Độc thoại của người dược sĩ

chương 28. ta và người

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

[note19328]

“Uwah, Không phải tiểu thư sẽ đi cùng ta sao?” – Vai lão lang băm run run khi lão cầu xin nàng, vậy nên nàng tự hỏi tại sao lại không nhỉ.

Lão đưa nàng đến trước khu quân sự cổng phía đông.

Có một số thái giám đang bao quanh thứ gì đó. Các cung nữ đứng tụ xung quanh họ thành hình vòng tròn.

“Thật tốt khi bây giờ đang là mùa đông.” – Nàng nói.

Ở đó có một nữ nhân với khuôn mặt nhợt nhạt đc giấu dưới tấm chiếu dệt. Cô có một mái tóc được cuộn lại và đôi môi xanh đen.

So với một người chết đuối, cô trông khá xinh đẹp, nhưng cô vẫn không phải là thứ gì đó mà người khác có thể thoải mái mà nhìn vào. Thực sự tốt khi bây giờ đang là mùa lạnh.

Lão lang băm, người đúng ra phải khám nghiệm tử thi, đang trốn phía sau lưng Maomao như một thiếu nữ.

Ông ta đúng là một tên lang băm.

Có vẻ như nữ nhân này đã trôi trên hào nước sáng nay.

Dù nhìn như thế nào chăng nữa, với vẻ ngoài của cô ấy, cô ấy thực sự là một cung nữ từ Nội cung.

Cô ta không thể được xử lý bởi người ngoài, nên lão lang băm được gọi đến, nhưng-

“Liệu tiểu thư có thể thay ta được không?” – Dù lão có nhìn nàng với đôi mắt hếch lên, ria mép run rẩy, không phải là nàng không hiểu điều đó.

Lão nghĩ gì khi bảo người khác như vậy?

“Nô tỳ không thể. Nô tỳ được bảo rằng không được chạm vào tử thi. – Nàng bảo với lão.

“Điều đó thật đáng ngạc nhiên.”

Nói ra một điều thô lỗ như vậy lần nữa là một giọng nói tuyệt vời thân thuộc. Không cần phải nói, các cung nữ đang đứng xung quanh đồng thời kêu lên. Trông cứ như đang xem một vở kịch vậy.

“Chúc ngài một ngày tốt lành, Jinshi-sama.” – Nàng nói.

(Dù cho chả có gì tốt lành ở trước tử thi này cả.)

Như thường lệ, Maomao nhìn nam nhân hào hoa mà không có biểu cảm nào cả. Gaoshun, tất nhiên, đang đứng đợi phía sau y. Anh ta là một con người cực kỳ khôn ngoan, luôn lôi cuốn nàng với ánh nhìn của mình.

“Vậy thì đại phu. Ngài có thể kiểm tra cho tại hạ không?” – Jinsh hỏi.

“Ta hiểu.” – Lão lang băm nói.

Dù gương mặt của lão hơi ửng đỏ, lão nhìn xuống tử thi một cách miễn cưỡng.

Lão rụt rè lật lên tấm chiếu dệt.

Các cung nữ hét lên từ phía đằng sau.

Đó là một nữ nhân cao ráo. Cô đang đi giày gỗ cứng, và một chân không đi thì được quấn băng lại. Các đầu ngón tay có màu đỏ đậm; móng tay bị làm hư hại nghiêm trọng. Có thể nhận ra từ y phục của cô ấy rằng cô ấy đến từ Khu Thượng Thực. [note19329]

“Ngươi trông vẫn ổn khi nhìn vào đó.” – Jinshi nói.

“Đó là khung cảnh nô tỳ đã quen thuộc.” – Maomao trả lời.

Nếu như người ta biết đến khu đèn đỏ thời xưa, họ sẽ nhận ra đó là một khu vực không có luật lệ.

Việc gặp các cô gái trẻ với dung mạo khổ sở đã bị chuyền tay nhau và bị cưỡng hiếp. [note19330]

Theo góc nhìn nào đó, người ta có thể nghĩa rằng đó không phải một lý do để nhốt các kỹ nữ vào trong một cái lồng, nhưng mặt khác điều đó cũng bảo vệ họ để không bị dính phải những thứ nguy hiểm ở xung quanh.

“Hãy lắng nghe ý kiến của ngươi lát nữa.” – Jinshi nói.

“Nô tỳ hiểu.”

(Tử thi hẳn đã lạnh cóng.)

Mao mao, sau khi lão lang băm đã khám nghiệm xong, lịch sự che đi tử thi với chiếc chiếu.

Dù cho điều đó chả có ý nghĩa gì.

Jinshi đưa nàng đến phòng của Thượng Cung Quan. Như thường lệ, Thượng Cung Quan đang đứng ở bên ngoài.

Họ tránh trao đổi về tử thi tại Cung Ngọc Bích.

Kiểu chuyện như thế không phù hợp tại nơi có trẻ nhỏ.

(Ngài ấy ít nhất cũng có phòng riêng.)

Nàng cúi đầu với người Thượng Quan lớn tuổi.

Xin lỗi vì tất cả mọi lần.

“Các lính canh Cung điện có cảm tưởng rằng đó là một vụ tự sát bằng cách chết đuối.” – Jinshi nói.

Y nói rằng cô ta đã trèo lên tường rồi gieo thân mình xuống hào nước.

Như dự đoán, nữ nhân đó là một cung nữ phục vụ đồ ăn. Cô vẫn thực hiện công việc cho đến ngày hôm qua. Xem xét việc đó, cô ta chỉ có thể nhảy vào tối qua.

“Chúng ta không thể biết được đó có phải là tự sát hay không, nhưng, ít nhất, nô tỳ nghĩ thật bất khả thi để cô ta làm điều đó một mình.” – Maomao nói.

“Ý ngươi là gì?” – Jinshi người đang tao nhã ngồi trên ghế hỏi nàng với giọng tinh tế.

Như thế y là một người hoàn toàn khác nam nhân trẻ tuổi hay gây náo động thường ngày.

“Không có các bậc thang ở trên tường thành.” – Nàng nói.

“Đúng như vậy.” – Y xác nhận.

“Liệu ngài có thể lên trên đó bằng một cái móc dây không?” – Nàng hỏi.

“Điều đó có lẽ là bất khả thi.” – Y nói.

Rất khó khăn có nàng để trả lời các câu hỏi như thể y đang thử nàng.

Nàng muốn y ngừng hỏi bất cứ khi nào nàng nói, nhưng Gaoshun đang theo dõi nên nàng giữ im lặng.

“Dù cho có nhiều cách để lên đó mà không dùng các vật dụng cụ thể, điều đó là bất khả thi đối với một cung nữ.” – Nàng nói.

“Ý người là gì? Những cách khác là sao?” – Jinshi hỏi.

Đó là chuyện xung quanh Ma loạn của Công chúa Fuyou trước đó. Maomao đã luôn tự hỏi xem tại sao nữ nhân đó đi lên được tường thành. Cô ta không phải kiểu người sẽ trèo tường.

Bởi tính cách theo đuổi sự tò mò của nàng cho đến khi hiểu được, Maomao năng nổ đi xung quanh để quan sát tường thành.

Những gì nàng tim được là những bậc nhô ra ở mỗi bốn gốc của tường thành. Bằng cách dẫm lên các viên gạch được tạo để nhô ra khỏi bức tường, điều đó khả thi để trèo lên tường. Việc đó khá dễ dàng với Công Chúa Fuyou người có tài năng trong nhảy múa.

“Việc đó khó khăn đối với phần lớn nữ nhân, càng khó khăn đối với những người thực hiện bó chân

– Nàng nói.

Chân của nữ nhân đó được quấn băng lại và bị buộc phải mang những chiếc giày gỗ nhỏ. Chân của cô bị gãy, buộc bằng vải và nhét trong chiếc giày gỗ. Việc đó là tập luyện dựa trên quan niệm rằng chân nhỏ hơn là nét đẹp. [note19331]

“Ngươi đang nói đó là một vụ giết người?” – Jinshi hỏi.

“Nô tỳ không rõ. Chỉ là, nô tỳ nghĩ chúng ta cần chắc chắn về việc cô ấy rơi xuống hào nước trong khi vẫn còn sống.”

Không có gì phải nghi ngờ về việc những ngon tay nhuộm màu đỏ máu đó cào vào tường hào rất nhiều lần.

Nàng không muốn nghĩ tiếp về những thứ xảy ra trong trong nước lạnh buốt ấy.

“Liệu chúng ta có nên cho điều tra thêm?” – Y hỏi.

Nàng đang vướng vào rắc rối với nụ cười ngọt ngào không thể bị chối từ. Nàng không thể làm được những việc không thể. “Người thầy dạy dược thuật của nô tỳ dạy nô tỳ không bao giờ được chạm vào tử thi.”

“Tại sao lại như vậy? Có phải ngươi không thích những điều cấm kỵ?”

Đại phu tiếp xúc với các căn bệnh và vết thương. Có vẻ như y muốn nói rằng họ chắc chắn tiếp xúc khá nhiều với những người chết.

“Thậm chí con người cũng có thể trở thành nguyên liệu làm thuốc.” – Maomao lầm bầm lý do.

Bằng bất cứ giá nào, nếu như con phải làm việc đó, hãy để nó là cách cuối cùng, cha nàng đã nói với nàng.

Nếu con như làm chuyện đó một lần, con sẽ giống như kẻ đào mộ vậy, ông nói một thứ vô cùng dã man.

Nàng muốn nói rằng nàng hiểu được điều đó, nhưng trong khi mọi chyện còn đang được xem xét, nàng tuân theo lời của ông.

Cả Jinshi và Gaoshun quay lại nhìn nhau, và gật đầu như muốn nói, “Ta hiểu.”

Gaoshun nhìn nàng như thể nàng là một điều đáng thương.

Điều đó thật thô lỗ. Maomao giữ chặt nắm đấm của nàng.

Sau tất cả, những điều được đồn đại là nữ nhân đó có mặt trong biến cố đầu độc ngày hôm đó. Một ý

muốn đã được phát hiện, và tấm màn của biến cố được khép lại bằng việc nói đó là tự sát.

Trong thế giới này, thậm chí suy đoán của ai đó cũng có thể trở thành sự thật.

Truyện Chữ Hay