Độc Tôn Tam Giới

chương 3449: chỉ điểm tiến hành

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cái gì gọi là một hơi đột phá?

Từ Thiên Vị đỉnh phong đột phá tới Thần đạo, cánh cửa giữa hai đẳng cấp này ngăn cản bao nhiêu tu sĩ cơ chứ? Tu sĩ trên thế gian này giống như cát bụi vậy, đếm không xuể. Nhưng mà người may mắn đột phá thần đạo lại có mấy người đây?

Cho dù là đám tu sĩ thần đạo như An Già Diệp, đột phá thần đạo cũng là bởi vì có rất nhiều cơ duyên thần kỳ mà người bên cạnh không thể nào tưởng tượng nổi. Cứ như vậy, bọn họ đột phá thần đạo cũng là một đoạn kinh nghiệm cửu tử nhất sinh.

Giang Trần trước mắt này lại tốt, trong vài chục năm ngắn ngủi, rõ ràng đã liên tục đột phá. Một hơi đột phá tới thần đạo tam trọng, đây quả thực là chuyện không để cho người ta sống nữa a.

Coi như là An Già Diệp, hiện tại bất quá cũng chỉ là thần đạo tam trọng, cách thần đạo trung giai cũng chỉ còn kém một bước. THủy chung không vượt qua được.

Mà những người hắn mang tới, chỉ có hai người là thần đạo tam trọng. Những người khác bất quá cũng chỉ là tu sĩ thần đạo nhất, nhị trọng mà thôi.

Già Diệp thần tôn im lặng hồi lâu, mới cười khổ nói:

- Được rồi, từ lần thứ nhất nhìn thấy ngươi lão phu đã biết rõ ngươi là biến thái trong võ đạo. Hiện tại xem ra quả thực ngươi là đại biến thái a. Ta đã không thể tìm được lời nào để hình dung yêu nghiệt như ngươi nữa rồi.

Những tu sĩ thần đạo đi theo Già Diệp thần tôn vốn ôm một bụng hoài nghi với Giang Trần, không ít người cảm thấy Giang Trần bất quá chỉ là một tu sĩ Thiên Vị. Cho dù có chút thành tựu bất quá cũng chỉ là mượn tay người khác hoàn thành.

Ở sâu trong lòng bọn họ cũng không có quá nhiều bội phục.

Thế nhưng mà giờ phút này cơ hồ tất cả hoài nghi của bọn họ, cơ hồ tất cả khó hiểu đều triệt để biến mất.

Vài chục năm, từ Thiên Vị đột phá tới thần đạo tam trọng, chuyện này căn bản không phải là người bình thường có thể làm được. Thậm chí từ xưa tới nay, Thần Uyên đại lục này chỉ sợ không có ai làm được như vậy.

Người như vậy đâu phải là người mà bọn họ có thể nghi vấn?

Giang Trần đối với phản ứng của mọi người đã thấy nhiều rôi.

Hắn khẽ cười nói:

- Thần tôn, những bằng hữu này chắn hẳn đều là hảo hữu chí giao của thần tôn a?

- Đúng vậy. Đều là đạo hữu có chung chí hướng với lão phu. Chư vị, đây là Giang Trần mà lão phu từng nói với chư vị. Sao nào? Người trẻ tuổi này đủ để nhận được những lời tán dương, đề cao của lão phu chứ?

Già Diệp thần tôn vô cùng tự đắc nói.

Những tu sĩ kia đều là những tu sĩ chịu khổ từ Vô Tận lao ngục đi ra, xưa nay ánh mắt cực cao, rất ít phục người, nhưng mà lúc này bọn họ lại không thể không phục.

Đừng nói là Giang Trần, ngay cả Hạ Thiên Trạch bên người Giang Trần, uy áp kia, khí thế kia hoàn toàn có thể nghiền nát bất luận một người nào trong bọn họ.

Nhân vật như vậy lại can tâm đứng bên người Giang Trần, rõ ràng là tôn Giang Trần làm chủ.

Chuyện này không thể nghi ngờ càng nói rõ trọng tâm của vấn đề.

Thấy mọi người dùng ánh mắt kiêng kỵ nhìn qua Hạ Thiên Trạch, Giang Trần cũng cười nói:

- Vị Hạ lão ca này chính là cao nhân Lưu Ly cung thượng cổ, đã tham dự cuộc chiến phong ma thượng cổ. Bị Lưu Ly đại thần tôn dùng đại thần thông phong ấn, hiện tại tái xuất giang hồ, chư vị làm quen kết giao đi.

Tu sĩ thần đạo thượng cổ?

Mọi người nghe vậy đều chấn động trong lòng, ánh mắt nhìn qua Hạ Thiên Trạch bắt đầu sùng kính.

- Hạ lão ca, vị này chính là Già Diệp thần tôn, chính là một trong những người đức cao vọng trọng trong những tu sĩ thần đạo của Vạn Uyên đảo. Cũng là người mà Giang Trần ta vô cùng bội phục.

Hạ Thiên Trạch lạnh nhạt gật đầu:

- Đúng vậy, dùng tuổi tác của ngươi, tu luyện tới thần đạo tam trọng, luận thiên phú, càng trên Hạ mỗ. Đáng tiếc ngươi không có sinh ra ở thời kỳ thượng cổ, nếu không nhất định sẽ là một cánh tay đắc lực trong trận chiến phong ma thượng cổ.

Lời này không thể nghi ngờ chính là lời tán thành lớn nhất với Già Diệp thần tôn.

Tuy rằng tính tình An Già Diệp cao ngạo, nhưng mà đối với cường giả thượng cổ vẫn tràn ngập kính ý.

- Tiền bối thượng cổ tán dương như vậy, An mỗ quả thực có chút xấu hổ. Nhưng mà An mỗ cũng thường xuyên cảm thán, nếu như có thể sinh ra sớm mười mấy vạn năm, tham gia cuộc chiến thượng cổ, cho dù chết cũng không có hối hận.

Hạ Thiên Trạch cười nhạt một tiếng:

- Cuộc chiến phong ma thượng cổ quả thực rất đặc sắc, nhưng mà cuộc chiến phục ma, cuộc chiến diệt ma, nhất định cũng đặc sắc không kém. Thân thủ của ngươi sẽ có lúc cần dùng.

Nói xong Hạ Thiên Trạch nhìn Giang Trần:

- Trần thiếu, vị An bằng hữu của ngươi cách đột phá Thần đạo tứ trọng cũng chỉ còn một bước ngắn, có lẽ lão phu có thể trợ giúp được hắn một tay. Chỉ là không biết vị An bằng hữu này Hạ mỗ có thể tin được không?

An Già Diệp nghe vậy trong mắt khẽ động, tiêu sái cười nói:

- Đạo hữu chính là tiền bối thượng cổ, An mỗ đối với tiền bối thượng cổ từ xưa tới nay đều tin phục. Có gì mà không tin được chứ?

- Rất tốt, vậy giao Hạ mỗ, Hạ mỗ cam đoan sau một tháng sẽ giúp ngươi đột phá thần đạo trung giai.

Kỳ thực tu vi An Già Diệp đã đủ tiến vào thần đạo tứ trọng.

Chỉ là hắn rốt cuộc vẫn là tu sĩ đời sau, không có truyền thừa tu luyện của tu sĩ thượng cổ, đối với việc tu luyện, chung quy vẫn còn có chút thiếu sót.

Lần đối thoại này khiến cho nhóm người của An Già Diệp mang tới không ngừng hâm mộ. An Già Diệp chỉ bái phỏng Giang Trần một chút, lại nhận được tạo hóa như vậy, quả thực là không thể tưởng tượng nổi.

Trong mắt bọn họ cũng khó tránh khỏi có chút chờ mong.

An Già Diệp cười nói:

- Những vị này đều là bằng hữu của An mỗ, nếu như Hạ bằng hữu không chê, kính mong chỉ giáo thêm mấy người.

Ánh mắt Hạ Thiên Trạch quét qua, nhàn nhạt gật đầu:

- Các ngươi là những tu sĩ có thiên phú tốt, có đại khí vận ở đời sau, cho nên mới đột phá thần đạo. Nếu như các ngươi sinh ra ở thời kỳ thượng cổ nhất định cũng là nhân vật phong vân. Chỉ tiếc sinh không gặp thời. Ở phương diện tu luyện hạ mỗ có thể chỉ điểm một hai. Nhưng mà tạo hóa cụ thể, lại phải xem phúc duyên của bản thân các ngươi rồi.

Hạ Thiên Trạch thoạt nhìn đĩnh đạc, trên thực tế trong thô có mảnh. Hắn nhìn ra được An Già Diệp mang nhóm người này tới đầu nhập vào Giang Trần.

Chỉ là trừ An Già Diệp ra, những người khác còn có chút nghi hoặc a.

Mà Hạ Thiên Trạch làm những chuyện này chỉ đơn giản là muốn bỏ đi nghi hoặc của những người này.

Giang Trần khoan thai cười nói:

- Có Hạ lão ca trượng nghĩa ra tay, quả thực là tạo hóa của chư vị. Đúng rồi, Già Diệp thần tôn, ngươi một đường tới đây, thế cục Vạn Uyên đảo nhất định cũng gặp không ít, có thể nói một hai được không?

An Già Diệp nghiêm mặt nói:

- Đây là chính sự, chúng ta vào trong rồi nói rõ.

Trọn vẹn qua bốn thời thần, An Già Diệp mới đưa tình cảnh trên đường tới đây nói qua, giảng giải kỹ càng một lần. Nhất là đủ loại ma tộc càng thêm kỹ càng.

- Quả nhiên như ta dự liệu, đại quân ma tộc không đủ để bao trùm cả Vạn Uyên đảo, sách lược của bọn chúng là đánh bại tất cả a.

Giang Trần trầm giọng nói.

Hạ Thiên Trạch lại nói:

- Cũng không hẳn vậy, có lẽ bọn chúng chỉ muốn ngươi đi cứu viện, sau đó phát động công kích với ngươi. Hiện tại ma tổ Thiên Ma nhất mạch cũng đã coi ngươi là họa lớn trong lòng. Dùng năng lực của ma tộc, muốn tiêu diệt Vạn Uyên đảo tuyệt đối không thành vấn đề. Giằng co ở chỗ này lâu như vậy nhất định là có nguyên nhân. Hoặc là bố trí thiên la địa vòng chờ ngươi vào. Hoặc là chủ lực đang bị kiềm chế ở cương vực khác. Hoặc là sức chiến đấu của ma tộc còn chưa khôi phục tới trạng thái tốt nhấ.t

Rốt cuộc cũng là người đã trải qua cuộc chiến phong ma thượng cổ.

Giải thích rõ ràng một phen, làm cho đám người An Già Diệp giật mình trong lòng. Từ lúc nào Giang Trần đã trở thành họa lớn trong lòng ma tộc?

Truyện Chữ Hay