Người che mặt mặc áo cẩm bào thủ pháp còn mau lẹ hơn Thiên Đài Ma Cơ, nàng chưa kịp phóng Thất Toàn Phi Nhạn ra, thì hắn đã vọt người nhảy lên cao nhanh như chớp, phóng song chưởng từ trên không đánh xuống.
Thiên Đài Ma Cơ vừa phóng phi nhạn ra, thì luồng kình lực của đối phương nặng hàng vạn cân đã đánh tới người nàng.
Huỵch! Nàng ngã lăn ra.
Ngọn phi nhạn đang vạch trên không thành hình cánh cung, mà người che mặt mặc áo cẩm bào đã vọt ra ngoài phạm vi tia sáng. Phi Nhạn Thất Toàn tự nhiên rớt xuống đất.
Người che mặt mặc áo cẩm bào tiến gần lại chỗ Thiên Đài Ma Cơ, thì thấy miệng mũi nàng đã ứa máu ra và đã tắt hơi rồi.
Hắn ngơ ngẩn một lúc, rồi cất giọng trầm trầm :
- Con tiện tỳ này! Mi xuống dưới Âm phủ mà kết mối uyên ương với thằng lỏi kia.
Dứt lời, hắn vọt mình đi luôn.
Trong rừng tịch mịch quạnh quẻ, âm thầm chết chóc.
Chỉ có tiếng gió thổi lá cây rì rào càng tăng thêm vẻ thần bí rùng rợn.
Chừng nửa khắc sau, hai tên áo đen đi tuần vào rừng. Một tên la hoảng :
- Hãy coi kìa! Cái gì đó?
Chúng băng mình vọt lại, tên kia nói :
- Ủa! Té ra lại là thằng lỏi đó!
Gã kia lại hỏi :
- Ai vậy?
Gã này đáp :
- Địa Ngục thư sinh.
Cả hai gã cùng kinh hãi lùi lại hai bước. Chúng ngưng thần nhìn một lúc không thấy động tĩnh gì, một gã lớn mật lại tiến vào. Gã quan sát một lúc nữa, rồi đánh bạo đưa tay ra sờ. Gã kinh hãi la lên :
- Hắn chết rồi!
Gã kia nói :
- Ồ! Bên này là Thiên Đài Ma Cơ... Thị cũng chết rồi.
- Lạ thiệt! Cả hai cùng chết trong khu rừng này, chẳng hiểu ai đã hạ thủ?
- Hay là lão...
Gã kia chặn lời :
- Câm miệng đi! Ngươi muốn chết hay sao mà dám lẽo mép?
Tên này cười một cách rất khả ố, nói :
- Hì hì! Ngươi coi đó. Mụ này tuy tắt hơi rồi. Nhưng...
- Nhưng làm sao?
- Hà hà!... Thiệt khiến cho người ta không ngăn nổi cõi lòng.
Gã kia quát mắng :
- Lý nhị! Má má mi vô phước hay sao, mà mi lại có ý nghĩ đoạn tử tuyệt tôn như vậy.
- Lão Vương! Tình thực mà nói, khi thị còn sống, dù ngươi có muốn ngửi hơi cũng không được...
Gã được kêu bằng lão Vương hỏi :
- Ngươi muốn gian dâm cả xác chết nữa chăng?
Lý nhị nhăn nhó cười đáp :
- Hà hà! Cái đó... sờ soạng thị một lúc cũng hay lắm rồi.
Gã liền tiến lại bên Thiên Đài Ma Cơ, cúi lom khom, giơ tay ra...
- Úi chao!
Tiếng rú thê thảm rợn người, như xé bầu không khí tịch mịch lúc đêm khuya. Lý nhị ngã ngửa người ra, mặt mũi gã biến thành một đống máu thịt bầy nhầy, gã chết ngay lập tức.
Lão Vương hồn vía lên mây. Gã tự hỏi :
- Chẳng lẽ xác chết còn giết người được ư?
Thiên Đài Ma Cơ đột nhiên lù lù đứng dậy. Gã áo đen được kêu bằng lão Vương thục mạng chạy trối chết.
Gã chạy đến trước khu rừng, thì có tiếng lạnh lùng quát lên :
- Đứng lại!
Gã áo đen lại một phen bỏ vía, lông tóc đứng dựng cả lên. Gã nhìn ra thì người đứng trước mặt là Thiên Đài Ma Cơ, miệng mũi nàng còn đầy vết máu đỏ lòm.
Gã áo đen hai chân nhũn ra, ngồi phệt ngay xuống. Gã há miệng cứng lưỡi hồi lâu mới thốt ra được câu hỏi :
- Ngươi... là người hay là ma quỷ?
Thiên Đài Ma Cơ đáp bằng một giọng lạnh lùng ghê rợn :
- Người với quỷ chẳng khác nhau mấy.
Gã áo đen sợ hết hồn, ấp úng :
- Chẳng lẽ... Ngươi chưa chết ư? Nhưng... rõ ràng ngươi đã... tắt hơi rồi kia mà?
Thiên Đài Ma Cơ cười khằng khặc đáp :
- Thiên Đài Ma Cơ mà chết dễ như vậy, thì cái danh hiệu Ma cơ đốt quách đi cho rồi!
Vừa dứt lời, nàng phóng chưởng đánh ra.
Gã áo đen mới kêu lên được nửa tiếng đã chết nhăn thây ra rồi.
Thiên Đài Ma Cơ trở gót chạy vào rừng, đến trước thi thể Địa Ngục thư sinh. Nước mắt chan hòa, miệng lẩm bẩm :
- Ngươi kết thúc cuộc đời thế này ư?
Nàng ngồi phệt xuống, đưa tay ra...
Bất thình lình có thanh âm lạnh lẽo quát lên :
- Đừng đụng vào người gã!
Thiên Đài Ma Cơ giật mình rụt tay lại. Nàng nhảy vọt đi, thì thấy một mụ đàn bà đứng tuổi, vẻ mặt hiền từ, đứng cách nàng không đầy năm thước.
Người đàn bà này đến đây từ lúc nào Thiên Đài Ma Cơ không phát giác ra được, thì đã biết công lực mụ cao thâm vô hạn.
Nàng nhớ lại Địa Ngục thư sinh cũng đã ngăn trở nàng đừng đụng chạm vào người chàng. Bây giờ mụ này đến đây một cách đột ngột, cũng không cho nàng đụng vào tử thi của Địa Ngục thư sinh là nghĩa làm sao? Mụ này là ai?
Thiên Đài Ma Cơ càng ngẫm nghĩ lại càng nghi hoặc, nàng cất tiếng hỏi :
- Cách xưng hô tiền bối thế nào đây?
Người đàn bà kia đáp :
- Bất tất nhắc đến tên họ ta mà làm chi nữa.
Thiên Đài Ma Cơ ngạc nhiên hỏi :
- Sao tiền bối lại ngăn trở vãn bối đừng đụng vào y.
- Hừ!
- Tại sao vậy?
Người đàn bà đứng tuổi không trả lời, mụ từ từ bước tới đưa tay ra sờ soạng vào người Địa Ngục thư sinh...
Thiên Đài Ma Cơ không nhịn được nữa, liền nói ngay :
- Lúc y đang hành công trị thương, liền bị một người che mặt mặc áo cẩm bào làm chấn động tâm mạch mà chết.
Người đàn bà đứng tuổi buồn rầu thở dài. Hai hạt lệ từ khoé mắt ứa ra. Mụ nói bằng một giọng thê lương :
- Thật là tội nghiệp!
Thiên Đài Ma Cơ trợn mắt lên nhìn đối phương ra chiều kinh dị hỏi :
- Tiền bối có nhận biết y ư?
Người đàn bà đứng tuổi buồn bã đáp :
- Há chỉ phải quen biết mà thôi. Y là...
Mụ ngừng lại không nói nữa. Thiên Đài Ma Cơ liền hỏi :
- Giữa tiền bối và y có mối liên quan gì.
Người đàn bà đứng tuổi thở dài đáp :
- Ôi! Còn nhắc đến làm chi nữa?
Lời nói úp mở của người đàn bà khiến cho Thiên Đài Ma Cơ rất khó chịu.
Tuy Địa Ngục thư sinh đã chẳng yêu, chẳng được câu nói lấy lòng nhưng nàng yêu chàng bằng một mối tình tha thiết.
Mối tình của con người ta thật khó mà biết đường mò. Thiên Đài Ma Cơ chính mình cũng không hiểu tại sao đối với anh chàng cụt tay thần bí lại chung tình đến thế! Phải chăng tính cách hai người có chỗ thông cảm nhau? Hoặc giả Địa Ngục thư sinh có chỗ đáng để cho đàn bà yêu mến. Nói rút lại, Thiên Đài Ma Cơ đã vừa ý Địa Ngục thư sinh. Bây giờ chàng chết đi, nàng tưởng chừng như bị vỡ mộng, một giấc mộng cực kỳ ngắn ngủi.
Nàng một tự chủ được, bất giác buột miệng la lên :
- Vãn bối phải báo thù cho y!
Người đàn bà trung niên chăm chú nhìn Thiên Đài Ma Cơ hỏi :
- Ngươi định báo thù cho y?
- Phải rồi!
- Khó lắm! Khó lắm!
Thiên Đài Ma Cơ hỏi :
- Tiền bối có biết lai lịch người che mặt mặc áo cẩm bào không?
Người đàn bà kia thở dài nói :
- Hởi ôi! Đây là một mối oan nghiệt còn nói chi nữa? Ngươi cùng thằng lỏi này...
Thiên Đài Ma Cơ nhăn nhó cười ngắt lời :
- Giữa vãn bối va y không có mối quan hệ chi hết, chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi.
- Có thế thôi ư?
- Đúng vậy đó.
Người đàn bà kia laị hỏi :
- Dường như ngươi cũng mất mạng rồi?
Thiên Đài Ma Cơ ngắt lời :
- Nhưng vãn bối đã sống lại.
- Sư phụ ngươi là ai?
- Gia sư ngăn cấm không được nhắc nhở đến tên huý.
Người đàn bà đứng tuổi lại sờ thi thể Địa Ngục thư sinh hết một lượt, rồi nói :
- Đây là số mệnh, chết là giải thoát được bao nhiêu mối oan kết. Hỡi ôi! Gã không nên chết...
Thiên Đài Ma Cơ hỏi :
- Tại sao gã không nên chết? Còn gì mà không chết?
Người đàn bà nói :
- Sinh cơ gã chưa mất hết. Có điều...
Thiên Đài Ma Cơ động tâm hỏi :
- Y còn hy vọng sống được không?
Người đàn bà đáp :
- Có chứ! Nhưng ta chỉ biết là sinh cơ của gã chưa hoàn toàn tiêu diệt.
- Tại sao vậy, khắp thiên hạ chỉ có... cái đó là hoàn hồn cho gã được thôi.
Thiên Đài Ma Cơ cặp mắt sáng lên, nàng không chờ được nữa nóng nảy hỏi ngay :
- Cái đó là vật gì?
Người đàn bà kia hững hờ đáp :
-Thôi chẳng nói nữa. Những của báo trong trời đất tự nhiên mà gặp chứ không thể cầu được. Huống chi, một chút sinh cơ của gã sắp tuyệt diệt đến nơi rồi.
Thiên Đài Ma Cơ lại hỏi :
- Xin tiền bối cứ nói rõ cho nghe.
Người đàn bà ngập ngừng đáp :
- Cái đó là Thạch Long huyết tương. Ta cũng chỉ nghe đồn nó là một vật dị hảo...
Thiên Đài Ma Cơ, trong lòng xúc động, miệng lẩm bẩm câu :
- Thạch Long huyết tương... Thạch Long huyết tương...
Người đàn bà đứng tuổi lại trào lệ ra. Vẻ mặt vô cùng thê thảm, mụ nói :
- Cô nương! Tuy cô không thừa nhận có mối liên quan với gã, nhưng nét mặt của cô nương đã tố cáo sự thực với ta rồi. Ta không thể ở đây lâu được. Vậy cô liệu mà chôn cất cho gã. Có điều cô phải nhớ kỹ điểm này, là chớ có đụng vào nửa người bên trái gã. Cô phải nhớ kỹ đừng quên. Ta đi đây!
Mụ nói xong, từ từ đứng dậy, mắt mụ bỗng đăm đăm nhìn vào thi thể Địa Ngục thư sinh. Mụ sa nước mắt nói :
- Hài tử! Lượng thứ cho ta... ta...
Đoạn dưới mụ nghẹn ngào nói không ra tiếng.
Bóng người thấp thoáng mụ đi vun vút như quỷ mỵ.
Thiên Đài Ma Cơ giật mình la lên :
- Tiền bối đừng đi vội!
Nhưng tiếng la của nàng không có phản ứng gì. Người đàn bà đứng tuổi bí mật kia đã đến đột ngột mà ra đi cũng đột ngột.
Thiên Đài Ma Cơ lại ngồi bên Địa Ngục thư sinh, ngơ ngẩn xuất thần.
Đột nhiên nàng nghiến răng nói :
- Ta hãy làm thế thử coi.
Nàng liền vén tay áo để lộ cánh tay trắng như búp măng và đánh bạo dùng móng tay bấm đứt huyết quản. Máu tươi trong huyết quản chảy ra. Một tay nàng cậy hàm răng Địa Ngục thư sinh, nàng để cổ tay vào miệng chàng cho máu tươi chảy vào, nàng lại lắc đầu Địa Ngục thư sinh cho máu trôi xuống cổ họng.
Trong khoảng thời gian chừng uống cạn nửa chén trà, Địa Ngục thư sinh nuốt xuống mười hớp máu tươi.
Thiên Đài Ma Cơ thở phào một cái, ngăn máu lại không cho chảy ra nữa, rồi nhắm mắt dưỡng thần.
Nàng điều dưỡng chừng nửa giờ, mở mắt nhìn Địa Ngục thư sinh thì vẫn là tấm thân lạnh cứng, tuyệt vô động tĩnh, nàng không khỏi tuyệt vọng thở dài lẩm bẩm :
- Xem chừng không cách nào cứu vãn được nữa rồi.
Giữa lúc ấy, Địa Ngục thư sinh đột nhiên cựa quậy. Nàng tưởng mình mắt hoa, ngưng thần nhìn kỹ lại thì quả nhiên thấy ngực cháng hơi thoi thó. Nàng mừng rỡ vô cùng, đưa tay ra sờ ngực chàng.
Đột nhiên nàng nhớ tới lời cảnh cáo của người đàn bà đứng tuổi lúc ra đi, nàng vội rụt tay về đưa lên sờ mũi thì quả nhiên thấy hơi thở phập phù.
Nàng lẩm bẩm :
- Y sống lại rồi! Thạch Long huyết tương quả nhiên có thể cải tử hồi sinh mà sao mình không nghĩ tới. Nếu không có người đàn bà thần bí kia nhắc nhỡ, thì y bị chết oan rồi.
Giọng nàng nói run run. Nét mặt nàng như đóa hoa xuân thoáng lộ màu sắc khác lạ. Dĩ nhiên Địa Ngục thư sinh không cảm giác được thái độ của nàng, chàng chưa sống lại hẳn, còn nàng đã cảm thấy trong lòng phấn chấn vô cùng.
Thiên Đài Ma Cơ muốn đem chân nguyên của mình để trợ lực cho Địa Ngục thư sinh mau tỉnh, nhưng nàng nhớ tới lời cảnh cáo của người đàn bà thần bí, không dám tiếp xúc thân thể với chàng, mà chỉ chờ chàng tự mình phục hồi dần dần.
Tại sao không thể đụng vào nửa người bên trái của Địa Ngục thư sinh? Chàng có tà môn công phu gì mà giết người không để dấu vết? Những chi tiết này đối với nàng hoàn toàn bí mật.
Thời gian lặng lẽ trôi rất chậm chạp, mà lòng người nóng nảy vô cùng!
Những chòm sao di chuyển dần dần, ngọn gió lạnh thấu tâm can báo cho biết trời sắp sáng rồi.
Địa Ngục thư sinh mở bừng mắt ra, chàng thấy bên mình có bóng người lờ mờ. Đầu óc chàng vẫn còn mê man, bàng hoàng, như có như không.
Lại một lúc lâu, bóng người trước mắt chàng dần dần rõ rệt. Chàng đã phục hồi ý thức, miệng lẩm bẩm :
- Đúng y rồi.
Chàng chống tay ngồi dậy.
Thiên Đài Ma Cơ mững rỡ khôn xiết nói :
- Huynh đệ! Ngươi sống lại rồi...
Địa Ngục thư sinh đầu óc bần thần, chàng chỉ nhớ được mình vào rừng chữa nội thương rồi đột nhiên gặp người đến tập kích. Còn về sau chàng không nhớ gì nữa. Ba chữ sống lại rồi khiến cho chàng kinh dị vô cùng. Chàng lên tiếng hỏi :
- Sao? Cô nương bảo tại hạ sống lại rồi?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
- Đúng thế! Huynh đệ đã chết đi một lần.
Địa Ngục thư sinh sửng sốt hỏi :
- Vụ này là thế nào đây?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
- Huynh đệ đang hành công, thì đột nhiên có người cao lớn che mặt, mặc áo cẩm bào...
Địa Ngục thư sinh hỏi xen vào :
- Người che mặt mặc áo cẩm bào ư?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
- Đúng thế!
Địa Ngục thư sinh thúc giục :
- Rồi sau sao nữa?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
- Hắn toan nhằm huynh đệ hạ thủ, lần thứ nhất thì ta vừa chạy tới nơi. Ta dẫn dụ hắn ra xa. Nhưng... ta không phải là đối thủ của hắn. Cả môn ám khí rất lợi hại của ta là Tố Nữ thần châm cũng vô hiệu...
Địa Ngục thư sinh ngắt lời :
- Úi chà! Hắn là nhân vật thế nào?
- Hắn không chịu nói rõ lại lịch, mà cũng chẳng cho hay vì nguyên nhân gì, hạ độc thủ gia hại huynh đệ...
Địa Ngục thư sinh thấy Thiên Đài Ma Cơ ngừng lại, liền giục :
- Rồi sau sao nữa?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
- Hắn kiềm chế ta rồi điểm vào tàn huyệt, may mà ta tự giải huyệt xung mạch được, nên không bị hại...
Địa Ngục thư sinh lại giục :
- Còn gì nữa?
- Lần thứ hai hắn hạ thủ, nhưng ta giải huyệt xung mạch không kịp, nên không ngăn trở hắn được. Song ta có một thứ ám khí khác đả thương được hắn, trên đầu hắn còn lại vết tích. Hắn quay lại nhắm ta hạ độc thủ. Ta liền dùng thuật bế huyệt phong mạch trá tử để gạt hắn...
Địa Ngục thư sinh xen vào hỏi :
- Cô nương có bị thương không?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
- Ta bị thương trí mạng, nhưng chỉ trong nháy mắt là khỏi được ngay.
Địa Ngục thư sinh đứng lên hỏi bằng giọng mỉa mai :
- Cổ tích của cô nương đã nói hết chưa?
Thiên Đài Ma Cơ nghe giọng nói có điều khác lạ, nàng biến sắc hỏi :
- Cổ tích nào? Huynh đệ hỏi thế là có ý gì?
Địa Ngục thư sinh thản nhiên đáp :
- Chuyện cổ tích rất ly kỳ, rất động tâm. Chà! Tại hạ đêm qua nhờ ơn đại thư tiếp viện, sau này sẽ có ngày báo đáp. Tưởng cô nương chẳng nên theo dõi tại hạ...
Thiên Đài Ma Cơ sửng sốt hỏi :
- Ta... theo dõi hành tung ngươi?
Địa Ngục thư sinh nói :
- Đó là tại hạ đã nói một cách lịch sự.
- Nếu không lịch sự thì sao?
- Cô nương đừng giây dưa với tại hạ nữa. Đối với cô nương tại hạ chẳng có chút cảm giác hứng thú nào.
Thiên Đài Ma Cơ tức quá, người run bần bật, sắc mặt lợt lạc.
Địa Ngục thư sinh lại tiếp :
- Cô nương nói là có người cao lớn che mặt, mặc áo cẩm bào, thì người ấy tại hạ nhận biết...
Thiên Đài Ma Cơ tức giận đến cực điểm hỏi :
- Ngươi quen biết hắn?
- Hừ! Chẳng những quen biết mà thôi, lại còn có mối quan hệ sâu xa nữa. Lão già mặc Thiên cẩm y không sợ đao kiếm, lại kỵ cả ám khí, nước, lửa, nên Tố Nữ thần châm của cô nương không đả thương được.
Thiên Đài Ma Cơ ấp úng...
- Ủa! Ngươi...
Địa Ngục thư sinh cười lạt ngắt lời :
- Nói trắng ra cho cô hay, người đó chính là phụ thân của tại hạ. Phụ thân mà giết con ư? Thế là câu chuyện cổ tích của cô nương không cần đánh vào đã tự vỡ rồi.
Thiên Đài Ma Cơ loạng choạng lùi lại mấy bước. Nàng run lên hỏi :
- Hắn là... Phụ thân ngươi?
- Đúng thế!
- Nhưng hắn cố ý giết ngươi thiệt...
Địa Ngục thư sinh ngắt lời :
- Cô nương bất tất phải nói nữa.
Thiên Đài Ma Cơ sắc mặt lợt lạc, nàng lại lạc hẳn giọng đi nói :
- Địa Ngục thư sinh! Lời ta nói đây là sự thực, còn tin hay không là quyền ở ngươi. Biết đâu người này chẳng cải trang làm lệnh tôn, hay ăn mặt giống lệnh tôn.
Địa Ngục thư sinh cười ruồi đáp :
- Trong thiên hạ ít khi có sự trùng hợp như vậy.
Thiên Đài Ma Cơ tức mình hỏi :
- Ta còn để lại dấu vết trên đầu hắn thì sao?
- Về điểm này, tại sẽ điều tra cho biết rõ.
- Còn nữa!...
Địa Ngục thư sinh gạt đi :
- Xin lỗi cô nương! Tại hạ còn có nhiều việc gấp phải làm ngay, không đủ thì giờ nhàn rỗi để bồi tiếp cô nương được nữa!
Thiên Đài Ma Cơ muốn kể lại câu chuyện người đàn bà đứng tuổi thần bí xuất hiện, nhưng bị Địa Ngục thư sinh nói mấy câu lạnh nhạt, vô tình khiến nàng căm hận đầy ruột. Vành mắt đỏ hoe, nàng thét lên :
- Địa Ngục thư sinh! Ngươi chỉ là một giống động vật có máu lạnh, tuyệt không một chút nhân tính...
Địa Ngục thư sinh hắng giọng một tiếng, lạnh lùng nói :
- Dù như vậy cũng không sao. Xin chào cô nương.
Dứt lời, người chàng đã vọt ra xa mấy trượng. Hai lần thấp thoáng rồi bóng người mất hút.
Thiên Đài Ma Cơ khác nào cành hoa gió dập mưa vùi, mắt nàng trợn lên muốn rách cả mí ra. Nàng đã liều mạng cứu Địa Ngục thư sinh, đem máu mình để vãn hồi kiếp sống cho chàng. Nàng không ngời lại đi đến kết quả này. Nỗi oán hận trong lòng không bút nào tả xiết, nàng tung mình về phía chàng vừa mất hút, dậm chân hét lên :
- Ta mà không giết được ngươi, thì quyết chẳng làm người nữa.
Nhắc lại Địa Ngục thư sinh vọt người đi như bay. Trong thâm tâm chàng cũng cảm thấy mình đối với Thiên Đài Ma Cơ có điều quá tệ. Nhưng chàng bản tính lạnh lùng cao ngạo, không muốn đối với người khác bằng bộ mặt giả dối lấy lòng ai.
Địa Ngục thư sinh thấy Thiên Đài Ma Cơ kể chuyện có người che mặt mặc áo cẩm bào muốn giết chàng, thì chàng động tâm cho ngay là nàng muốn đạt tới một mục đích gì, nên bịa đặt ra một thiên cổ tích. Thiên cổ tích này hoàn toàn không hợp tình lý, mà nàng lại nói chắc như đóng đinh. Nàng còn bảo trên đầu đối phương còn lưu lại vết thương, thì đây là một điều then chốt còn phải điều tra để chứng minh. Nếu quả đúng có vụ này, thì con người che mặt mặc áo cẩm bào kia là một kẻ vô sỉ nào đó đã giả mạo phụ thân chàng.
Trên thế gian làm gì có chuyện cha giết con thì cả ngàn lần không ai tin được.
Đêm tàn canh cạn, trời đã sáng bạch.
Địa Ngục thư sinh xuống khe suối rửa mặt và gột rửa những vết máu trên quần áo, rồi chàng tiếp tục thượng lộ.
Bụi bốc tung bay! Mấy người kỵ mã đang phóng nước đại đi tới. Địa Ngục thư sinh liền tránh sang bên đường. Tiếng ngựa hí vang, vó ngựa dồn dập. Mấy người kỵ mã đi tới bên chàng thì dừng lại. Một người cất tiếng hỏi :
- Có phải Từ Văn đó chăng?
Địa Ngục thư sinh kinh hãi hết chỗ nói. Từ ngày chàng len lỏi vào chốn giang hồ, chưa một ai kêu tên gọi họ chàng. Trong võ lâm, có thể nói là không một ai biết rõ tính danh chàng. Bất giác chàng ngẩng đầu trông ra. Chàng sợ hết hồn như con hưu lạc lõng đâm quáng đâm quàng.
Người đó chẳng phải ai xa lạ, mà chính là một nhà giầu nhất ở phủ Khai Phong, tên gọi Tưởng Úy Dân. Có thể gọi hắn là Trung Nguyên Nhất Bá. Tuy đã lâu ngày không gặp, nhưng chàng vẫn nhớ bộ mặt hống hách của hắn, nhất là bộ râu dài chùm xuống bụng thì chẳng bao giờ chàng quên được.
Địa Ngục thư sinh chuyến này đường xa diệu vợi, đến để cầu thân. Nhưng chàng gặp thiếu nữ áo hồng rồi cãi biến lòng dạ. Chàng chẳng hiểu đối phương có biết vụ này không, nếu lão hỏi tới thì khó mà ứng phó được.
Chàng vừa nghĩ, vừa tiến lại thi lễ nói :
- Tiểu diệt là Từ Văn. Xin vấn an Tưởng thúc thúc.
Tưởng Úy Dân cười khanh khách nhảy xuống ngựa. Theo sau lão là tám tên gia đinh đều võ phục cũng hấp tấp xuống ngựa.
Tưởng Úy Dân liền hỏi :
- Hiền khế! Cận nhật lệnh tôn có mạnh giỏi không?
- Nhờ trời gia phụ vẫn bình yên.
Tưởng Úy Dân lại nói :
- Thấm thoát đã năm sáu năm trời! Hiền khế đã trưởng thành rồi. Ô hay! Hiền khế...
Địa Ngục thư sinh Từ Văn bất giác lùi lại một bước, trong lòng hồi hợp hỏi ngay :
- Tưởng thúc thúc có điều chi chỉ giáo?
- Cánh tay hiến khế...
- Tiểu diệt luyện công sơ ý bị hư rồi.
- Hư rồi! Sao lại thế được?
Từ Văn không trả lời. Lòng chàng rất nao núng, chỉ sợ đối phương hỏi rõ căn nguyên.
Tưởng Úy Dân nhìn tay áo trái Từ Văn bay phất phơ, lão biến sắc mặt, miệng lẩm bẩm :
- Vụ này làm sao? Vụ này làm sao?
Bỗng lão trừng mắt lên nhìn thẳng vào mặt Từ Văn, trầm giọng hỏi :
- Sao hiền khế một mình đi trên đường Khai Phong này?
Từ Văn ấp úng đáp :
- Một là đi du lịch cho rộng kiến văn... Hai là... để làm một việc riêng...
- Tập võ phải không?
- Đúng thế!
- Lệnh tôn ngày trước đặt tên cho hiền khế là Văn là có ý bỏ võ theo văn, không ngờ hiền khế lại biến đổi tâm trạng.
- Mục đích của gia phụ cũng muốn cho tiểu diệt tập chút kỹ thuật để phòng thân. Thực ra...
Một tên gia đinh la lên :
- Chính y đó.