Độc thoại của người dược sĩ

chương 10. rakan

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Đừng có ăn độc lung tung như thế nữa.”

Jinshi ra lệnh cho Maomao ngay khi họ vừa trở về thư phòng của y.

(Thật thô lỗ.)

Đĩa rong biển có độc đã bị tịch thu. Maomao trừng mắt nhìn y.

Hai phần rong biển mà Maomao chuẩn bị lần này cũng là để nàng có thể kiểm tra trong đó có độc không, bằng chính cơ thể của nàng. Đây là một xác nhận cực kỳ quan trọng. Tuy nhiên, bởi vì nàng chọn sai thời điểm, mục đích của chỗ rong biển đó đã bị phơi bày ra ánh sáng, cùng với người mua chúng.

Đó chính là người em trai của vị quan hiện đang nằm liệt giường.

Bởi vì đã tìm thấy ai là người mua chúng khiến hắn ta dễ dàng nhận tội của mình.

Nàng nhớ tới ánh nhìn khi nàng đến kiểm tra khu bếp có chút gì đó kỳ lạ, vậy hẳn là do điều này.

Ai cũng có điệu bộ như thế khi muốn giấu thứ gì đó.

Đó là một câu chuyện thường thấy. Nếu như người con trai cả vẫn còn khỏe mạnh, thì người con thứ hiển nhiên sẽ bị cho ra rìa. Maomao và những người khác khá thất vọng vì cái lý do đơn giản đó.

Gác chuyện đó qua một bên.

Bên cạnh việc cấm nàng không được ăn độc, thì y cũng khá khoan dung. Maomao thầm đánh giá.

Khi suy nghĩ kỹ lại thì – bỏ qua mấy cái hành động biến thái của y – Jinshi đối xử với nàng cũng khá tốt.

(Nhưng dù vậy, mình thích thì mình làm thôi.)

Về phía Jinshi, nàng đã đáp trả y bằng vẻ bất lịch sự, không tôn trọng, rất thái độ và nhìn y như là một con bọ kinh tởm.

Nếu như nàng là chủ nhân, nàng sẽ ngay lập tức cho sa thải cái kiểu cung nữ như vậy. Hoặc hơn thế, nàng sẽ treo cổ cô ta lên. Nàng ghét bị treo cổ, nàng thích bị tử hình bằng độc hơn.

(Còn dược liệu thì sao nhỉ.)

Nàng không quá quan trọng về tiền lương. Nàng có những cách khác để kiếm tiền.

Tuy nhiên, với thảo dược nhập khẩu và những thứ tương tự vậy, thì ngoài tầm với nếu như nàng chỉ là một dược sĩ của khu phố đèn đỏ.

Dù cho nàng đã chán cái cảnh như vậy suốt nhiều năm qua, thì vẫn còn rất nhiều loại độc nàng muốn thí nghiệm.

Từ bây giờ nàng phải làm việc bằng tất cả tấm lòng. Nàng đắp lên mặt nụ cười của một kỹ nữ và hướng ánh nhìn đến Jinshi.

Bởi vì Jinshi đang trưng ra một khuôn mặt bàng hoàng, nàng nghĩ nàng đã mắc sai lầm với biểu cảm như vậy. Rồi y đột nhiên dộng đầu vào cột nhà. Y đang dập đầu như một con chim gõ kiến vậy.

Nghe thấy tiếng động đó, Gaoshun và Suiren, người cung nữ đứng tuổi, chạy đến.

Nàng thể hiện rằng nàng không hiểu chuyển gì đang xảy ra, nhưng cuối cùng thì nàng vẫn bị Gaoshun nhìn chằm chằm đến mức không dám ngẩng đầu lên.

(Lần này đâu phải lỗi của nô tỳ.)

Cái tên kỳ quặc là chủ nhân của ngài đó chứ, Maomao nghĩ trong khi hờn dỗi.

***

Công việc hàng ngày của Maomao kết thúc bằng việc diện kiến chủ nhân của nàng - Jinshi. Do đó, sẽ dễ dàng hơn cho Maomao khi Jinshi trở về nhanh chóng.

Jinshi vào phòng, trông y cực kỳ mệt mỏi.

“Mừng ngài trở về.” – Maomao nói.

Đây là chỗ mà ngươi phải gọi là “chủ nhân”, Suiren nói, nhưng Maomao mặc kệ. Trong bất kỳ trường hợp nào, lưỡi của nàng sẽ bị chuột rút và nàng có thể sẽ tự cắn vào lưỡi khi xưng hô như vậy.

Gần đây, Jinshi thường trở về muộn vì công việc. Lý do có vẻ như do y đã để công việc chất đống hết lên.

Nếu như để đến mức công việc dồn hết lại, thì tốt nhất ngài không nên quan tâm tới công việc của ngày mai mà nhanh chóng tập trung hoàn thành phần của ngày hôm nay đi đã, Maomao nghĩ, nhưng y đã nói rằng đó là một vấn đề rất khó giải quyết.

“Không hợp nhau được, ý ta là, cả hai quá khác nhau.”

Jinshi thở dài trong khi nhận rượu táo từ Suiren. Tất cả mọi người ở đây đều kháng lại được sức hấp dẫn của y, nhưng bất kỳ người phụ nữ nào khác chỉ cần thấy bóng dáng y đều lập tức trở nên mê muội. Thật là một tên thái giám phiền phức

Nếu như có ai đó có thể cùng chung suy nghĩ với y thì sẽ thấy y là một con người tuyệt vời. Nhưng nếu ngược lại thì không ai muốn ở cạnh y cả

“Ta cũng gặp phải những người khó đối phó chứ.” – Y nói.

Ông ta có vẻ là một vị quan võ bậc cao, một người nổi tiếng với sự sắc bén, nhưng cũng lập dị.

Người ta kể rằng nếu ông ta tìm thấy một lỗi của ai đó bằng cách này hay cách khác, ông ta sẽ mời người đó vào phòng mình, mặt khác khiêu khích họ, và buộc họ phải đấu cờ Shogi – trì hoãn phán xét vấn đề mà đáng ra họ phải bàn luận.

Mục tiêu của ông ta lần này là Jinshi.

Và kết quả là, y phải ở lại trong thư phòng thêm một canh giờ và làm việc quá thời gian như vậy.

Maomao nhìn với vẻ hơi khó chịu.

“Ông ta nghỉ hưu kiểu gì vậy?”

“Ông ta mới chỉ vừa qua bốn mươi tuổi thôi. Ông ta thật khó chịu, chính xác bởi vì ta đã kết thúc công việc của mình.”

(Vừa qua tuổi bốn mươi, là một vị quan võ bậc cao, lập dị?)

Mấy “từ khóa” này gợi lại cho nàng ký ức về một điều gì đó, nhưng nàng không thể nhớ ra được và có vẻ như cũng chẳng tốt lành gì, vậy nên Maomao quyết định quên nó đi.

Và dù cho nàng có quên điều đó đi, cái linh cảm khó chịu của nàng vẫn không đổi.

***

“Chúng ta vốn đã bàn luận xong về vấn đề đó rồi.”

Jinshi trưng ra nụ cười thiên nữ hướng đến vị khách không mời mà tới. Việc đó đòi hỏi nỗ lực để thể hiện ra mà trông không bị cứng nhắc.

“Không không, bởi cũng khá khó khăn để được thấy những đóa hoa vào mùa đông. Trong trường hợp đó, ta nghĩ rằng mình nên đến đây thử xem.”

Một nam nhân đứng tuổi trông không mấy thân thiện, khuôn mặt lởm chởm râu, đeo một cái kính một mắt, đang đứng đó.Ông ta mặc y phục của quan võ, nhưng sự hiện diện thì khá giống với một vị quan văn hơn. Đôi mắt hí tinh ranh như cáo tràn đầy sự khôn ngoan lẫn điên khùng.

Tên của ông ta là Rakan [note20568], một nhà quân sư. Nếu xét tính lịch sử, ông ta có thể được coi là Taikoubou [note20567] thứ hai, nhưng về khía cạnh xã hội, thì ông ta chỉ là một tên lập dị.

Gia phả ông ta cũng tốt, nhưng ông ta vẫn chưa cưới ai dù cho đã qua tuổi tứ tuần. Ông ta ủy thác việc quản lý gia đình cho một người cháu trai mà ông ta nhận làm con nuôi.

Nói về thứ mà Rakan quan tâm, có những lời đồn về môn cờ vây và cờ Shogi. Ông ta buộc người khác phải chơi cùng mình dù cho đối thủ chẳng thích thú gì.

Về lý do mà dạo gần đây ông ta đang lấy Jinshi làm mục tiêu, đó là vì y mới kiếm được một cung nữ có liên quan tới Rokushoukan.

Điều đó không sai, nhưng cũng không đàng hoàng lắm khi lại mang một cô gái từ lầu xanh về làm việc. Trên hết, từ khi cái người đó bày ra cái vẻ mặt làm y như thể nghe thấy tiếng những con bọ bay vo ve giữa mùa hè, y cho rằng việc này nên được giải quyết một cách thiện chí hết mức có thể.

Dáng vẻ của người cung nữ đó, như cái cách mà người ta kể lại, chính là vấn đề.

Và bởi vì con người này thích thú với những tin đồn như một cô gái trẻ, ông ta đã để tâm đến những điều đó. Các vị võ quan giả định rằng Jinshi đã chuộc cô gái đó ra. Không, thật khó để nói rằng họ đã sai.

Trong khi để những lời nói háo hức của ông ta này vào tai nọ rồi ra tai kia, Jinshi đóng dấu những văn kiện mà Gaoshun mang đến.

“Ta chỉ muốn nói rằng, một thời gian dài trước đây, ta từng có một người bạn rất thân ở Rokushoukan.” – Rakan nói.

Đúng là một điều bất ngờ, Jinshi nghĩ.

Y hoàn toàn không hứng thú với mấy thứ như chuyện tình cảm.

“Cô kỹ nữ đó là người như nào vậy?”

Jinshi, với sự tò mò vô thức bị kích thích, cuối cùng hỏi lại một câu.

Rakan mỉm cười tự mãn. Ông đổ phần nước hoa quả mang theo ra một chiếc cốc. Ông ta tự nhiên ngả người ra ghế trường kỷ như thể đang thư giãn trong chính phòng của mình.

“Nàng ấy là một người kỹ nữ tốt. Xuất xắc trong cả cờ vây và cờ Shogi. Dù ta thắng khi chơi Shogi, nhưng lại luôn luôn thua ở cờ vây.”

Để thắng được một vị quân sư, hẳn cô ta cũng rất mạnh, Jinshi nghĩ.

“Không phải lúc nào cũng gặp được một nữ nhân đạt được đến trình độ đó, ta đã nghĩ rằng sẽ chuộc nàng ấy ra, nhưng cuộc đời quả thật không như mơ. Ngay lúc đó có hai người giàu có bất thường xuất hiện để tranh giành nàng ấy, và cái giá cứ thế cao lên.”

“Ôi trời.” – Jinshi cảm thán.

Cái giá để chuộc một kỹ nữ đôi khi bằng cả một tòa nhà. Đó có thể là trường hợp mà Rakan không thể kham nổi.

Với câu chuyện như vậy, liệu ông ta đang có ý gì?

“Nàng là một kỹ nữ khác thường, bán đi tài năng của mình chứ không bán thân. Trái lại, nàng ấy không coi khách hàng là một vị khách. Dù cho là việc hầu trà, thay vì thái độ phục vụ khách hàng , nàng lại nhìn với ánh mắt như thể nàng đang bố thí cho một đám nhà quê. Chà, ta là người duy nhất miêu tả theo kiểu đó, nhưng cái cảm giác hồi hộp chạy dọc sống lưng thì không thể cưỡng lại được.”

[note20569]

“…”

Jinshi cảm thấy khó chịu, đảo mắt. Gaoshun vẫn đứng yên, cắn môi tới mức tạo thành một đường thẳng.

Trên thế giới này, khó có kẻ nào lại có khẩu vị như vậy. [note20570]

Dù ông ta chẳng để ý mọi người xung quanh có nghe hay không, Rakan vẫn tiếp tục.

“Ta nghĩ rằng một ngày nào đó ta sẽ trói buộc được nàng ấy.”

Trong đôi mắt của nam nhân đang cười toe toét đó là ánh lửa trần đầy sự điên dại.

“Cuối cùng, ta vẫn không thể từ bỏ được người kỹ nữ đó, không còn cách nào khác, ta đành phải chơi bẩn một chút vậy. Chà, nếu ta không thể trả nổi khi cái giá quá cao, thì sẽ không thành vấn đề nếu như ta có thể khiến nó rẻ hơn nhỉ.”

Ta đã hạ giá tiền chuộc.

“Ngươi có muốn biết ta làm cách nào không?”

Đôi mắt cáo già đó đang cười khi nhìn qua chiếc kính một mắt.

Ông ta đã thắng đối thủ trước cả khi họ nhận ra. Đó là lý do lại sao ông ta cực kỳ đáng sợ.

“Liệu ngài đi cả quãng đường đến đây chỉ để nói vậy không à?” – Jinshi hỏi.

“Ôi trời, đã đến giờ rồi sao. Tùy tùng của ta sẽ giận lắm nếu ta ở đây quá lâu.”

Cứ như ông ta vừa trở bàn tay, Rakan gói lại chai nước hoa quả. Ông đặt một lọ rượu sake đã chuẩn bị từ trước lên bàn của Jinshi.

“Nhờ ngươi gửi cái này cho cung nữ của ngươi nhé. Nó không quá ngọt nên cũng dễ uống thôi.”

Vị quan võ đứng tuổi vẫy tay,

“Vậy thì, hẹn gặp ngươi ngày mai nhé.”

Ông ta bước đi.

------------------------------

T/N eng: Tên của Raka (羅漢) có chữ ‘Ra’ - 羅 , cùng một ký tự với ‘Ruo’ - 羅 trong Roumen (羅門), cha của Maomao.

Trans: ĐM

Edit: THK

Truyện Chữ Hay