Độc thoại của người dược sĩ

chương 42. kẻ phản diện

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Jinshi nghĩ rằng câu chuyện của Rouran là về những gì đã xảy ra trong thời đại của tiên đế.

Vị hoàng đế ngốc nghếch đã trở thành con rối của mẩu thân ngài ấy. Jinshi không cảm thấy bị xúc phạm dù cô ấy đang trịch thượng chế giễu tiên đế vì y biết đó là sự thật.

Y chưa từng nghĩ rằng người nam nhân bị đồn đại là một vị hoàng đế đáng sợ thực sự là một con người như vậy. Đúng hơn, vị mẫu thân đứng đằng sau hoàng đế mới là người đáng sợ.

Jinshi nhớ về một ký ức xưa cũ. Y không thể nhớ rõ những khoảnh khắc cuối cùng của người nữ nhân được biết tới với cái tên Hoàng Thái Hậu. Thứ duy nhất mà y có thể nhớ là cái cách tiên đế băng hà như thể ngài ấy đang đuổi theo mẹ của ngài vậy.

Hoàng Thái Hậu đã mất kiên nhẫn với người con trai không có chút hứng thú với nữ nhân nào của mình và đưa ngày càng nhiều mỹ nhân vào trong Nội Cung. Và một lần, bà ấy đã nói với tộc tưởng của một gia tộc nào đó ở phía bắc: hãy dâng con gái của ngươi lên. Bà ấy đã công khai nói với ông ta rằng bà sẽ phong chức cho con gái của ông thành quý phi bậc cao của người con trai bà.

“…Con đang nói cái gì vậy, Rouran?”

Shenmei, mẹ của cô, hỏi về câu chuyện không thể hiểu được của cô con gái. Có hơi khác so với những gì mà bà ta biết từ rất lâu về trước.

Rouran cười khúc khích sau ống tay áo.

“Đây là lần đầu tiên mẹ nghe câu chuyện này à, thưa Mẹ? Tổ phụ đã nguyền rủa điều đó trong khi đang nằm trên giường bệnh.”

Những người con gái của các thượng quan bị coi như những con tin bằng cách biến họ thành các quý phi không phải là chuyện hiếm trong lịch sử.

“Ngài có biết tại sao Nội Cung lại trở nên to đến mức này không?”

Rouran hỏi Jinshi.

“Ta có nghe về chuyện cha ngươi đã thuyết phục Hoàng Thái Hậu.”

Đó là góc nhìn điển hình của triều đình. Nam nhân tên Shishou đã trở nên thân cận với vị Hoàng Thái Hậu nổi tiếng được biết đến là khó tính. Ông ta chỉ đơn thuần là một thành viên thuộc một chi tộc của Gia tộc Shi, và nhờ vào trí thông minh của mình nên ông được nhận nuôi bởi tộc trưởng - người không có con kế vị - và được đặt cho cái tên ‘Shishou’. Và, dòng tộc đó là gia tộc của Shenmei.

Nói cách khác, Shishou và Shenmei đã đính hôn với nhau trước khi bà được ban thưởng cho ông. [note26087]

“Phải. Có vẻ như ông ta đã đề xuất mở rộng Nội Cung ra như một dự án công cộng mới.”

Jinshi nghĩ đó là một cách hay để nói về điều đó. Cứ mỗi khi chủ đề thu hẹp Nội Cung được đưa ra trong chương trình nghị sự, nó đều bị gạt đi.

“Như một giải pháp kinh doanh thay thế cho buôn bán nô lệ.”

Jinshi mở to mắt với những lời của Rouran.

Shenmei, hoang mang, cũng mở to mắt.

Shisui vẫn vô cảm.

Rouran nhếch mép với Jinshi. Rồi cô nhìn Shenmei.

“Có vẻ như Mẹ không biết gì cả. Về việc những việc mà Tổ Phụ đã làm để Hoàng Thái Hậu chú ý đến ông, và tại sao bà ấy ép ông cung tiến con gái của mình vào Nội Cung? Chỉ là để giám sát ông.”

Trong thời gian đó, chế độ nô lệ đang diễn ra mạnh mẽ. Thậm chí có cả những nô lệ trong triều đình.

Tuy nhiên, Rouran nói là buôn bán nô lệ.

Việc đối xử với nô lệ trong quốc gia tên Rii về cơ bản giống với các kỹ nữ trong lầu xanh. Họ làm việc phù hợp với giá bán, và có một số trường hợp, họ có thể trở thành một công dân tốt sau khi kết thúc hợp đồng phục vụ.

Tuy nhiên, việc đó chỉ giới hạn trong quốc nội thôi. Việc xuất khẩu nô lệ sang ngoại quốc bị cấm.

“Có vẻ như chế độ nô lệ rất có lời. Dù đã bị cấm, nhưng những người đã tham gia vào đó sẽ không dừng lại. Nhất là vào thời kỳ đó thiếu nữ trẻ tuổi bán rất được giá.”

Gia tộc Shi bởi vì con gái họ đang bị giữ làm con tin, nên đã bị buộc phải cắt giảm việc buôn bán nô lệ. Dù vậy, ông được bảo rằng họ đã mượn một nơi gọi là Nội Cung để cho các nô lệ sẽ không biến mất. Và nơi đó không chỉ dành cho các thiếu nữ, mà còn có cả các nam nhân. Khi trở thành nô lệ, người đó sẽ bị thiến và bán đi.

Shishou đã đề xuất biến Nội Cung thành một nơi để tập hơp và ẩn náu tạm thời cho thiếu nữ chuẩn bị bị bán đi ngoại quốc. Việc đó phù hợp với mong muốn của Hoàng Thái Hậu. Là một người cầm quyền, và là một người mẹ nghĩ cho đứa con của mình, có vẻ như bà ấy đã coi việc đó như một kế hoạch một mũi tên trúng hai con chim.

Những bậc phụ thân đã bán con gái họ đi cảm thấy tội lỗi. Nếu như có lựa chọn làm việc như một cung nữ thay vì bị bán đi như nô lệ, họ hẳn sẽ chọn vế trước.

Nếu có chút kỹ năng hoặc được giáo dục trong hai năm phục vụ, khả năng bị trở thành nô lệ cũng sẽ giảm đi. Và trên hết, việc trở thành một phần của Nội Cung cũng là một dạng đặc ân.

“Tất nhiên, chỉ là Hoàng Thái Hậu không phải chỉ có một động cơ, và Cha không phải chỉ có một toan tính.”

Đó là để lấy lại lòng tin vào Gia tộc Shi bằng cách đạt được sự tín nhiệm của Hoàng Thái Hậu, và nếu điều đó không khả thi...

“Me cũng cam chịu nữa. Nếu mọi chuyện xảy ra như vậy, ngay từ ban đầu tại sao mẹ lại không chạy trốn? Bằng cách sử dụng những gì mà Cha đã đặc biệt xây dựng cho mẹ.”

Có phải Rouran đang nói về lối đi ẩn mà cô đã sử dụng để trốn khỏi Nội Cung không?

Gương mặt của Shenmei trở nên u ám.

“Mẹ không thể tin vào người nam nhân đã nói với mẹ rằng sẽ từ bỏ vị trí của mình và chạy trốn sao?”

“Rouran, con…”

Shenmei nhìn vào con gái của mình, những nếp nhăn trên gương mặt hằn sâu xuống. Rouran không sợ hãi biểu cảm đó, mà là Shisui.

Như thể Shenmei để ý điều đó, ánh nhìn của bà ta chuyển sang Shisui, và bà ta nhìn cô như thể đang nhìn vào rác rưởi.

“Làm như ta có thể tin được lão vậy. Ngay khi cha ta vừa mất, lão đã ngay lập tức tiếp quản vị trí tộc trưởng và sau đó thành hôn với mẹ của tiện nữ này!”

Shisui run rẩy trong khi nhìn Shenmei.

Rouran cười khúc khích trong khi cô tiến về phía Shisui. Cô cầm lấy bàn tay người tỷ của mình và chạm vào cổ áo của cô ấy. Cô kéo ra một thứ được đeo ở cổ Shisui.

Treo trên sợi dây là một món đồ thủ công rất giống với cây trâm bạc của Jinshi. Món đồ của Jinshi có hình một con kỳ lân, còn của Shisui có hình một con chim. Một con phượng hoàng, [note26088] và những ai biết về nó thì sẽ hiểu.

Giống như kỳ lân, chỉ có một số ít người có thể đeo trên mình biểu tượng phượng hoàng.

“Có vẻ như tiên đế cảm thấy tội lỗi. Ngài ấy đã lo lắng về đứa trẻ mà ngài đã trục xuất khỏi Nội Cung và dường như ngài ấy đã thường xuyên xuất hiện dưới sự hướng dẫn của Cha.”

Người ta nói rằng Shishou là người đã bí mật che chở cho người thái y và đứa trẻ bị trục xuất.

Và khi đứa trẻ lớn lên và đến tuổi thành thân, Shishou thành công tiếp quản gia đình.

“Dù tiên đế đã từng phủ nhận một lần, nhưng có vẻ như ngài biết rằng đó là con gái của ngài. Có vẻ mọi chuyện là như thế này-“

Liệu thần có thể thành thân với con gái của ngài không ạ, Shishou hỏi.

Với hoàng đế, Shishou, người được Hoàng Thái Hậu cực kỳ tín nhiệm và đối xử rất tử tế, hẳn là một người con rể lý tưởng.

‘Thần sẽ thực hiện mọi mong muốn của người’ - làm sao hoàng đế có thể chối từ được?

Tộc trưởng trước đó - người bị Hoàng Thái Hậu để ý đến - đã nằm trên giường bệnh. Và chức vị tộc trưởng của Gia tộc Shi đã chuyển sang cho Shishou - người được Hoàng Thái Hậu cực kỳ tin tưởng.

Sự cần thiết của việc có Shenmei làm con tin không còn nhiều như trước nữa.

Ngoài ra, hoàng đế là người có quyền lớn nhất trong việc quyết định làm gì với những bông hoa trong Nội Cung. Con gái ngài đã thành thân. Cô hạ sinh một đứa trẻ trong thời gian đó. Con của cô được đặt một cái tên với ký tự ‘Shi’ - Shisui. Từ đó, vị hoàng đế đã hài lòng mà ban Đóa Hoa của Nội Cung cho Shishou.

“Và như vậy, Mẹ được ban tặng đi.”

Tiên đế là một nam nhân ngu ngốc. Ngài ấy thậm chí còn không biết đã gây ảnh hưởng đến chính người con của mình như thế nào. Sau một thời gian ngắn, mẹ của Shisui bị bệnh qua đời, và Shisui được một cựu thái y của Nội Cung tiếp quản.

Khoảng thời gian đó, tiên đế đã đến mức phải nằm liệt giường, và ngài ấy không thể lại chỉ dẫn gì trong mười năm sau khi ngài ấy băng hà. Shisui chỉ có tên của mình và một món đồ thủ công bằng bạc, ngoài ra cô ấy chẳng còn gì khác. Không ai biết đây là nội tôn của hoàng đế, cô chỉ được đối xử như con của một người vợ lẽ sau khi Rouran ra đời.

“D-dối trá. Đừng có nói nhảm nhí!”

Shenmei co rúm lại khỏi thực tại đang xô đẩy bà ta.

Đó hẳn phải là một câu chuyện gây sốc với Shisui, nhưng cô ấy trông không có vẻ buồn. Cô chỉ lo sợ nhìn Shenmei. Có lẽ cô đã biết chuyện này từ đầu.

“Mẹ nói đó là nhảm nhỉ à? Cha luôn làm mọi chuyện vì Mẹ. Dù cho ông đã làm việc đó lúc cuối đời, nhưng rồi sau cùng cũng chẳng còn gì ngoài sự hủy hoại?”

Rouran cười trong khi tiến về phía người mẹ của mình.

“Còn nữa, mẹ có biết tại sao Jinshi đại nhân lại ở đây không?”

Rouran khinh bỉ nhìn vào mẹ của mình, rồi liếc nhìn Jinshi.

“Khoảnh khắc cuối cùng của Cha như thế nào vậy?”

“…Ông ta cười.”

Y không rõ ý nghĩa của tiếng cười là gì. Jinshi cũng hoàn toàn không hiểu động cơ của Shishou.

Tuy nhiên, khi nghe câu chuyện của Rouran, y đã có một góc nhìn khác.

Ngay từ ban đầu, y thậm chí có cảm giác rằng y đã nghĩ sai về cuộc nổi dậy của Gia tộc Shi.

“…Người đó, lão ta chỉ khao khát sức mạnh. Thậm chí việc thành thân với ta, chắc chắn đó cũng chỉ là một màn biểu dương thanh thế tộc trưởng của lão.”

Gương mặt của Shenmei méo mó.

Và để đáp lại, gương mặt của Rouran giãn ra.

“Nhưng, cuối cùng thì người đã sử dụng quyền lực trong gia tộc nhiều hơn lại là Mẹ, phải không? Liệu Mẹ có biết rằng, những thành viên gia tộc nịnh nọt mẹ là kiểu người nào không?”

Những kẻ ngu ngốc chuyên hối lộ và tham ô là những kẻ đã chiều lòng Shenmei. Chừng nào Shenmei còn hài lòng với việc đó, thì tộc trưởng Shishou sẽ không nói gì cả. Sau cùng thì, ông cũng chỉ là con nuôi, so sánh với ảnh hưởng của ông trong triều đình, thì ông không có nhiều quyền lực trong chính gia tộc của mình.

Shenmei đã trục xuất những người đã đưa ra những lời khuyên thẳng thắn cho bà. Và như một hệ quả, phần ung nhọt liên tục tích tụ lại.

Từ đó, sự méo mó trong nhận thức của bà càng rõ ràng.

Mở rộng Nội Cung và tham ô ngân khố quốc gia. Ý nghĩa của hai việc đó là gì?

Rouran nhếch mép, nhìn vào mặt Jinshi. Jinshi hẳn đã nhận ra điều mà cô muốn nói.

Việc buôn bán nô lệ đã bị bãi bỏ khi hoàng đế đương thời lên nắm quyền. Dù việc đó vẫn tồn tại bí mật ngay cả đến bây giờ, lý do tại sao quá trình tiến hành tương đối suôn sẽ là bởi hoạt động trong Nội Cung do Shishou và Hoàng Thái Hậu thực hiện.

Jinshi vẫn đang tìm kiếm phương án khác thay thế để giảm kích thước Nội Cung. Thậm chí liên quan đến việc đó, có một biến cố bị cản trở do liên quan đến Gia tộc Shi.

“Cha là một con gấu mèo, và dù ông được gọi là gấu mèo, nhưng thực chất gấu mèo là một sinh vật hèn nhát. Chính là bởi vì cha biết mình thực sự yếu đuối và nhỏ bé, nên ông cố gắng hết mức để lừa gạt đối thủ của mình.”

Cố gắng lừa gạt. Jinshi hiểu được những lời đó.

Về lý do Shishou đã cười khi chết.

“Có phải Cha đã diễn một vai phản diện?”

Rouran mỉm cười yếu ớt.

Với những lời của cô, Jinshi cuối cùng cũng hiểu được động cơ của Shishou.

Y siết chặt tay. Móng tay đâm vào lòng bàn tay của y, khiến máu chảy ra.

“Có bằng chứng nào cho thấy đó là sự thật không?”

“Phụ thuộc vào việc mẹ có tin rằng đó là bằng chứng hay không thôi.”

“Có bất kỳ bằng chứng nào cho thấy nó sẽ hiệu quả không?”

“Nếu nó không hiệu quả, thì cứ mặc kệ đất nước này. Nếu đất nước sẽ sụp đổ chỉ bởi điều đó, thì tốt hơn hết là không cần làm gì cả.”

Rouran nói trong tông giọng có thể coi là vô tư lự.

“T-tại sao con luôn nói những thứ như vậy hả!”

Giọng của Shenmei run rẩy.

“Có phải con đã luôn lừa dối ta với ông ta suốt không?!”

“Lừa dối gì cơ, con chỉ làm những gì Mẹ bảo. Không phải mẹ nói là đất nước này nên sụp đổ à? Mẹ đuổi những thành viên gia tộc đối nghịch với mình, và vây quanh mình với những tên khốn nịnh nọt mẹ. Có phải mẹ nghĩ rằng có thể chiến thắng được quân đội triều đình với một đám ô hợp như họ không?”

Shenmei giơ tay lên với những lời lạnh lùng của con gái bà. Sau đó bà vung tay vào Rouran. Hộ giáp móng của bà cào vào má của Rouran, vẽ lên hai đường màu đỏ.

“Không phải chúng ta làm như thế này là do lý do đó sao?”

Trong tay Shenmei là khẩu súng mà bà vừa cướp được.

“Thứ đó quá sức với Mẹ đấy. Xin hãy trả lại cho con.”

“Câm mồm!”

Bà đặt ngón tay lên phần cò của mẫu súng mới. Và kéo nó.

Jinshi cúi xuống.

Với một tiếng nổ chói tai, có gì đó bắn tung tóe.

“Con đã nói với Cha là con sẽ nhận trách nhiệm, nhưng việc này thực sự bất khả thi với con.”

Gương mặt của Rouran dính đầy máu.

Phía trước cô là Shenmei bị nhuộm trong màu đỏ. Trong tay bà là những gì còn lại của khẩu súng đã phát nổ.

“Cấu trúc của mẫu mới rất phức tạp. Nó chỉ là nguyên mẫu.”

Ban đầu cô mang theo nó để dọa Jinshi. Có lẽ, nó đã được nhồi thuốc súng ngay từ đầu.

“Không phải Jinshi đại nhân đã nghĩ đến việc cướp nó đi à? Nếu ngài tìm kiếm một cơ hội, thì ngài có rất nhiều rồi.”

“Ngươi hẳn muốn nói với ta điều gì đó.”

“Fufu, thực sự tốt nếu như ngài là chỉ một tên ngốc có một cái mã đẹp.”

Rouran, mỉm cười như thể vừa nói gì đó vô lễ, lấy khẩu súng khỏi bàn tay đẫm máu của Shenmei và ném nó đi. Sau đó cô đặt bà ta xuống chậm rãi và nắm lấy bàn tay đang run rẩy của bà.

“Cha đã chết rồi. Ít nhất thì xin mẹ hãy rơi một giọt nước mắt đi ạ.”

“…”

Shenmei không nói, không thể nói được. Bởi vụ nổ, gương mặt của bà có những mảnh kim loại găm vào. Không còn bóng dáng nào của gương mặt đã từng rất xinh đẹp nữa, chỉ còn một gương mặt nhuốm đỏ.

Shisui chỉ run rẩy khi nhìn thấy bộ dạng đó.

“Không có cách nào khác sao?”

Jinshi đứng lên và hỏi Rouran.

“Có thể có. Nhưng mà, thật sự khó để cho mọi người thứ mà họ muốn. Chúng tôi không thông minh đến thế.”

Shenmei chỉ có ghê tởm. Bà đã muốn lật đổ đất nước đã không ngừng đánh lừa bà.

Shishou đã luôn làm vì lợi ích của Shenmei. Ông vẫn luôn nghĩ về bà dù cho có bị phản tác dụng. Và, cùng lúc, ông cũng là một thuộc hạ trung thành không thể từ bỏ đất nước. Vì lý do đó, ông đã diễn như một kẻ phản diện trong nhiều thập kỷ.

Jinshi không biết Shisui nghĩ gì. Chỉ có điều, Không rõ có phải trí tưởng tượng của y không khi mà y có thể nhìn thấy sự giải thoát trong đôi mắt trống rỗng của cô ấy khi cô nhìn vào Shenmei đang thở yếu đuối.

Và cuối cùng, nói về Rouran-

“Nghe có vẻ hơi phi lý, nhưng ta có thể xin ngài hai yêu cầu được không?”

“Là gì vậy?”

“Cảm ơn ngài.”

Như thể cô hiểu rằng thông thường cô sẽ không thể khiến y lắng nghe được, Rouran cúi thấp đầu.

Sau đó cô lấy ra vài tờ giấy từ túi ngực. Cô đưa chúng cho Jinshi.

Jinshi nhìn vào chúng. Có gì đó khiến Jinshi bất ngờ được viết trong đó.

“?!”

“Đây chỉ là một giả thuyết không có cơ sở, nhưng ta nghĩ thứ này sẽ hữu dụng. Khả năng cao là việc này sẽ xảy ra trong vài năm tới.”

Rouran vuốt ve người mẹ của mình. Hơi thở của Shenmei dường như sắp tắt.

“Những người có suy nghĩ đúng đắn trong gia tộc đã được xoá tên. Tỷ tỷ của ta cũng tương tự. Liệu ngài có thể cân nhắc cho những người đã chết một lần?

“…Ta sẽ cố gắng.”

“Vậy thì, những người đã chết một lần sẽ rất biết ơn.”

Rouran nói như thể đang muốn chắc chắn.

Shisui, chừng nào cô có mối quan hệ với tiên đế, thì y không thể thẳng thừng từ chối được.

“Cảm ơn ngài.”

Rouran cúi đầu lần nữa, và rồi nắm lấy bàn tay của Shenmei. Có những cái hộ giáp móng méo mó gần như rơi ra khỏi ngón tay vỡ vụn của bà.

Rouran đeo chúng lên tay của chính mình.

Cùng lúc đó, Jinshi cảm nhận được một sự hiện diện.

Họ hẳn cuối cùng đã để ý đến lối đi ẩn. Liệu Rouran đã nhận ra chưa?

“Vậy thì, yêu cầu còn lại-“

Rouran vươn bàn tay về hướng về phía Jinshi. Cô mở bàn tay có phần móng dài trang trí.

Dường như Rouran đang di chuyển chậm rãi.

Y có thể tránh được nếu y muốn. Tuy nhiên, y không di chuyển, và nhận lấy nó.

Phần đầu của những hộ giáp móng méo mó đâm vào má của Jinshi. Chúng cào vào da thịt của y.

Y thấy máu chảy xuống. Jinshi nhìn Rouran với một mắt nhắm lại.

“Cảm ơn ngài.”

Rouran cảm ơn y lần thứ ba.

“Liệu ta đã trở thành một diễn viên giống như Cha chưa?”

Rouran nói, với tông giọng giễu cợt, nhìn vào Shenmei.

“Mẹ à, đây là điều tốt nhất mà con có thể làm.”

Với một nụ cười, Rouran mở cánh cửa.

Như dự đoán, trong hành lang chật hẹp, Basen và những người khác đã ở đó chờ cơ hội.

Rouran, như để xác nhận, giơ phần móng giả trên ngón tay lên cao. Dù trong ánh sáng mờ ảo, họ vẫn có thể nhìn thấy có máu trên đó.

Và đằng sau cô là Jinshi với vết thương trên mặt.

“AHAHAHAHAHA!”

Rouran đột nhiên cười lớn.

Giọng của cô vang vọng trong lối đi hẹp.

Vẻ mặt của Basen và những người khác chuyển sang giận dữ.

Không còn ánh sáng nào trong đôi mắt của Shenmei.

Shisui vươn tay ra trong khi run rẩy, nhưng cô không thể với tới Rouran.

Jinshi chỉ có thể quan sát những thời khắc cuối cùng của cô trong khi nắm lấy văn kiện mà cô đã đưa cho y. [note26089]

***

Cơ thể y nặng trĩu.

Có vẻ như tất cả mệt mỏi trong những ngày vừa qua cuối cùng đã đến hồi kết thúc.

Ngay sau khi y rời khỏi pháo đài, họ đã hội quân với đơn vị đến sau, và thái y đã khâu vết thương trên gương mặt y. Jinshi là người bị khâu, nhưng y không thể hiểu tại sao mọi người xung quanh mình đều có vẻ mặt đau đớn như vậy. [note26090]

Người bảo y đi ngủ ngay lập tức là Gaoshun, người cuối cùng hội quân. Jinshi lẽ ra phải ở trong đơn vị tới sau, vì vậy nên Gaoshun đương nhiên cũng phải ở cùng đơn vị đó.

Nói về chuyện ngủ, cuối cùng y cũng nhận ra rằng mình chưa ngủ đủ trong vài ngày qua.

“Tiểu nữ đó thế nào rồi?”

“Tiểu nữ đó an toàn rồi nên xin ngài hãy đi ngủ đi.”

Có phải mình đang có gương mặt ngái ngủ không vậy, Jinshi nghĩ, nhưng y không cảm thấy buồn ngủ cho lắm. Như thể anh đã nản lòng với Jinshi đang không chịu nghe lời mình, Gaoshun nhẹ nhàng chỉ vào chiếc xe ngựa phía sau.

“Hạ quan tin rằng tốt hơn là ngài không nên đến quá gần.”

Mặc kệ những lời của Gaoshun, y bước vào xe ngựa, và nằm bên trong là một thiếu nữ gầy guộc dính đầy bồ hóng và vài vết máu.

Nàng đang ngủ bên trên vài lớp lông. Dáng ngủ của nàng cuộn lại như một đứa trẻ, trông nàng còn nhỏ nhắn hơn thường lệ.

Có cái gì đó bọc trong vải trắng xung quanh nàng.

“Đó là những đứa trẻ đã chết của Gia tộc Shi.” [note26091]

“Tại sao, chúng lại ngủ ở một nơi như thế này?”

“Dù cho ngài có hỏi tại sao, thì không có vẻ là tiểu nữ ấy sẽ nói đâu.”

Tiểu nữ Maomao này bướng bỉnh một cách kỳ lạ.

Liệu nàng có đang suy tính điều gì không?

“Tiểu nữ đó trông thật tệ.”

“Ngài cũng vậy.”

Gaoshun nhìn Jinshi với ánh mắt đau lòng. Trái tim anh đau nhói, nhớ lại lúc y vừa trở về; Gaoshun đã đánh Basen.

“Ta ổn. Dù gì thì, không để lão Quân Sư nhìn thấy tiểu nữ này là sự lựa chọn chính xác.”

Theo câu chuyện, y nghe rằng sau khi bị buộc phải hội quân, ông ta đã bị mọi người chặn lại, và khi tìm thấy cơ hội và cố gắng vùng ra, ông ta đã hoạt động quá sức và bị đau lưng. Có vẻ như ông ta đang trong tình trạng không thể di chuyển dù chỉ một bước.

Jinshi đi lên xe ngựa.

“Đợi bên ngoài.”

Gaoshun chậm rãi gật đầu và không leo lên xe.

Jinshi nhìn gương mặt của Maomao. Máu dính trên gương mặt vẫn đầy vết phát ban của nàng. Có một vết cắt nhỏ hình tam giác bên tai trái của nàng, đã được bôi thuốc mỡ dày.

Nếu Jinshi không tham gia, hẳn Maomao đã không bị cuốn vào chuyện này. Khi nghĩ vậy, tim của y đau nhói.

Ngoài tai ra, dường như không có vết thương nào trên gương mặt của nàng cả.

Tuy nhiên y có thể nhìn thấy một vệt đỏ trên cổ nàng.

Là vết thương do dao?

Jinshi từ từ đưa tay ra.

Và sau đó-

“Ngài đang làm gì vậy, Jinshi đại nhân?”

Maomao đang nhìn y bằng ánh mắt như muốn đuổi đi một con ruồi. [note26092]

------------------------------

Trans: ĐM

Edit: THK

Link [note26106]

* Đây là đoạn trích trong light novel về đoạn kết của Rouran, nên có vài chi tiết có thể ko ăn nhập lắm:

“Mẹ à, đây là điều tốt nhất con có thể làm rồi.”

Với một nụ cười, Rouran mở cánh cửa phía đối diện.

Tuyết trắng bay vào. Đó là phần mái của pháo đài.

Vung ống tay áo, Rouran xoay tròn. Mái tóc đen của cô tung bay, cô tắm mình trong tuyết trắng như thể đang nhảy múa.

Như dự đoán, trong lối đi chật hẹp, Basen và những người khác đã ở đó nhìn trộm qua khe hở. Basen trừng mắt. Anh lao về phía trước, nói “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Rouran, xác nhận điều đó, giơ phần hộ giáp móng trên ngón tay lên cao. Dù trong ánh sáng mờ ảo, họ vẫn có thể nhìn thấy máu trên đó. Trái ngược với tuyết trắng, Rouran nổi bật với những vết máu bắn tung toé trên người cô.

Và đằng sau cô là Jinshi với vết thương trên gương mặt của y.

“AHAHAHAHAHA!”

Rouran đột nhiên cười lớn. Giọng của cô vang vọng trong cơn bão tuyết.

Như thể cô bị điên, nhưng, chỉ trong ngày đó thôi, cô tràn đầy lý trí.

Biểu cảm của Basen và những người khác chuyển thành tức giận.

Không còn ánh sáng nào trong mắt của Shenmei. Bà chỉ còn có thể tự trách bản thân, điều đó chỉ có thể nói là những khoảng khắc cuối cùng của bà.

Shisui vươn tay ra trong khi run rẩy, nhưng cô không thể chạm tới Rouran.

Jinshi chỉ có thể nhìn những khoảnh khắc cuối cùng của cô trong khi nắm lấy chỗ văn kiện cô đã đưa cho y.

Trong cơn bão tuyết, tay áo của cô tung bay, mái tóc của cô nhảy múa.

Tiếng súng nổ vang lên cùng với tiếng cười vui vẻ. Trong khi những viên đạn lướt qua tay áo và má mình, Rouran vẫn tiếp tục nhảy múa.

Jinshi đã bị thuyết phục. Rằng đây là sân khấu của cô. Và những người xung quanh cô, bản thân y và cả những người khác nữa, chỉ đơn thuần là những vai diễn phụ hỗ trợ cho cô.

Kẻ phản diện duy nhất lấy với đất nước và Nội Cung làm sân khấu, đó hẳn là vai diễn của cô. Nếu như cha cô Shishou là một con gấu mèo, thì Rouran hẳn là một con cáo.

Nhân vật phản diện đã lật đổ đất nước rõ ràng sẽ được xem như là một con cáo cái.

Rouran nhảy múa, những chuyển động của cô nhẹ nhàng. Y không biết bằng cách nào mà cô có thể di chuyển nhẹ nhàng như vậy trong tuyết sâu. Các quan võ bị mắc kẹt chân kiên trì bắn đạn vào cô với khẩu súng trên tay thay vì đuổi theo cô.

Có lẽ sẽ tốt hơn nếu ngăn cô lại?

Không, họ không thể.

Họ không thể phá hủy lần duy nhất trên sân khấu cả đời của kẻ phản diện thế kỷ được. Họ không thể nhìn đi nơi khác.

Họ đã nổ súng bao nhiêu lần?

Với một âm thanh nứt vỡ, Rouran ngừng di chuyển. Thuốc súng, cái mùi đặc trưng khiến người ta muốn bịt mũi tràn ngập trong không khí.

Một viên đạn đã ghim vào ngực của Rouran. Cô loạng choạng quay lại. Vẻ đau đớn lướt qua trên mặt cô.

“Bắt ả ta!”

Basen sai những người tùy tùng bao vây cô.

Jinshi chỉ nghĩ rằng thật khó chịu. Những gì Basen làm không sai. Nhưng, y có cảm giác như thể bị tiết lộ đoạn kết trước khi y kịp đọc xong câu chuyện mà y thích vậy.

Gương mặt méo mó của Rouran trở lại thành một nụ cười.

Và sau đó, cô biến mất-.

Không, trông như là cô đã biến mất.

Cô đã ngã nhào. Không có gì ở đó. Cô đã ngã khỏi phần mái của pháo đài.

Và đó, là lần cuối cùng Rouran được nhìn thấy.

Truyện Chữ Hay