Có một dòng tuyết lớn xuất hiện cùng với một tiếng gầm điếc tai. MaoMao biết đó là một trận tuyết lở.
Tuyết tràn xuống như một thác nước từ phía sau đỉnh vách đá. Dòng tuyết nhanh chóng dừng lại, không chảy xuống tận chỗ của MaoMao, nhưng nơi mà nàng đoán từng là nhà kho đã biến mất dưới một cơn lũ tuyết.
MaoMao nhìn cảnh đó từ trên ban công.
Bởi vụ nổ bên dưới lòng đất, phần lớn các công nhân đều đã chạy đi, và những người còn lại đang cố chống lại ngọn lửa. Hơn nữa, mọi người phải tản ra nếu như có một trận tuyết lở xảy đến. Nàng có thể thấy các binh sĩ nhảy ra ngoài từ tường thành, chết lặng trước tình huống này.
Và, có những người không bỏ lỡ cơ hội này.
Một thứ gì đó màu trắng lọt vào từ bức tường thành bên ngoài.
Nàng không thể nhìn rõ họ từ xa với màu ngụy trang. Tuy nhiên, họ đối đầu với những người lính đang hoảng loạn, và nàng có thể nhìn thấy những vệt màu đỏ bắn ra.
Máu đỏ loang lổ trên nền tuyết trắng.
Những thứ màu trắng là những kẻ xâm nhập. Khi họ cởi bỏ và ném đi những cái áo choàng màu trắng của mình, vũ trang của họ lộ ra.
MaoMao quen thuộc với người thủ lĩnh của họ.
Thật đáng ghét là sự quý phái của y vẫn không hề thay đổi, dù cho y đã đổi y phục sang chiến giáp. Mái tóc của y tung bay như nhảy múa với mỗi nhát chém. Dù cho y đang ở giữa một chiến trường đẫm máu, nàng cảm thấy như mình đang thưởng ngoạn một bài kiếm vũ.
(Có phải ngài ấy đến để đàn áp bọn họ?)
Một quý phi bậc cao trốn thoát khỏi Nội Cung, cũng tương đương với tội phản quốc. Hơn nữa, cùng với gia tộc của cô tự cố thủ trong pháo đài như này, thì họ không còn lời bào chữa nào cả.
Rồi nàng nhìn vào vẻ ngoài của Jinshi.
Số lượng những người có địa vị đủ để khoác lên mình y phục màu tím xanh rất giới hạn. Nàng không nghĩ rằng Jinshi đang ở đây với vai trò một thái giám.
Nàng cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng đồng thời nàng vẫn không thể nới lỏng cảnh giác được.
Vẫn còn mùi hôi thối của lưu huỳnh trong không khí. Nàng có thể sẽ bị ngộ độc khi ở đây trong thời gian dài. Tình huống bây giờ là như thế nào? Ngọn lửa sẽ không lan ra nhiều vì đây là một pháo đài bằng đá, nhưng nàng cần phải chú ý đến đám khói.
Ngay cả khi mọi chuyện không xảy ra như vậy, cũng không có nghĩa là Shenmei sẽ không nổi điên. Dựa vào cái cách đối xử với MaoMao, bà ta hẳn cũng không nhận ra rằng bà ta có nét giống với tên lập dị đeo kính một tròng. Ngoài ra, nàng cũng không nghĩ rằng Rouran sẽ hé môi đâu.
Nếu có chuyện gì xảy ra, MaoMao sẽ nhảy khỏi ban công, đáp xuống tuyết và chạy trốn, nhưng-
Đó sẽ là trường hợp tệ nhất.
Từ ngoài ban công, MaoMao nhìn vào những đứa trẻ trông như đang ngủ trên giường. Thật đau đớn khi thấy làn da chúng nhợt nhạt, không có hơi thở và cũng không có mạch đập nữa.
(Chúng ta đã nên bỏ trốn.)
Tuy rằng điều đó đi ngược lại quyết định của Rouran, và cả của nàng.
MaoMao không biết Rouran định làm gì kể từ bây giờ, nhưng nàng cảm thấy rằng mình hiểu được tại sao Rouran lại mang nàng đến đây. Bởi vì thế mà MaoMao không thể rời khỏi nơi này được.
Những bước chân dữ dội tiến đến. Nàng nghe thấy âm thanh của kim loại.
Cánh cửa bật tung ra ngay khi nàng nghe thấy tiếng thứ gì đó rơi xuống.
Một người lính với áo choàng trắng bước vào. Những chấm đỏ thẫm nằm rải rác như hoa văn trên chiếc áo choàng trắng.
“…Cô là?”
Trong lúc bối rối, anh ta nheo mắt nhìn MaoMao.
“Này, chuyện gì vậy?”
Đang tiến tới chỗ họ là một giọng nói mà nàng nhận ra. Đó là một chú cún lai nàng đã quen thuộc dù chỉ nhìn thoáng qua.
“Có phải người này không?”
Người lính quay lại hỏi chú cún lai - Rihaku - để xác nhận.
Rihaku bắt chéo tay và nghiêng đầu. Anh tiến đến chỗ nàng, lông mày nhăn lại.
“Trông như một ngày kém may mắn của cô. Ta có cảm giác rằng ngươi chính là tiểu nữ tên MaoMao làm việc trong Nội Cung.”
“Chính là nô tỳ đây ạ.”
Rihaku hỏi một câu ngu ngốc, nhưng anh cũng đang mặc áo giáp thay vì y phục thường ngày của mình. Có một cây gậy trên tay của anh.
“Tại sao ngươi lại ở đây?”
“Có vẻ như nô tỳ bị bắt cóc ạ.”
Đầu Rihaku ngày càng nghiêng và gần như thành nằm song song với mặt đất.
“Này, có phải cha của ngươi…”
“Có lẽ giống như ngài tưởng tượng, nhưng xin hãy ngưng nhắc đến cái tên đó ạ. Nô tỳ vẫn sẽ hiểu được nếu ngài chỉ gọi ông ta là một lão nhân hay gì đó tương tự.”
Để đáp lại yêu cầu của MaoMao, Rihaku đã ngừng nói, nhưng anh bỗng đứng thẳng lên, sau đó anh đấm tay nọ vào lòng bàn tay kia, với vẻ mặt như đã bị thuyết phục một cách kỳ quặc.
Nàng không hiểu anh ta đã bị thuyết phục về chuyện gì vậy, nhưng trông nó có hơi khó chịu.
Rihaku chỉ vào MaoMao và nói,
“Chính là người này, người này..”
Người tùy tùng làm một biểu cảm nghi ngờ trong khi lấy ra một cái ống sáo từ túi áo ngực và thổi nó.
“Chà, lỗi ta lỗi ta, sẽ như ngươi muốn. Bên cạnh đó, ngươi trông dơ dáy nhỉ. Hử? Tai ngươi bị thương à?”
Anh ta là một nam nhân thô lỗ như thường lệ, nhưng anh ta cũng lo lắng nhìn nàng. Vị quan võ với tính cách khó mà ghét được ở chỗ nào đầy những vết máu, mùi sắt bốc lên khi anh tiến lại gần.
“Đừng để bị thương. Lão nhân đó, ông ta nói rằng ông sẽ theo sau dù ông ta không thể di chuyển bình thường được. Đúng như dự đoán thì ông ta đã bị kẹt lại phía sau.”
Anh ta thực sự dùng từ “lão nhân.”
Hẳn là lão nhân đó đã nghĩ ra đòn tấn công bất ngờ này. MaoMao nghĩ rằng trận tuyết lở đó hẳn là do lão đã nhúng tay vào.
Nàng đã nghĩ rằng nếu Rihaku là một người không có tinh thần cảnh giác, nhưng anh ta chỉ thị cho người tùy tùng của mình đứng cạnh phòng ở trước cửa.
“Cái gì đây? Lũ trẻ đang ngủ à?”
MaoMao dang tay ra và ngăn Rihaku lại không để anh ta tiến lại gần.
“Chúng không còn thở nữa. Có vẻ như chúng đã uống phải độc dược rồi ạ.”
Gương mặt của Rihaku vặn vẹo khi nghe thấy lời của MaoMao.
Anh ta hẳn nghĩ rằng đây là một cảnh tượng tàn khốc. Tuy nhiên, dù cho chúng vẫn còn sống ở đây, thì con đường duy nhất của chúng là đi tới giá treo cổ thôi.
Dù mới chỉ cố gắng ám sát của một quý phi bậc cao, bà ấy đã bịkết án treo cổ, và gia tộc của bà ấy cũng bị trừng phạt không ít thì nhiều.
Lần này chắc chắn sẽ không có còn đường nào khác.
Không quan trọng họ là phụ nữ hay trẻ em. Tất cả mọi người đều sẽ bị xử tử.
MaoMao muốn xác minh một vấn đề với Rihaku đang trưng ra một biểu cảm động lòng.
“Liệu những người bị xử tử có bị ném đi không ạ?”
“Tất nhiên là không. Họ được chôn cất trong một nghĩa địa riêng. Chỉ có điều là họ được hỏa táng.”
“Liệu chúng ta có thể cho chúng, ít nhất thì, an nghỉ cùng với mẹ của chúng không?”
Với những lời của MaoMao, Rihaku làm một biểu cảm không thể diễn tả được. Anh giựt tóc một cách thô bạo và rên rỉ.
“Ta không biết. Kiểu việc như vậy không phải việc của ta.”
Tuy nhiên, Rihaku tiến lại gần và nâng một đứa trẻ lên. Anh cởi áo khoác ra, xé làm đôi và quấn đứa trẻ trong đó.
“Chúng trông như là đang ngủ. Ta tưởng là có thể mang chúng cùng nhau, nhưng cũng khá nặng đấy.”
Rihaku nói, và anh quấn đứa trẻ tiếp theo bằng phần áo còn lại. Anh tháo ga trải giường ra, và cũng giống như vậy - tiếp tục quấn.
Khi nàng nghĩ rằng không còn đủ vải cho đứa cuối cùng, anh lột cái áo choàng của người tùy tùng đang đứng canh cửa.
“Này, gọi thêm hai người nữa đến đây.”
Chỉ nói vậy, sau đó anh ta bế những đứa trẻ lên bằng cả hai tay.
“Rihaku đại nhân?”
“Chúng ta không thể làm cùng một tang lễ cho chúng được, nhưng cũng không thể để chúng lại đây, phải không? Ta thà chôn cất chúng gần nghĩa trang..”
Rihaku mỉm cười, để lộ hàm răng trắng bóng.
“Liệu ngài có bị buộc tội không ạ?”
“Ai biết. Nhưng lúc đó thì ngươi có thể làm điều gì đó.”
“Dù cho ngài có nói vậy..”
MaoMao buồn rầu khoanh tay, và Rihaku có một ánh nhìn đầy hứng thú.
“Ồ, ngươi cũng có cánh tay phải nữa mà.”
“Như vậy nghĩa là sao ạ?”
Rihaku nói, và đôi môi của anh cong thành một nụ cười.
“Nếu ngươi gọi ông ấy là ‘papa’, liệu lão nhân đó có làm mọi thứ mà ngươi yêu cầu không nhỉ?” [note25715]
Không cần phải nói về biểu cảm của MaoMao trước câu nói đó như thế nào.
“… Ta xin lỗi. Không có gì đâu.”
Rihaku ngay lập tức nhìn sang hướng khác và xin lỗi.
Có vẻ như nàng đã làm vẻ mặt đó rồi.
------------------------------
Trans: ĐM
Edit: THK