.
Thế nhưng mà một khi nắm giữ đặc điểm của ma tộc, đối kháng sẽ từ từ có tâm đắc, dần dần lấy được chút thắng lợi.
Cho nên Giang Trần cảm thấy, nên đem đặc điểm của tất cả các mạch ma tộc công bố rộng rãi ra.
Trận chiến bên ngoài Bách Hoa thánh địa, hai mạch Cự Ma và Yêu Ma nguyên khí đại thương. Cơ hồ gần như toàn quân bị diệt. Như vậy mười mạch ma tộc đã mất đi mạch thứ ba.
Giang Trần suy đoná, một khi tin tức rơi vào tay tổng bộ ma tộc, ma tộc tất sẽ đứng ngồi không yên.
Hiện tại, ở lại Vạn Uyên đảo, còn có Mộc Ma nhất mạch, còn có những thế lực ma tộc khác lẻ loi.
Giang Trần cảm thấy, phải thừa dịp tổng bộ ma tộc còn chưa phản ứng, đem những mạch ma tộc tới Vạn Uyên đảo trước này một mẻ hốt gọn. Cố gắng làm suy yếu thực lực ma tộc một cách lớn nhất.
Giang Trần không có trông cậy vào việc Bách Hoa thánh địa có thể trong cuộc chiến kháng ma này có biểu hiện rực rỡ, có thể xuất ra được nhiều lực lượng. Nhưng mà Bách Hoa thánh địa là đệ nhất thánh địa trong Vạn Uyên đảo này, dự trữ linh dược tuyệt đối là đứng đầu Vạn Uyên đảo.
Coi như thu tiền trà nước cho lần giải vây này, cũng là chuyện đương nhiên.
- Cao thánh chủ, Thạch Huyền đại sư. Ta nghe nói Bách Hoa thánh địa các ngươi chính là nơi dự trữ linh dược nhiều nhất Vạn Uyên đảo. Ta cần một ít linh dược, không biết Bách Hoa thánh địa các ngươi có thể viện trợ một chút được không?
Cái gọi là viện trợ kỳ thực là lời nói khách khí.
Dưới loại tình huống này Bách Hoa thánh địa không thể cự tuyệt. Quả thực, Bách Hoa thánh địa nếu như hiểu chuyện, có lẽ nên chủ động nói ra.
Cao thánh chủ hiển nhiên không phải là người hiểu chuyện, chính xác ra, hắn thuộc về loại người muốn chiếm tiện nghi, đảo mắt đã quên mất viêc mình chiếm tiện nghi của người khác.
Chỉ thấy hắn ra vẻ khó khăn nói:
- Giang Trần thiếu chủ, những năm này Bách Hoa thánh địa luôn chinh chiến ở chiến trường vực ngoại, linh dược tiêu hao cực lớn, nói tới dự trữ, quả thực là giật gấu vá vai a.
Tên này không ngờ lại trực tiếp khóc lóc, kể khổ với Giang Trần.
Nụ cười trên khóe miệng Giang Trần chậm rãi cứng lại, khuôn mặt lạnh nhạt:
- Đã như vậy ta không quấy rầy Bách Hoa thánh địa các ngươi nữa.
Thanh âm rất bình thản, trong sự bình thản này dường như có cảm giác tháng năm đột nhiên tuyết rơi. Làm cho bầu không khí ở hiện trường thoáng cái như đóng băng.
Trong lúc nhất thời mọi người đều có thể cảm nhận được cỗ hàn ý đáng sợ này.
Từ trên xuống dưới Bách Hoa thánh địa cũng không nghĩ tới Cao Thánh chủ lại nói tuyệt tình như vậy. Người ta tốt xấu gì cũng giải vây cho Bách Hoa thánh địa, nói không dễ nghe một chút là cứu tính mạng bọn họ, cứu đạo thống bọn họ. Lúc này mặc kệ về công hay tư, Bách Hoa thánh địa bọn họ có lẽ đều không nên cự tuyệt yêu cầu của Giang Trần.
Nói thật nếu như Giang Trần muốn linh dược của Bách Hoa thánh địa, người ta hoàn toàn có thể mạnh mẽ ngắt lấy, thậm chí không cần mở miệng nói.
Mở miệng nói đó là người ta giữ mặt mũi cho Bách Hoa thánh địa các ngươi. Không muốn dùng thủ đoạn mạnh mẽ a.
Nếu như Giang Trần thực sự muốn mạnh mẽ vào lấy, chỉ cần dựa vào cờ hiệu kháng ma, trực tiếp tiếp quản Bách Hoa thánh địa, lấy tài nguyên ra, dùng cờ hiệu phân phối cho toàn bộ Vạn Uyên đảo.
Thời điểm đặc thù cũng có thủ đoạn đặc thù, bình thường không có ai dám can đảm khiến cho nhiều người tức giận. Nhưng mà trong lúc mấu chốt này, Giang Trần hoàn toàn có thể làm vậy, thậm chí còn có tư cách để làm vậy.
Hơn nữa sau khi làm, cũng chưa chắc đã có bao nhiêu người khiển trách hắn.
Dù sao hiện tại thế cục của cả Thần Uyên đại lục cơ hồ đều gắn bó vào một mình Giang Trần. Giang Trần còn sống, cả Thần Uyên đại lục còn sống sót.
Giang Trần tổn hại, thì cả Thần Uyên đại lục cũng tổn hại.
Đạo lý đơn giản như vậy Cao thánh chủ cũng không phải là không thể hiểu được. Mà từ bản năng hắn có chút mâu thuẫn với Giang Trần, không muốn để cho Giang Trần nhận được chỗ tốt từ Bách Hoa thánh địa bọn họ.
Tứ đại thần thú chân linh bên người Giang Trần lúc này đều biến hóa làm người, đứng trước mặt Giang Trần.
Thần điểu Chu Tước hừ lạnh một tiếng:
- Cao thánh chủ, có phải ngươi cho rằng Giang Trần thiếu chủ tới Bách Hoa thánh địa các ngươi tống tiền hay không?
- Không dám, không dám. Cao mỗ nào dám.... càn rỡ, thô lỗ, vô tri như vậy?
Cao Thánh chủ vội nói.
- Vậy có phải ngươi cảm thấy Giang Trần thiếu chủ không có biện pháp nắm Bách Hoa thánh địa các ngươi hay không?
- Không phải, không phải.
Sắc mặt Cao Thánh chủ trắng bệch.
- Ngươi cũng biết sau cuộc chiến kháng ma, Giang Trần thiếu chủ vì thế cục của Thần Uyên đại lục mà lo lắng, lo lắng hết lòng, mỗi ngày đều nghĩ xem nên đối phó với ma tộc thế nào, tính toán dược liệu chi li. Những tài liệu này ở những nơi khác cũng không dễ thu thập. Bách Hoa thánh địa các ngươi được xưng là thánh địa linh dược đứng đầu trong Vạn Uyên đảo, thiếu chủ cho ngươi mặt mũi, không có cưỡng ép trưng dụng, có phải ngươi coi lời nói khách khí của thiếu chủ trở thành phúc khí hay không?
Thần điểu Chu Tước một khi giận dữ, vô cùng hung hãn.
Cả Bách Hoa thánh địa lặng ngắt như tờ. Ai cũng không dám lên tiếng vào lúc này. đừng nói là Bách Hoa lão tổ không có mặt, cho dù có Bách Hoa lão tổ ở đây cũng có thể làm gì được chứ?
Tứ đại thần thú chân linh bên người Giang Trần, bất luận một đầu nào đều có thể nhẹ nhàng huyết tẩy Bách Hoa thánh địa.
Thạch Huyền đại sư thấy chuyện có chút khó coi, vội vàng ho khan một tiếng, đi ra hòa giải:
- Giang Trần thiếu chủ vì đại cục mà tới, tất cả mọi người đều hiểu rõ như ban ngày. Bách Hoa thánh địa ta những năm gần đây quả thực tiêu hao rất lớn ở chiến trường vực ngoại. Nhưng mà Giang Trần thiếu chủ nếu như thiếu chút đồ, chỉ cần Bách Hoa thánh địa chúng ta có thể cung ứng, tất sẽ không keo kiệt mà giữ làm của riêng.
Tên này đã bị thua thiệt trong tay Giang Trần, cũng lĩnh giáo qua sự cường đại của Giang Trần, cho nên lúc nói chuyện cũng thông minh hơn rất nhiều.
Những trưởng lão khác trong Bách Hoa thánh địa cũng nhanh chóng mở miệng.
- Đúng vậy, vì Vạn Uyên đảo, vì Thần Uyên đại lục. Vì đối kháng với ma tộc, chỉ cần Bách Hoa thánh địa chúng ta đủ khả năng cũng nên xuất ra một phần lực a.
- Không biết Giang Trần thiếu chủ cần thứ gì?
Ở nơi này không có ai là kẻ đần, ai cũng biết lúc này làm cho Giang Trần mất hứng thì có ý nghĩa như thế nào. Vạn nhất dưới sự giận dữ, Giang Trần giả trang làm ma tộc, sau đó huyết tẩy Bách Hoa thánh địa thì sao?
Dùng thực lực của Giang Trần hiện tại, Vạn Uyên đảo này ai có thể ước chế hắn? cho dù thập đại thánh địa liên minh cũng không thể nào đối kháng được Giang Trần.
Huống chi thập đại thánh địa liên minh, dựa vào cái gì lại xuất đầu cho Bách Hoa thánh địa bọn họ? Bách Hoa thánh địa bọn họ bình thường không qua lại nhiều lắm, làm người cũng không có tốt tới trình độ này.
- Hừ.
Thần điểu Chu Tước hừ lạnh một tiếng:
- Hiện tại Giang Trần thiếu chủ cần gấp một loại linh dược gọi là Thần Tê thảo.
- Thần tê thảo?
Mọi người nghe vậy, trong lòng đều khẽ động.
Thần Tê thảo, Bách Hoa thánh địa quả thực là có, nhưng mà Thần Tê thảo này chính là một trong những linh chủng ẩn giấu của Bách Hoa thánh địa.