Thiếu niên nói :
- Gã họ Cổ phước bạc đã từ trần rồi.
Từ Văn đằng hắng một tiếng rồi nói :
- Giết người cướp ngôi thủ đoạn của quý phái thật là tàn nhẫn.
Thiếu niên áo gầm Hứa Đại Thành lùi lại một bước hỏi :
- Ngươi cũng vì việc đó mà tới đây chăng?
- Bản nhân hơi đâu mà can thiệp việc của người.
- Vậy ngươi đến đây làm chi?
- Bản nhân muốn gặp Giáo chủ của các vị.
Thiếu niên áo gấm ra vẻ ngạc nhiên hỏi :
- Ngươi... muốn gặp Giáo chủ của bọn ta ư?
- Đúng thế!
- Ngươi không đáng đâu.
Mắt Từ Văn lại lóe ra những tia sáng xanh lè chàng cất giọng lạnh như băng hỏi :
- Hứa Đại Thành! Ngươi mà dám bảo là ta không đáng ư?
Thiếu niên áo gấm tức là Hứa Đại Thành bị luồng mục quang dị thường của Từ Văn làm cho khiếp đãm. Gã sợ quá lùi lại ba bước hỏi :
- Sao.. sao...?
- Lấy máu mà rửa Tàng Long cốc cả con gà con chó cũng không bỏ sót.
Hứa Đại Thành hỏi :
- Ngươi làm được thế ư?
- Sự thật sẽ trả lời ngươi.
Thiếu niên áo gấm lùi lại mấy bước liền rút trường kiếm đánh “soạt” một tiếng, gã vung tay lên luồng kiếm quang vọt ra dài đến năm thước. Hiển nhiên bản lãnh của gã đến trình độ xuất thần, đệ tử Phân đàn bốn phía đều nổi tiếng reo hò, kiếm tuốt cung giương chuẩn bị chiến.
Từ lúc Phân đàn chủ Hứa Đại Thành rút kiếm ra không trường bao phủ làn không khí khẩn trương. Từ Văn vẫn đè nén mối oán thù chất chứa đầy trong bụng bây giờ lại nổi lên, nếu chàng không nhờ có thân pháp tuyệt luân thì chàng đã bị chết cháy trong hỏa cốc rồi. Sư môn chàng tuy có lệnh giới sát nhưng hãy tạm gạt việc tư thù sang một bên chưa nói vội nguyên một hành vi của Ngũ Phương giáo cũng đủ khiến chàng phải tru diệt bọn gian tặc này để trừ hại cho võ lâm.
Lòng chàng nghĩ vậy song chưởng đã vận công lực đến độ chót mắt chàng chiếu ra những tia sáng xanh lè khiến người trông phải sợ run. Hứa Đại Thành quát lên một tiếng thật to nhảy xổ về phía Từ Văn đánh ra một chưởng nhanh như chớp. Từ Văn hắng giọng một tiếng rồi phóng ra chiêu “Độc Thủ nhất thức” tốc độ cũng mau lẹ phi thường xuyên qua luồng kiếm quang của đối phương mà vào, Hứa Đại Thành kinh hãi vô cùng gã vội thu kiếm lui về lớn tiếng quát :
- Tiến lên!
Chưởng lệnh Hồng Thất cùng bốn tên đệ tử dạ một tiếng rồi nhảy xổ ra, sát khí của Từ Văn đã đến độ không thể ngăn lại được tay phải chàng quét ngang Hồng Thất một cái tay trái vạch một đường lướt qua bốn tên kiếm thủ. Kề ra cử động tay trái tay phải chàng tuy có trước sau song lẹ như ra chiêu cùng một lúc.
Một tiếng rên thê thảm, tiếp theo là bốn tiếng kêu rú Hồng Thất bị một chưởng miệng hộc máu tươi loang choạng đã ngã lăn xuống đất, còn bốn tên kiếm thủ chưa kịp ra chiêu đã té nhào chết ngay lập tức.
Bao nhiêu đệ tử của Ngũ Phương giáo có mặt tại trường đều sợ hết hồn, tiếng la hoảng vang lên như sấm dậy một góc trời. Từ Văn lại lạng người sang một bên phóng chưởng tay mặt ra.
- “Oẹ”
Chưởng lệnh Hồng Thất bị hất cao lên không tới hai thước rồi té huỵch xuống đất chắc không sống được nữa.
Hứa Đại Thành gầm lên một tiếng phóng chiêu ra, gã còn đứng ngoài tám thước mà kiếm phong đã xô tới đầu Từ Văn, kiếm phong rít lên như xé bầu không khí điếc cả tai. Chiêu thức này lợi hại khôn lường, kiếm thuật như gã trong võ lâm tưởng không được mấy người. Từ Văn rất lấy làm kinh hãi lùi lại một bước dài. “Roạt” một tiếng trước ngực chàng đã bị mũi kiếm xé thành một vệt dài. Hứa Đại Thành ra chiêu này đắc thủ liền rượt theo như bóng theo hình, chỉ trong chớp mắt gã đã phóng ra chiêu liền như gió táp mưa sa. Trong vòng một trượng chẳng có khoảng không nào đến một tấc không bị công kích.
Từ Văn bắt buộc lùi lại bảy bước, ngoài ra bọn đệ tử công lực khá cao cũng thừa cơ nhảy vào.
Từ Văn tức như vỡ mặt, chàng nhân lúc đối phương vừa sử xong chiêu kiếm, chàng thừa cơ có khoảng trống không đầy nháy mắt nhảy xổ vào phóng ra chiêu “Độc Thủ nhị thức” tức là “Đồ Long Trảm Giao” Hứa Đại Thành rú lên một tiếng thu kiếm về người gã ngã lăn xuống đất. Đồng thời một làn kiếm khí dày đặc trùm xuống người gã.
Từ Văn lặp tức nhảy vọt lên không dưới chân chàng những tiếng khí giới chạm nhau chát chúa, người chàng chuyển đi một vòng từ trên không đánh xuống, một luồng kình phong nặng như núi Thái Sơn chụp vào đám đông. Tiếng kêu rú nồi lên inh ỏi, bảy tám tên miệng phun máu tươi chết ngay đương trường. Từ Văn hạ mình xuống như con hổ điên khùng nhằm chỗ đông người xông vào.
Chỉ trong khoảnh khắc bầu không khí trời sầu đất thảm pha vào những rên la thành một điệu nhạc khủng khiếp. Những đệ tử của Ngũ Phương giáo bỏ chạy toán loạn như con chó mất chủ. Từ Văn sát khí đằng đằng trong con mắt chàng bọn chúng như một bầy gà độc thủ đánh tới đâu người chết tới đó.
Lát sau bao hiêu tiếng ồn ào bình tĩnh cả lại. Trên mặt đất thây người ngổn ngang đây là lần đầu mà Từ Văn giết người nhất kể từ ngày chàng bước chân vào giang hồ.
Từ Văn nghiến răng băng mình lẫn vào trong các phòng ốc, những phòng này lấy đá làm tường rất thấp nhưng thật kiên cố. Chính giữa là một gian đại sảnh rộng lớn hai bên tả hữu đều có những dãy nhà ngang mỗi chiếc năm gian, tòa chính điện chiếm chừng hai chục trượng còn ngoài ra là phòng xá trùng điệp cách kiến trúc thật là hàng lối thứ tự.
Một tòa nhà mà phòng xá nhiều như thế mà tựa chỗ không người, dĩ nhiên là bọn chúng không thể trong khoảnh khắc mà bỏ đi hết được hẳn số đông còn ẩn nấp gần đây. Trong nhà đại sảnh ngay trên nóc treo một bức màn màu đen thêu một đóa hoa mai rất lớn màu trắng đó là tiêu chí đặc biệt của Ngũ Phương giáo.
Trước bức màn kê một cái án dài trên án có đặt một lá cờ hình tam giác, trước án có đặt ba chiếc ghế bọc da hổ hai bên đều bày năm cái ghế lớn bằng gỗ đàn. Cách bài trí cũng tương tự như một bang phái trên chốn giang hồ.
Từ Văn xuyên qua sảnh đường đi vào phía sau, chàng vượt luôn bảy từng phòng viện mà chẳng thấy một bóng người nào. Tình trạng này khiến Từ Văn rất căm tức tưởng chừng thất khiếu bốc khói ra. Chuyến đi này cơ hồ chàng bị bỏ mạng mà lại đi mất công. Chàng chẳng cam tâm chút nào, Thiên Đài Ma Cơ và mẫu thân đều bị lọt vào tay đối phương chưa hiểu hung kiết ra sao. Theo lời “Khách qua đường” mà phán đoán thì cuộc đổ máu ở Thất Tinh bảo đúng là do Ngũ Phương giáo gây ra. Chàng rất hối hận là không lưu lại một tên nào sống sót để tra hỏi may ra có được chút manh mối nào chăng? Tên nghịch đồ Khương Giác lại lọt lưới, sư tổ Ngũ Thượng bỏ mình dưới địa lao chết không nhắm mắt được. Từ Văn càng nghĩ càng không sao ngăn được lửa giận nhưng sự thật chàng không làm gì được.
Nếu quả cả tòa Tàng Long cốc chỉ có bấy nhiêu người mà bị chết cả ngoài hiện trường thì thật là phi lý, Từ Văn coi kỹ lại thì không thấy đường thông lộ nào khác. Chàng đoán mười phần có đến chín là họ còn ẩn nấp trong các tòa nhà bí mật hoặc chỗ nào kín đáo. Óc chàng chợt nảy ra một ý kiến là phóng hỏa đốt hết tòa nhà mới có thể bắt buộc mọi người ló mặt ra. Thế rồi chàng tìm những vật dễ cháy đặt từ ngoài vào trong phóng hỏa đốt lên, khi lửa đã nổi to Từ Văn tìm một phòng cách xa chừng tầm mũi tên để coi diễn biến.
Chỉ trong khoảnh khắc khói đen bốc lên ngùn ngụt, những tòa nhà này tuy kiến trúc bằng gỗ đá rất kiên cố nhưng đã bị hỏa thiêu tiếng nổ phát ra rùng rợn cơ hồ thủng cả màng tai. Quả nhiên chỉ trong chốc lát bóng người tới tấp chạy ra, Từ Văn đã định tâm từ trước hễ thấy người nào là giết người ấy.
Nào tiếng la hoảng! Nào tiếng kêu rú! Tiếng nhà sập khói bay thêm vào bóng người chạy như đàn chuột diễn ra trong một cảnh tượng thê thảm. Sau cùng có một thiếu phụ xuất hiện, Từ Văn đang lúc sát khí bốc lên như người điên nhưng chàng cũng không nỡ hạ thủ thiếu phụ này chàng lùi lại một bên chăm chú nhìn từng người xuất hiện để tìm lấy kẻ có thể bắt họ cung xưng ra đối tượng. Bỗng thấy một lão già tóc bạc đi vào giữa đám phụ nữ lật đật chạy trốn. Từ Văn thấy lão sinh lòng ái ngại hơn nữa tiếng trẻ nít kêu la tiếng phụ nữ khóc lóc chàng sinh lòng bất nhẫn...
Đột nhiên lão già tóc bạc nghiêng đầu ngó trộm Từ Văn một cái. Nguyên một cái ngó đủ khiến cho Từ Văn nhận ra đối phương là một tay cao thủ không vừa, chàng liền lớn tiếng :
- Lão trượng hãy đứng lại!
Động tác của chàng nhanh hơn tiếng nói, tiếng nói sau cùng chưa ra khỏi miệng thì người chàng đã đứng chắn trước mặt lão già. Lão già tóc bạc đột nhiên ngoảnh đầu lại da mặt mặt lão nhăn nheo liền co rúm lại miệng lão thở hồng hộc hỏi :
- Các hạ... các hạ định hạ sát cả những người già nua cũng không buông tha ư?
Từ Văn hắng giọng một tiếng nói :
- Lão trượng tuy nhiều tuổi nhưng hãy còn khá lắm, lại đây.
Chàng vươn tay như điện chớp nắm lấy cổ tay đối phương chạy lại đống đá ngổn ngang, đến một chỗ vắng vẻ Từ Văn buông tay ra cất giọng lạnh như băng khiến người nghe phải phát run hỏi :
- Lão thất phu! Không nói dài nói ngắn gì hết hãy xưng ra lai lịch cho ta nghe.
Lão già tóc bạc miệng lưỡi vẫn bi bô mà bây giờ hồi lâu không nói lên tiếng, Từ Văn lại quát lên :
- Nói đi!
Lão già toàn thân run lẩy bẩy nghiến răng ken két nói không thành câu :
- Các hạ... muốn làm gì... lão phu..?
Từ Văn nhắc lại :
- Lão hãy báo thân thế trước đi.
- Lão phu là Hộ pháp Phân đàn.
- Tổng đàn các vị đặt tại đâu?
- Lão phu không hay.
- Lão thử nói một tiếng không hay nữa coi!
Lão già thở hồng hộc lùi lại một bước cất giọng run run nói :
- Địa Ngục thư sinh! Dù ngươi có giết lão phu cũng không biết.
Từ Văn tiến gần lại một bước hỏi :
- Lão muốn chết ư? Nhưng đâu có chết đễ thế được.
- Vậy ngươi muốn làm gì?
- Bản nhân sẽ róc từng mảnh xương xé từng miếng thịt của lão.
Lão già nở nụ cười thê thảm nói :
- Vậy ngươi hạ thủ đi! Lão phu đã không thể chết theo bang mà còn sống trộm quy thuận kẻ địch thì có gặp quả báo này cũng chẳng oán hận gì.
Từ Văn ngẩn người ra hỏi :
- Thế ngươi là một phần tử trong bang Thần Ưng ư?
- Lão là Phó bang chủ.
- Vậy quý Bang chủ Cổ Ngọc Sanh...
- Bang hội bị tan vỡ, Bang chủ bị chết trận.
Từ Văn chau mày hỏi :
- Có thật lão chưa biết Tổng đàn Ngũ Phương giáo ở đâu không?
Lão già nhắc lại :
- Lão phu không biết.
- Giáo chủ Ngũ Phương giáo là ai?
- Không biết.
- Ngươi đường đường là một vị Hô pháp trong Phân đàn có lý đâu lại không biết được?
- Ngươi muốn biết thì phải hỏi người mà Tổng đàn phái đến như Phân đàn chủ Hứa Đại Thành hoặc Chưởng lệnh Hồng Thất họ sẽ trả lời.
Từ Văn nghiến răng thở phào hậm hực nói :
- Đáng tiếc là hai tên đó cùng chết cả rồi.
- Nếu vậy là hết.
Từ Văn lại hỏi :
- Gần đây có ai mới chạy đến chốn này không?
- Ngươi muốn hỏi về phương diện gì?
- Bản nhân muốn hỏi tỷ như có hạng đệ tử cao cấp mà không thuộc vào Đệ nhị Phân đàn chạy đến hoặc người ngoài giáo phái bị cướp đem về đây.
Lão già đáp :
- Có.
Từ Văn động tâm hỏi gặn :
- Hạng người đó thế nào?
- Đệ nhị Phân đàn chủ Khương Giác cũng thuộc về bản giáo.
Từ Văn thản nhiên hỏi :
- Khương Giác ư, hiện giờ hắn ở đâu?
- Y ở dưới nhà mật thất thuộc về cấm khu ở đáy hang này.
Chàng phấn khởi tinh thần, lẩm bẩm :
- Xem chừng chuyến đi này cũng không đến nỗi vô ích mình tìm thấy tên nghịch đồ Khương Giác của sư môn thế cũng đạt được một phần mục đích, bao nhiêu chuyện bí mật cứ điều tra trong người hắn ra là hết.
Vừa nghĩ tới Từ Văn xúc động hỏi :
- Phải chăng trong phòng phía sau?
- Phải rồi, ở ngay chân núi có một dãy nhà tịnh xá và có treo biển cấm khu.
- Thôi lão đi đi.
Lão già hỏi lại :
- Ngươi không giết lão phu ư?
- Đây là cuộc tao ngộ lần đầu bản nhân tha cho lão.
Lão già tóc bạc nở nụ cười thê thảm nói :
- Địa Ngục thư sinh! Ngươi tha lão phu nhưng chính lão phu không thể tự tha mình được, sống trộm để quy phục kẻ địch thì mặt mũi nào trông thấy Bang chủ bị chết và bang chúng ở dưới suối vàng.
Binh một tiếng! Lão già tự đập đầu vào đá để tự tử máu tươi chảy ra lênh láng nguộm mớ tóc bạc thành đỏ hồng. Lão già này vẫn còn chí khí của người võ sĩ, một khi lão tỉnh ngộ liền tìm cách tự xử mình.
Từ Văn lắc đầu buông tiếng thở dài, chàng băng mình chạy về phía ngược lại phía lửa cháy. Chàng bịt mũi để khỏi ngữi mùi khói trông chàng như một con thanh long giữa đám mây mù, chân chàng điểm vào những miếng ngói vỡ nhảy một cái xa đến mấy trượng. Chỉ trong nháy mắt Từ Văn đã lướt qua dãy tường chạy đến phía cuối hang, quả nhiên chàng nhìn thấy trong một rừng rậm rạp dưới chân núi thấp thoáng có một dãy tịnh xá, bên ngoài đặt tấm biển lớn khắc hai chữ lớn “Cấm khu”. Cấm khu này đi tắt tới tịnh xá chừng mười mấy trượng, khu đất bỏ trống này toàn là đá núi không một cây cỏ nào mọc được vì thế mà ngọn lửa không cháy tới đây. Từ Văn trong lòng rất xao xuyến cất bước tiến vào cấm khu, bỗng có tiếng quát hỏi :
- Người nào mà dám tiến vào cấm địa.
Tiếng quát chưa dứt thì hai hán tử áo đen đã xuất hiện ngăn cản, Từ Văn không nói nửa lời nhảy vọt đến trước hai người chàng quét ngang độc thủ một cái, hai hán tử áo đen chưa nhìn rõ người đã rú lên một tiếng chết nhăn thây đương trường. Từ Văn chợt thấy có những mùi khác lạ đưa vào khứu giác chàng biết ngay là trong khu này có bố trí những chất kịch độc vô hình. Nhưng chàng đã luyện tập được huyền công tối thượng của Vạn Độc môn thì bất luận chất độc nào cũng không thấm vào được.
Từ Văn đá hai xác chết vào một góc rồi đi theo đường ven rừng tiến vào tịnh xá. Tịnh xá này xây thành viện lạc gạch xếp thành tường, vào tịnh xá phải qua một cái cửa trong cửa cũng có bố trí gỗ đá. Bên cửa một lão già và ba thiếu niên tất cả bốn ngươi đều mặc áo đen nhảy xổ tới. Lúc này Từ Văn đang nóng tìm tên nghịch đồ Khương Giác chàng không nghĩ ngợi gì nữa vừa thấy bóng người liền phóng song chưởng ra thế mạnh dường lay non dốc biển. Bốn bóng người liền bắn ra tứ phía chàng không phải nhìn xem đối phương còn sống hay chết rồi cứ thẳng căn chính thất tòa tịnh xá nhảy xổ vào. Bỗng có tiếng la hoảng :
- Ngươi...
Một bóng người từ trên giường lăn xuống đất run bần bật lồm cồm đứng dậy người đó chính là tên nghịch đồ Khương Giác, mắt chàng bắn ra những tia sáng xanh lè, chàng run lên hỏi :
- Khương Giác! Đúng là uy linh tổ sư rất hiển hách ngươi đã thấy rõ chưa?
Khương Giác lùi lại mất bước tựa lưng vào vách sắc mặt xám xanh coi tình trạng này đủ biết hắn bị “Tiên Thiên thần công” của Thống Thiền hòa thượng đả thương vẫn chưa phục hồi nguyên khí. Hắn hỏi lại :
- Địa Ngục thư sinh! Ngươi nói vậy là nghĩa làm sao?
- Khương Giác! Kể về bậc thì ngươi còn cao hơn ta một đời nhưng nay ta chịu mệnh của sư thái tổ và sư tổ để thi hành gia pháp.
Khương Giác hỏi :
- Gia pháp ư? Ngươi nói vậy là có ý gì?
Từ Văn tức giận xẵng giọng đáp :
- Đối với gia pháp mà ngươi vẫn không chút lòng hối hận! Chà Khương Giác! Ta...
Khương Giác lộ vẻ khủng khiếp và nghi hoặc hắn thủng thẳng nói :
- Bản tòa hoàn toàn không hiểu ngươi nói những chuyện gì?
Thái độ của Khương Giác làm cho lửa giận của Từ Văn bốc lên chàng lớn tiếng quát :
- Quỳ xuống! Ngươi phải tiếp thụ gia pháp này.
Khương Giác toàn thân run lên bần bật khóe mắt càng tỏ ra nghi hoặc hơn hắn run lên đáp :
- Địa Ngục thư sinh! Ngươi xuất thân từ đâu? Lai lịch của ta thế nào? Hai chữ gia pháp từ đâu mà ra?
- Ngươi còn tưởng dùng lời xảo quyệt mà cãi được chăng?
- Bậc đại trượng phu sống chẳng làm gì chết cũng không sao. Ta đã lọt vào tay ngươi chẳng qua đó là số mạng làm gì có chuyện xảo quyệt.
- Ta hỏi ngươi, lão già bị giam trong Phân đàn Yên Sư là ai?
Khương Giác ngập ngừng hỏi lại :
- Lão là ai vậy?
Từ Văn gắt lên hỏi :
- Ta hỏi ngươi câu đó chứ có phải ngươi hỏi ta đâu?
- Nhưng lão là ai vậy, ta không biết.
Từ Văn tức quá văng tục :
- Ngươi nói thối lắm! Ngươi đã lừa thày diệt tổ chết đến gáy còn không biết hối.
Khương Giác miệng há hốc ra vẻ mặt hắn bâng khuâng ngớ ngẩn, đúng là hắn chưa hiểu việc gì chứ không phải hắn giả vờ. Từ Văn sinh lòng ngờ vực tự hỏi :
- Chẳng lẽ trong vụ này có điều chi ngoắt nghéo?
Chàng lại hỏi :
- Khương Giác, ngươi quả không biết lai lịch lão già đó ư?
- Ta không biết.
- Ta hỏi ngươi vậy độc công của ngươi học đâu ra? Ngươi lại ngấm ngầm ám toán cầm tù lão nhân gia để bức bách lão truyền võ công thượng thặng của bản môn.
Khương Giác hỏi lại :
- Bản môn ư? Ngươi ở môn phái nào?
- Ngươi hãy trả lời câu hỏi của ta trước đi.
Bỗng Khương Giác rú lên một tiếng thê thảm ngã quay xuống đất chết ngay lập tức. Từ Văn tan nát ruột gan quay mắt lại nhìn ra rồi sát khí bừng bừng, một bóng người đứng sững trước cửa hiển nhiên là “Khách qua đường” một kẻ tử thù của Từ Văn. Từ Văn nghiến răng nói :
- Khách Qua Đường! Ngươi tới đây vừa khéo.